Trong văn phòng, không gian im ắng.
Hastings bấm vào nút di chuyển xe lăn, di động đến phía trước cửa sổ, lặng yên nhìn đầu mùa đông Heidfeld.
Bầu trời một màu xanh trong, chỉ có một vài gợn mây như ẩn như hiện. Hai chiếc máy bay chiến đấu, một trước một sau đang bay chầm chậm ở phía đường chân trời xanh thẳm. Phía sau máy bay, là hai vệt màu trắng kéo dài ngưng tụ không tan. Một trận mưa đã làm cho tầm nhìn càng trở nên rõ ràng hơn gấp bội phần. Từng tòa thành vũ trụ cao vút tầng mây, một con đường phi hành hẹp dài uốn lượn , cùng với dãy núi Fioky liên miên trập trùng, giờ phút này đang kết hợp vẽ nên một bức tranh đẹp đẽ không tì vết.
"Sau khi ông đi, nó sẽ bị phá hủy bởi chiến tranh phải không?" Francis lặng lẽ đi bên cạnh Hastings, nhìn ra thành phố ở bên ngoài cửa sổ. Trên thái dương của vị Tổng Thống Payon này, giờ đã lất phất sợi bạc. Ông ta lúc này, khi đang đứng một cách lặng lẽ ở nơi đây, trông càng giống với một vị học giả nho nhã hơn.
"Điều đó còn phụ thuộc vào sự may mắn của chúng ta." Hastings mỉm cười, không quay đầu lại.
Francis thu hồi ánh mắt, nhìn sang Hastings, môi mấp máy hồi lâu, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời, mà chỉ khẽ thở dài một tiếng.
Báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Hastings đã được đưa tới. Đây là bản báo cáo được thực hiện bởi tổ chữa bệnh với các chuyên gia y tế hàng đầu của Phỉ Dương, tuyệt đối không có một chút sai sót nào. Báo cáo cho thấy, tình trạng sức khoẻ của Hastings đã đến mức hết sức nghiêm trọng. Các chuyên gia dự đoán rằng ông ta chỉ còn sống được thêm một năm nữa!
Đây là một báo cáo tàn nhẫn, không một ai muốn biết trước ngày chết của mình cả. Thế nhưng, Francis lại phải đích thân đến báo cho Hastings biết điều này. Bọn họ đã làm việc với nhau nhiều năm rồi, từ trước khi Francis trở thành Tổng thống của Cộng hoà Phỉ Dương. Bởi vậy, Francis biết, tin tức này dù sao cũng không thể giấu diếm được. Bọn họ có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, mà thời gian, lại chỉ còn có một năm…
Francis không dám tưởng tượng sau khi Hastings mất đi thì Cộng hoà Phỉ Dương sẽ biến thành cái gì nữa. Lý Phật, Chamberlain, Fischella… Ai có thể là đối thủ của Soberl?
Mình chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn cái đất nước này cứ thế mà ầm ầm sụp đổ trong nhiệm kỳ của mình hay sao?
Francis nhắm mắt lại, dường như ông ta đã nhìn thấy được cảnh tượng các máy bay chiến đấu đang ùn ùn kéo tới từ phía chân trời, rồi từng đoàn robot nối đuôi nhau tràn vào thành phố. Ánh lửa từ vô số vụ nổ bốc lên cao. Và ở trong đống lửa đạn vô tận kia, từng khu nhà cao tầng đã biến thành đống đổ nát, từng sinh mệnh tươi đẹp đã biến thành những khối thi thể lạnh băng trong vũng máu. Bầu trời trong xanh hoàn toàn bị che khuất bởi khói đen cuồn cuộn. Cả thành phố, tựa như chốn địa ngục lửa cháy.
Đó… là cảnh tượng của ngày tận thế!
"Lúc này, Douglas chắc hẳn là đã ra tay rồi...!" Francis tự rót cho mình một tách cà phê, chuyển sang chủ đề khác, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên nhẹ nhàng hơn: "Đối với tình hình chiến sự ở phía Đông Nam, bộ chỉ huy có kế hoạch gì không?"
" Chẳng có kế hoạch nào cả." Hastings mỉm cười, đột nhiên nói ra một câu khiến cho Francis không thể tưởng tượng nổi. Hastings ấn nút, điều khiển chiếc xe lăn nhẹ nhàng xoay một vòng, chạy về phía bàn làm việc: “Ông có biết trong năm cuối cùng này, tôi sẽ làm gì không?”
Francis nghe vậy không khỏi ngẩn người ra, liền hỏi một cách vô thức: "Làm cái gì?".
"Có phải ông đang cảm thấy khó hiểu là vì sao tôi lại không quan tâm đến tình hình ở tinh vực Đông Nam đúng không?" Xe lăn của Hastings từ từ đi qua tấm bản đồ tinh hệ to lớn.
Francis ho khan một tiếng, không nói gì.
Lời nói của Hastings đã nói trúng nghi vấn trong lòng ông ta. Đích thực, đây mới chính là điều mà ông ta đang rất thắc mắc.
Francis biết Hastings đã sớm rõ ràng về bệnh tình của bản thân mình. Mà trong khoảng thời gian này, quân bộ Phỉ Dương bỗng nhiên bận rộn hẳn lên, điều đó cho thấy vị quân thần này của Phỉ Dương đang chuẩn bị cho một Phỉ Dương thiếu vắng ông ta sau này (*). Thế nhưng, nếu như nói việc chủ động tấn công ở Tinh Hà Carleston, rồi nhiều lần bổ nhiệm nhân sự, thành lập các đại chiến khu liên quân Phỉ Minh, là Hastings để chuẩn bị cho việc xác định ưu thế, chỉ rõ phương hướng cho Phỉ Dương trong năm cuối cùng này mà nói, như vậy, ở một số hành động khác, ông ta lại làm cho rất nhiều người, trong đó có cả Francis, không thể nào hiểu được.
Ví dụ như, cuộc chiến ở khu vực Đông Nam!
Francis biết, bất kể là liên quân Đông Nam do Fischella lãnh đạo hay là cánh quân Mars của Carolina, thậm chí là Douglas, vốn vừa thống lĩnh bốn hạm đội xâm nhập tinh vực Đông Nam, thì đều không được Bộ Thống soái chỉ đạo tác chiến một chút nào... Tựa như, Hastings đã lãng quên tinh vực Đông Nam. Can thiệp lớn nhất của quân bộ đối với chiến cuộc ở khu vực Đông Nam, bất quá chỉ là phái Chamberlain đi Cộng hoà Trenock, thành lập liên quân phía Đông!
Đây không phải là phương thức tác chiến của Phỉ Dương. Đặc biệt là việc này lại còn liên quan đến sinh tử tồn vong của Phỉ Dương, trong khi thời gian còn lại của Hastings mỗi ngày một ít đi, thế nhưng ông ta lại khoanh tay đứng nhìn, cho dù nhìn kiểu nào thì cũng cảm thấy không bình thường.
"Nói thật, người cảm thấy khó hiểu, chắc không chỉ có mình tôi...” Francis cười khổ một tiếng.
Trên thực tế, đã có đảng đối lập, bởi vì tình hình chiến sự trước mắt mà tỏ ra nghi ngờ năng lực của chính phủ. Bọn họ không dám nghi ngờ Hastings, thế nhưng lại dám nghi ngờ chính phủ. Cho dù tất cả mọi người đều hiểu được, tình hình chiến sự không nằm trong sự khống chế chính phủ, thế nhưng, những vấn đề nghi ngờ như vậy vẫn cứ được đưa ra. Đây là chính trị!
"Ở cái vị trí này, ta đã ngồi suốt ba mươi năm rồi.” Xe lăn của Hastings dừng lại trước bàn làm việc bằng gỗ kiểu cũ: "Mọi người đều nói, ta đã biến Cộng hoà Phỉ Dương trở thành siêu cường quốc. Những năm gần đây, ta cũng luôn cho là như vậy....".
Francis nhìn theo bóng dáng của Hastings, lập tức trầm mặc. Hơn ai hết, ông ta biết rõ được trong ba mươi năm nay, vị lão nhân vốn chỉ có thể ngồi trên xe lăn này đã hi sinh bao nhiêu vì cái quốc gia này... Những người đó không hề nói sai!
"Tôi luôn kiểm tra cẩn thận tất cả các quyết định của mình, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào". Giọng nói Hastings có chút trầm thấp: "Ba mươi năm nay, tôi đã không ngừng mở cuộc họp, thảo luận về từng hoạt động quân sự của Phỉ Dương, rồi đưa ra quyết định cho từng kế hoạch tác chiến... Thế nhưng, tôi đã quên mất một việc. Tôi đã quên mất quy luật cạnh tranh tự sàng lọc của tự nhiên. Ngồi ở vị trí này, nắm trong tay quyền chỉ huy quân sự cao nhất, tôi đã trở thành một cái lồng sắt ngăn cách mọi nguy hiểm ở bên ngoài, khiến cho một quân đội vốn có sức tưởng tượng chiến thuật phong phú ba mươi năm trước trở thành một cỗ máy cứng nhắc…".
"Không có hy sinh, sẽ không có thắng lợi..." Hastings quay đầu lại, khuôn mặt đang cười, thế nhưng lại là một sự chua xót không thể nói ra được: "Đây là điều mà tôi đã nói nhiều lần. Thế nhưng, học trò của tôi, cấp dưới của tôi, mặc dù có một vạn cách lý giải, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không có ai hiểu được ý nghĩa thật sự của những lời này. Đây chính là sai lầm lớn nhất của tôi trong ba mươi năm nay... Còn đế quốc Binalter, cũng ở trong ba mươi năm này, lại tạo ra một gã Soberl, còn có cả ba đại danh tướng dưới tay hắn nữa!".
"Cho nên....." Ngón tay của Hastings khẽ nhấn lên bàn phím đài điều khiển được khảm trên mặt bàn, lập tức trên màn hình máy tính trung tâm to lớn liền xuất hiện một danh sách rất dài.
Trong khi danh sách đang từ từ chạy xuôi xuống, giọng nói của Hastings đã vang lên lạnh lùng mà cứng rắn: "Tôi muốn dùng một năm cuối cùng này để sửa lại sai lầm của tôi. Những người này, sẽ không được ta hướng dẫn hay giúp đỡ bất cứ điều gì. Nếu có ai thật sự cần tôi ra tay, vậy thì người đó sẽ bị loại bỏ. Sự cạnh tranh đào thải trong ba mươi năm hòa bình, tôi sẽ dùng một năm chiến tranh để hoàn thành! Người mà bọn họ cần chiến thắng, không chỉ có kẻ địch…. Mà còn có cả tôi!".
Francis yên lặng nhìn vào danh sách trước mắt...
Lý Phật, Chamberlain, Douglas, Fischella, Margaret..... Danh sách quân nhân của Phỉ Dương có hơn trăm người, trong đó bao gồm cả mấy chục sĩ quan cấp tá.
Hơn nữa, trong danh sách không chỉ có tướng lĩnh, sĩ quan của Cộng hoà Phỉ Dương, mà còn có các tướng lĩnh nổi danh của các quốc gia khác. Chẳng hạn như danh tướng Lỗ Nam cùng Leon Willis của Cộng hoà Ryan, Simon Lapinski, Trần Phượng Tây, Lý Hồng Vũ, Trương Bằng Trình của Cộng hoà Trenock, Amin Hosseini của liên bang Siliak, Harvin Hearst của Liên bang Pudituoke, Harriet Schutzman của liên minh Tartanya…
Bản danh sách này đã gần như liệt kê ra tất cả các danh tướng và chỉ huy thiên tài mới xuất hiện trong thời kỳ chiến tranh của Phỉ Minh.
Hastings phó thác, không chỉ là cho Cộng hoà Phỉ Dương, mà còn cả cho toàn bộ Phỉ Minh …
Palin Aibaya, Aloisi Macura, Tom Bruce, Điền Hành Kiện…, Danh sách chạy xuống những dòng cuối cùng liền dừng lại.
Francis đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo…
"Không có hy sinh, sẽ không có thắng lợi".
Một năm này, đối với những người trên danh sách mà nói, sẽ trở nên khắc nghiệt tới mức nào đây?!
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
Douglas dựa đầu trên lưng ghế cao cao, nghiêng người, ngón tay từ từ xoay xoay cần xoay trên đài điều khiển...
Màn hình quang học trên đỉnh hạm kiều của tàu chỉ huy, theo sự điều khiển của ngón tay, đang lặng lẽ quay tròn. Vũ trụ mênh mông như bị thu vào trong màn ảnh, lơ lửng trên màn hình ảo thật lớn trước mặt Douglas.
Vũ trụ bao la đang bị vô số ngôi sao che lấp, giống như một tấm màn đen bị người ta rắc lên những hạt cát bạc sáng lấp lánh. Trên màn sáng, tinh vân ở phương xa đang phơi bày ra các loại màu sắc, xám trắng, tím, đỏ... Đây không phải là màu sắc ban đầu của tinh vân, đó chỉ là ánh sáng của hằng tinh ánh chiếu lên mà đánh lừa thị giác của con người mà thôi. Có đôi lúc, tận mắt nhìn thấy, cũng chưa chắc đã là thật…
Cổ Douglas bị một đôi tay mềm mại như không xương nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau, bên tai truyền đến tiếng thì thầm như hương lan của chủ nhân đôi tay: "Đang nhìn gì vậy?".
"Đang nhìn sự nhỏ bé của nhân loại." Douglas không quay đầu lại, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trên ngực, nghiêng nghiêng đầu, áp má lên làn da mịn như lụa của cô gái kia, chậm rãi vuốt ve: "Tàu điều tra đã trở lại chưa?".
“Ưm!" Cô gái có khuôn mặt mỹ lệ, dựa đầu vào vai Douglas, hàng mi dài yêu kiều hơi cúp xuống, khiến cho người ta yêu thương: "Vừa trở về xong, tình báo thu thập được đã đưa vào hệ thống tình báo, đang tiến hành phân tích".
"Hy vọng có thể mang về được một chút tin tức tốt." Douglas thở dài: "Chúng ta đã dừng lại ở nơi này quá lâu rồi".
"Không phải anh vẫn thường nói, một người thợ săn ưu tú luôn phải có sự kiên nhẫn hơn cả cá sấu sao?" Cô gái khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Douglas, cảm nhận sự thô cứng của chòm ria vừa mới mọc ra dưới cằm…
"Thế nhưng, Claudia....." Douglas cười nhẹ: "Nếu như cá sấu bởi vì quá nhẫn nại mà chết đói, vậy thì sẽ rất ngu xuẩn."
Phù một tiếng cười khẽ, chiếc ghế dựa đã bị xoay một vòng, gương mặt xinh đẹp của Claudia liền hiện ra trước mắt Douglas. Nữ quân nhân mang quân hàm thượng tá này có đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm, là hạm trưởng tàu chiến đấu [Mỹ Nhân Ngư] thuộc tập đoàn hạm đội số 19, giờ phút này đang dùng nụ hôn say đắm để chặn lại lời nói của vị cấp trên trực tiếp của nàng.
Sau nụ hôn, Douglas lưu luyến nhìn đôi môi nhiệt tình như lửa và ngọt ngào như mật kia rời xa mình, mỉm cười nói: "Có đôi khi, anh thật sự không thể phân biệt được rõ ràng, thứ làm anh cam tâm nán lại nơi đây, đó là sự kiên nhẫn để bắt con mồi, hay chính là vì con cá sấu cái xinh đẹp đang ở trước mắt này."
"Ai là cá sấu cái!" Claudia cười đánh Douglas một cái, sau đó liền ngồi lên trên đùi hắn, nhìn khung màn hình ảo đang phảng phất như vũ trụ thu nhỏ kia, ánh mắt mê ly mà than thở: "Đẹp quá!".
"Ừ..." Douglas quay đầu lại, khẽ thở dài: "Con người khi so sánh với vũ trụ, thật sự quá là nhỏ bé rồi. Chúng ta thậm chí không thể chân chính chinh phục được bất kỳ một tinh hệ nào trong đó. Ví dụ như tinh hệ Ốc Mượn Hồn đang ở trước mắt chúng ta đây... Ngoại trừ ở ngoài rìa của nó, chúng ta thăm dò ra được một hành lang Bước nhảy và mấy điểm Bước nhảy ra, còn lại hàng trăm triệu hành tinh kia, chúng ta căn bản không thể chạm tới, mà chỉ có thể đứng ở nơi đây, nhìn bầu trời sao quyến rũ này mà tán thưởng về sự mỹ lệ của nó.".
"Nếu chúng ta có thể tự do đi xuyên qua các tinh hệ, thăm dò bất cứ một tinh cầu nào mà không phải dùng điểm Bước nhảy không gian..." Claudia khẽ mím đôi môi anh đào, ánh mắt ánh lên một tia buồn phiền: "... Liệu có thể sẽ không xảy ra cuộc chiến tranh này không?".
“Không có chiến tranh?..." Trên mặt Douglas lộ ra một nụ cười mỉa mai, nói: "Ngoài vấn đề nguồn tài nguyên ra, con người còn có nhiều lý do để phát động chiến tranh, như chủng tộc, tôn giáo, hận thù, quyền bá chủ, nhân quyền, cùng với cái gọi là công lý, thậm chí, hoàn toàn không cần lý do gì. Lịch sử của nhân loại, nguyên bản vốn là một quyển lịch sử chiến tranh. Mà thứ mà chúng ta đang gặp phải, chính là cuộc chiến lớn nhất trong lịch sử nhân loại…”
"Là một quân nhân, thật không biết việc này đối với chúng ta là may mắn hay là bất hạnh nữa!" Claudia áp trán của mình vào trán của Douglas, khẽ cười tiếp lời hắn: "Anh không cảm thấy khi đang ở bên em mà lại nói những lời như vậy là rất không lãng mạn hay sao?”.
Hai người nhìn nhau mỉm cười. "Claudia..." Douglas nhìn thẳng vào mắt Claudia hồi lâu, thốt lên những lời từ tâm khảm: "…Em đúng là tri kỉ của anh.".
Claudia hơi cắn môi, sóng mắt lưu chuyển, khẽ nhăn mũi, cười cười nói: "Thế nên, anh dự định ... Khi nào thì mới cầu hôn em...".
"Anh nghĩ...." Douglas chầm chậm hôn lên môi Claudia, khẽ nói: "Có lẽ nên đợi đến khi chiến tranh kết thúc…"
Đôi tình nhân trẻ như chìm đắm trong nụ hôn sâu nồng nhiệt say đắm với hơi thở dồn dập, mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên…
"Tướng quân!" Viên tham mưu gõ cửa vừa bước vào trong phòng đã trông thấy Claudia đang đứng ngắm cảnh bên cửa sổ. Hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, tiến nhanh đến bên cạnh Douglas đang ngồi ngay ngắn trên ghế, trình lên một tập tài liệu: "Đây là tình báo mà tàu điều tra vừa mới thu tập được, hạm đội Sous bắt đầu tấn công toàn diện vào Mars; còn hai hạm đội Jaban thì đã rời khỏi tinh vực Long Bow, tiến hành nhiệm vụ hộ tống và tuần tra trên tuyến đường bay chính.”
"Hả?!" Vừa nghe viên tham mưu báo cáo xong, mắt Douglas liền sáng lên, nhanh chóng cầm lấy tài liệu xem qua. Mà Claudia vốn đang đứng ở bên cửa sổ cạnh mạn tàu, mặc dù trên mặt còn chút ửng hồng ngượng ngùng, lúc này cũng không nén nổi sự tò mò mà quay đầu sang.
Viên tham mưu vội vàng nói tiếp : "Đã xác định rõ, tinh hệ Long Bow mục tiêu hiên nay chỉ còn một hạm đội cấp A của Jaban đang đồn trú…"
Douglas khoát tay ngăn viên tham mưu nói tiếp, hắn tỉ mỉ xem lại tin tình báo trong tay, tiến hành phân tích nhiều lần. Yên lặng một lúc lâu, khi hắn đứng dậy một lần nữa, ánh mắt đã trở nên sáng ngời: "Mệnh lệnh, chuẩn bị chiến đấu cấp một; các hạm trưởng của các chiến hạm, trong vòng năm phút phải có mặt dự họp ở trên tàu chỉ huy…"
"Rõ!" Tham mưu đứng nghiêm cúi chào, xoay người bước nhanh rời đi.
Cánh cửa tự động vang lên một tiếng két nhỏ rồi đóng sầm lại. Trong gian phòng yên tĩnh, Douglas và Claudia im lặng nhìn nhau…