“Ông ta không điên, mà ngược lại, ông ta rất tỉnh táo, rất biết mình muốn làm gì!” Phillip đứng lên, đi tới trước mặt George, nhìn ánh mắt mê mang của hắn, nói:“Có điều, chính vì ông ta tỉnh táo, cho nên mới đáng sợ! Liệu con có tin rằng, một người như vậy, sẽ trao vào tay con một Đế quốc Gatralan toàn vẹn vô khuyết hay không?”
George ngơ ngác ngẩng đầu lên:“Tại sao, tại sao ông ấy lại phải làm như vậy?”
“Tại sao?” Phỉllip cười lạnh, nói:“Bởi vì, ông ta giành được ngôi vị hoàng đế bằng sự phản bội, cho nên, ông ta càng thêm hận bất cứ kẻ nào phản bội lại mình.”
Lời còn chưa dứt, George đã túm lấy cổ áo Phillip, giận dữ nói:“Thầy không thể nói như vậy, thầy không thể đánh giá cha của con như vậy!”
“Con vẫn còn còn coi ông ta là cha mình ư?” Câu nói của Phillip giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào nội tâm George,“Trong mắt con, chẳng phải ông ta chính là một lão điên ôm khư khư lấy cái ngai vàng hay sao? Dưới sự thống trị của ông ta, Gatralan chìm đắm trong khói lửa chiến. Hôm nay đánh với quốc gia này, ngày mai đánh với quốc gia kia, mỗi một giây đều có thanh niên Gatralan phải bỏ mạng. Một quốc gia vốn đang sung túc, thế mà bây giờ nếu như không còn sự viện trợ của Tây Ước thì liệu còn có thể chống đỡ được bao lâu?”
George chán nản buông Phillip ra:“Nhưng mà...... rốt cuộc thì ông ấy vẫn là cha của con.”
“Nhưng ông ta cũng là chúa tể của Gatralan!” Phillip chợt rít lên, trong giọng nói có một sự phẫn nộ không thể nào kiềm chế, lão trở tay túm lấy áo George:“Biết tại sao thầy lại chọn con không? Bởi vì trong gia tộc Morton, con tỉnh táo hơn bất kỳ ai! Bởi vì trong gia tộc Morton, con là người duy nhất sẽ không vì phản bội mà điên cuồng! Chẳng phải con đã từng thẳng thắn phê bình sự thống trị của cha con đấy sao? Lý tưởng của con đã để đi đâu mất rồi? Giấc mộng về một đất nước an nhạc thịnh thế đâu mất rồi? Giấc mộng về một quốc gia của sự tín nhiệm đâu mất rồi? Con thật sự muốn để cho cái quốc gia này vĩnh viễn trầm luân trong vũng bùn phản bội và chiến tranh hay sao?”
George nhếch mép cười thảm:“Quốc gia của tín nhiệm, bây giờ chúng ta còn có tư cách nói những lời này sao? Thịnh thế an nhạc? Chúng ta có thể ngăn cản được cuộc đại chiến của cả loài người không?” Những giọt nước mắt chảy xuống từ trong hốc mắt trống rỗng của hắn,“Không thể! Chúng ta cũng chỉ là những kẻ phản bội, chúng ta cũng không có năng lực cứu vớt cái đất nước này. Điều duy nhất chúng ta có thể làm, chính là cùng chết với nó mà thôi!”
“Cho nên......” Phillip lạnh lùng buông George ra,“Con sẽ cứ mặc cho quả bom hạt nhân ấy, rơi xuống thành phố quê nhà St.John của con, xóa sổ hơn mười hai triệu người dân ở đấy khỏi thế giới này?”
Trong phòng nhất thời im lìm như một ngôi mộ.
Một lúc lâu sau, George cất giọng hỏi:“Vậy con phải làm như thế nào đây?”
Phillip chậm rãi nói:“Để mặc cho hai cậu em của con, hoàn thành một lần phản bội cuối cùng của gia tộc Morton đi!” Lão lấy ra một tài liệu khác, nhét vào trong tay George:“Đem cái này, đưa cho Reinhardt.”
Tựa như không nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của người học trò, lão nói tiếp: “Thứ đồ này vốn là để gía họa cho Liên bang Leray, có điều tất cả công việc đều qua tay thầy, thế nên nếu như mọi chuyện bị vạch trần, thầy sẽ lập tức trở thành con dê thế tội.”
Phillip cười khổ, trong thanh âm có một ý vị đùa cợt khó tả: “Lão hoàng đế của chúng ta muốn dùng quả bom hạt nhân tạo ra một tấn thảm kịch sẽ cuốn cả xã hội loài người vào vũ trụ đại chiến, chỉ cần cái thứ khốn kiếp này phát nổ, cả hai phe Tây Ước lẫn Phỉ Minh đều quyết không để đối phương gán cái tội danh này lên người mình, chiến hỏa sẽ lập tức bùng phát. Hơn nữa, phụ thân ngươi thậm chí đã chuẩn bị kỹ càng, ngay sau khi vụ nổ xảy ra, ông ta sẽ tuyên bố thoái vị, đem cả Gatralan sát nhập vào Đế quốc Binalter, trở thành một hành tỉnh của siêu cấp đế quốc này.”
George cảm thấy hôm nay kinh hãi đã nhiều lắm rồi, không cách nào tiêu hóa nổi:“Sát nhập vào Đế quốc Binalter?”
Phillip gật đầu, nói:“Đúng vậy, con không nghe nhầm đâu, là sát nhập vào Đế quốc Binalter ở cách xa hàng vạn năm ánh sáng. Bởi vì Stephen không thể nào chấp nhận cái quyết định ở trong mắt hắn tương đương với việc vứt bỏ cơ đồ của gia tộc Morton nên mới lập ra kế hoạch hành thích này, hắn cho rằng, cuộc chiến tranh với Leray không thể tiếp tục được nữa.”
Phillip thở dài thật sâu, nói tiếp:“Nếu như nói đến chính trị, cha của con tuyệt đối là một thiên tài, hơn nữa, ở phương diện này ông ta còn có một sự quyết đoán ghê gớm. Trong cuộc đại chiến sắp tới, vô luận là làm một quốc gia thành viên của Tây Ước hay là làm một hành tỉnh của Binalter, cũng không có gì khác nhau. Nếu như chiến tranh thất bại, hết thảy đều tan thành mây khói, nếu như chiến tranh thắng lợi, như vậy một cái hành tỉnh ở cách xa mấy trăm vạn năm ánh sáng, muốn một lần nữa đạt được độc lập cũng không phải là một chuyện quá gian nan.”
“Nhưng mà, dù sao đấy cũng là đang đùa với lửa. Tất cả những việc này đều là nhằm vào Russell, ông ta không thể tha thứ cho việc Russell dẫn quân tiến vào tinh vực Small Pyreness, vì chuyện này, ông ta thậm chí không tiếc hết thảy, muốn đem cả Gatralan biến thành mồi lửa cho vũ trụ đại chiến. Chuyện chế tạo vũ khí hạt nhân đã khiến cho Cơ quan thanh sát vũ khí quốc tế cảnh giác, thế nhưng cha con vẫn không chịu dừng tay, thậm chí còn định ra tay với đoàn thanh sát...... Ông ta đã bị sự phản bội của Russell thiêu hủy mất lý trí rồi.”
“Bây giờ chính là cơ hội tôt nhất, cũng là cơ hội cuối cùng của con. Stephen nếu muốn phát động tập kích, nhất định phải tìm cách điều động Thần Thoại quân đoài, khiến cho Reinhardt không thể có mặt ở Mosky khi kế hoạch diễn ra. Thầy đoán chừng bọn chúng sẽ nghĩ biện pháp phát động một loạt các cuộc tập kích dưới danh nghĩa của Tự Do Chiến Tuyến. Việc con cần làm bây giờ là trợ giúp bọn chúng, đem bản báo cáo phát hiện có người chế tạo bom hạt nhân này đưa đến cho Reinhardt, sau đó cùng hắn tiến hành điều tra, rời khỏi nơi này......”
George đột nhiên ngẩng đầu lên, cả kinh nói:“Thầy nói.........”
Phillip gật đầu, thản nhiên nói:“Đây là lựa chọn duy nhất, vô luận kế hoạch của Stephen và Bruce có thành công hay không, con vẫn sẽ là người chiến thắng cuối cùng.” Thanh âm của ông ta rất lạnh lẽo, không có một tia cảm xúc:“Nếu như kế hoạch của bọn chúng thất bại, con sẽ là người thừa kế duy nhất của gia tộc Morton. Nếu như kế hoạch của bọn chúng thành công, con có thể dẫn theo Thần Thoại quân đoàn trở về, dùng sự ủng hộ của quân đội để nắm giữ cục diện.”
Nhìn ánh mắt phức tạp của George, Phillip khẽ mỉm cười:“Thầy biết, nếu có ai đưa ra đề nghị này, cuối cùng con sẽ hận người đó cả đời. Nhưng, nếu thầy không nói, sẽ không có ai dám nói! Thầy thà để con hận thầy, chứ không muốn để con phải hối hận. Con đường này không phải do con lựa chọn, mà là do cha con đã đem Gatralan và gia tộc từng bước, từng bước đi lên, con và hai người em kia đều không có sự lựa chọn, chỉ có điều mạng của con tốt hơn bọn họ một chút mà thôi!”
Thư phòng lại một lần nữa chìm vào trong yên lặng.
Phillip chậm rãi đi ra thư phòng, trong khoảnh khắc đóng cửa phòng lại, lão chợt nghe thấy tiếng George gầm lên:“Chẳng lẽ, vận mệnh của con cuối cùng cũng vẫn chỉ là một kẻ phản bội, con nhất định phải phản bội lại cha mình?”
Cánh cửa phòng dừng lại một chút, cuối cùng đóng hẳn lại, nhẹ nhàng mà kiên quyết.
Ngoài cửa, Phillip nhếch mép cười, lão thì thào, tựa hồ như đang trả lời câu hỏi củ George, thanh âm thấp đến nỗi gần như không thể nghe thấy:“Đúng vậy, đây là vận mệnh mà ta lựa chọn cho ngươi. Gia tộc Morton quật khởi bằng phản bội, cuối cùng, sẽ diệt vong trong phản bội.”
*****************************
Thực lực kinh tế của Liên bang Leray sau hai năm động viên toàn dân đã được phát huy tới cực hạn, tổng thống Hamilton mặc dù đối với chiến tranh chỉ huy một chữ cũng không biết, nhưng lại có sự nhạy cảm trời sinh đối với kinh tế. Ông ta thông qua các loại thủ đoạn chính trị xảo diệu, không ngừng khai thác và kích thích sức mạnh kinh tế của Leray.
Ở quốc nội Leray, nhất là tại những nơi mà ngọn lửa chiến tranh chưa lan tới như là tinh vực Trung ương Leray và đại tinh vực Bách Mạc mà nói, chiến tranh tựa hồ cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, ngược lại, dưới sự thúc đẩy của cỗ máy chiến tranh, rất nhiều nhà máy xí nghiệp vốn đang ế ẩm bỗng như được thổi bùng lên sức sống, [cùng với sự trợ giúp của các quốc gia đồng mình, tỷ lệ thất nghiệp ở các khu vực phi chiến tranh đã giảm xuống tới mức chỉ còn 2%, mà ngay cả ở khu vực tiền tuyến, tỷ lệ này cũng chỉ có 10%.
Hơn nữa việc thu hồi toàn diện tinh hệ Newwton cùng với những chiến thắng liên tiếp ở Galileo đã khiến cho tỉ lệ tín nhiệm của dân chúng dành cho chính phủ tăng cao vượt mọi kỷ lục. Bất quá, thịnh cực tất suy, chân lý vạn năm bất biến này bây giờ đang được áp lên trên người Hamilton, vị tổng thống chỉ còn có một năm cầm quyền.
Ở trước Phủ Tổng thống, mấy ngàn người đang tụ tập yêu cầu Tổng thống phải tiếp nhận phương thức hòa bình do Hội nghị Tối cao làm trung gian để giải quyết cuộc chiến tranh với Gatralan. Con số thương vong ở tiền tuyến Lucerne đã gây ra những cơn sóng gió lớn, hàng loạt đảng phái đối lập thi nhau hoa tay múa chân, còn dân chúng cũng bắt đầu ai oán. Dư luận hàng ngày đều đua nhau phân tích tình hình chiến tranh, cố gắng tìm ra nguyên nhân khiến cho con số thương vong lớn đến như vậy.
“Tôi không thể không thừa nhận, quốc gia đế chế thích hợp với chiến tranh hơn hẳn quốc gia liên bang.” Hamilton buông rèm cửa sổ xuống, xoay người nhún vai,“Ở Đế quốc Gatralan chắc là chẳng bao giờ có những chuyện kiểu này đâu nhỉ? Tướng quân Russell.”