Điền Hành Kiện nằm vật xuống giường, xung quanh vứt một đống thiết bị mà hắn mới vừa mua, Mễ Lan ở ngay phòng đối diện, không chuẩn bị chút hàng nóng để nhìn trộm thì biết lấy gì để tiêu khiển đây?
Nửa giờ sau, một cái máy quay trộm đã được lắp ráp thành công. Mễ Lan còn chưa trở về, mập mạp không biết làm gì đành ngồi nhìn tường suy tư, mẹ kiếp, sao không có ai chịu về đi? Đang lúc căm tức thì bỗng có tiếng cửa mở vang lên, một bóng người đi tới, nhìn vóc dáng thì hẳn là một nữ nhân, nước miếng mập mạp theo phản xạ lập tức chảy ra, một con mồi hấp dẫn luôn làm cho người thợ săn không tự chủ được mà giơ súng lên, mập mạp cũng “giương súng” lên, sau đó nhanh chóng buông xuống. Fuck!***, làm thằng đàn ông bước đi õng ẹo như vậy làm cái đíu gì! Nương nương khang!
Trong tai nghe lại vang lên tiếng bước chân, mập mạp vội bật máy quay trộm lên liền nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp đi tới trước cửa phòng Mễ Lan, không cần phải nói nữa, đúng là Mễ Lan trở về rồi. Mập mạp thấy nàng chần chờ một lát vẫn không mở cửa, lại nhẹ nhàng đi tới cửa phòng hắn, áp tai vào cửa như thể đang nghe lén điều gì đó. Hồi lâu không nghe thấy động tĩnh gì, dường như Mễ Lan không kiên nhẫn được nữa, nàng dậm chân bực tức, xoay người trở về phòng mình, mở cửa, quay đầu nhìn lại một cái, tức giận đóng sập cửa lại, một tiếng “rầm” vang lên, chấn cho hai tai mập mạp tê dại đi, hắn vội vàng gỡ tai nghe ra, vuốt vuốt lỗ tai (máy lởm tự lắp nên không có thiết bị lọc bớt tiếng động mạnh, nếu vừa rồi Mễ Lan mà ném một quả lựu đạn ra thì mập mạp đã thành người điếc luôn rồi).
Máy quay trộm cho thấy Mễ Lan vào phòng rồi vẫn đứng nhìn qua lỗ trên cửa một hồi mới tức giận ngồi xuống ghế sa lon, bộ dạng có vẻ rất buồn bực. Mập mạp lại đeo tai nghe lên , đang nghe thấy mễ Lan lầm bầm:“Đồ mập mạp đáng ghét, có bản lãnh ngươi cả đời......” thì đột nhiên tai nghe vang lên tiếng gã pêđê ở phòng bên đang vừa tắm vừa hát. Mập mạp chỉ có thể nghe được thanh âm đứt quảng của Mễ Lan:“Không lừa được...... Ngươi sẽ trộm...... trộm không được......” gã pêđê bên cạnh vẫn tiếp tục tận tình ca hát với chất giọng trữ tình ngọt ngào, khiến cho mập mạp phải hoài nghi không biết là mình làm rốt cuộc là máy thu âm hay là máy thu tiếng rên rỉ, tai nghe liên tục truyền đến một tràng âm thanh hỗn hợp.“***! Thằng chóa lày, mài làm ông khó chịu hai lần rồi đó!” Mập mạp tức giận gỡ con mẹ nó tai nghe ra.
Thấy Mễ Lan tựa hồ không có ý định đi tắm, mập mạp buồn bực bắt đầu chuẩn bị giáo án lý luận về ứng dụng thiết kế robot quân dụng, đây là nhiệm vụ mà lão Boswell giao cho hắn.
Cốc cốc! Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng gõ cửa, có người đang gõ cửa phòng Mễ Lan, mập mạp vội vàng bật dậy, dán mắt nhìn qua lỗ cửa. Thì ra, có một gã trung tá đang cầm một bó hoa tươi đứng ngoài cửa phòng Mễ Lan, thỉnh thoảng sửa sang lại mái tóc và áo. Fuck! Mập mạp thiếu chút nữa đã xịt máu mắt, sao lại lòi ra một gã tình địch thế này! Cửa mở, Mễ Lan vừa nhìn thấy người kia liền lập tức cao hứng, kêu to một tiếng, nhào vào lòng y.
Đkm! Mập mạp đạp tung cửa phòng, xông lên kéo Mễ Lan ra, chỉ tay vào gã trung tá kia, cả giận nói:“Mặc mẹ nó ngươi là ai, ta đều phải quyết đấu với ngươi!” Gã trung tá trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào gã mập mạp chỉ mặc mỗi cái quần sịp vừa phi ra, chẳng biết phải làm sao nữa. Mễ Lan đang bị mập mạp ôm lấy phản ứng trước tiên, vừa thẹn vừa tức kêu lên:“Mau buông ta ra!” Mập mạp cũng bị phản ứng của mình làm cho hoảng sợ, vừa nghe Mễ Lan gọi liền vội vàng buông nàng ra. Nhất thời ba người đứng ngây ra đó, không khí im lìm.
Gã trung tá cổ quái nhìn Mễ Lan một cái, mỉm cười nói với mập mạp:“Ngươi là ai? Tại sao muốn quyết đấu với ta?” Mập mạp cả giận nói:“Ngay cả ta là ai ngươi cũng không biết, thế mà còn đòi làm người thứ ba à?”
Gã trung giáo sửng sốt, hắn chỉ vào cái bụng mỡ của mập mạp, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Mễ Lan, nàng ta đỏ mặt kéo tay y, nói:“Người này là một gã bị bệnh thần kinh thôi, em không quen hắn, đừng để ý đến hắn nữa!” Nói xong liền trừng mắt với mập mạp một cái rồi kéo tay người kia vào, đóng sập cửa phòng lại.
Mập mạp đứng trước cửa ngơ ngác hồi lâu, lẩm bẩm:” Vậy mà lại cho hắn vào phòng, trái tim anh rỉ máu rồi đây này!”
Trở lại trong phòng, mập mạp đau buồn đeo lại tai nghe, mẹ kiếp, cái thằng lại cái ở phòng bên vẫn không ngừng rên rỉ, kế hoạch nghe trộm thất bại, mập mạp quay sang theo dõi nhất cử nhất động trong phòng Mễ Lan, nếu gã trung tá kia dám khinh cử vọng động thì cho dù hắn có bước ra khỏi được phòng Mễ Lan thì cũng không qua được cửa lớn ký túc xá, mà có qua được cửa lớn thì cũng phải giữ lão nhị của hắn lại! Kết quả, cho đến khi gã trung tá kia đứng dậy cáo từ cũng không thấy hắn và Mễ Lan có hành động gì thân mật, mập mạp thất vọng buông máy quay trộm xuống, thế này thì hắn biết trút giận vào đâu đây.
Người tức giận còn có cả Mễ Lan, nàng tiễn khách xong liền xoay người gõ cửa phòng Điền Hành Kiện. Mập mạp vừa mở cửa ra, một đôi tiểu phấn quyền của Mễ Lan đã ra đòn tới tấp, đánh cho mập mạp kêu là oai oái, thanh âm không biết là cực độ thống khổ hay là đang phê nữa.
Mễ Lan thấy năng lực chịu đòn của mập mạp quả thật cường hãn, thật sự có chút bất đắc dĩ, tức giận nói:“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!” Mập mạp cười hì hì nói:“Cái gã tiểu bạch kiểm kia vừa nhìn là biết ngay không phải ngươi tốt, anh cũng là lo lắng cho em thôi.”
Mễ Lan lạnh lùng đáp:“Không cần ngươi phải giả vờ tốt bụng, ngươi đã có thể thích người khác thì ta dĩ nhiên cũng có thể!”
Mập mạp thở dài thành khẩn nói:“Cưng ơi, oan oan tương báo khi nào mới hết! Không bằng anh yêu em qua, em yêu anh tới, chúng ta oan gia nên kết không nên giải.”
Mễ Lan nhịn không được phải bật cười, lập tức nghiêm mặt hừ một tiếng nói:“Không báo cũng được, vậy chuyện của ngươi và chị An Lôi giải quyết như thế nào?” Mập mạp sửng sờ một chút, mặt dày nói:“Mọi người đều là giang hồ nữ nhân, cần gì phải so đo như vậy chứ?”
Không ngờ thế giới lại có một kẻ vô sỉ như vậy, Mễ Lan thật không biết phải làm gì nữa. Đột nhiên, mập mạp kéo tay nàng vào phòng, Mễ Lan xấu hổ sẵng giọng:“ Đồ đáng ghét, ngươi muốn làm gì?” Mập mạp cười nói:“Mới vừa rồi nghe em nói lừa gạt không được thì trộm, đây không phải là trộm tới hay sao. Nữ thí chủ, người thành toàn cho tiểu tăng đi.”
Mễ Lan sững sờ một chút rồi lập tức nghĩ ra, với bản lĩnh của mập mạp mà muốn nghe trộm nàng nói chuyện quả thực rất đơn giản, nhất thời xấu hổ kêu lên:“Ngươi, ngươi............” Lời còn chưa dứt đã bị Điền Hành Kiện ôm cứng, nhất thời toàn thân mất hết khí lực, ngã nhào vào trong lòng hắn, khóc hu hu thành tiếng, bao nhiêu ủy khuất bộc phát ra hết:“Ta trông nom được ngươi sao, Mỹ Đóa, Nya, ngươi đánh mắt đưa tình với họ ta quản được sao, tại sao phải gạt ta!”
Mập mạp vốn đang thử dò xét, nghe nàng nói như thế thì nhất thời mừng rỡ như điên, lại thấy nàng khóc đến thương tâm, đau lòng không dứt nói:“Chẳng phải là do anh sợ em đau lòng sao.”
Mễ Lan vùi đầu trong lòng mập mạp khóc đến lê hoa đái vũ, nghẹn ngào nói:“Ta sớm biết rằng ngươi là kẻ hoa tâm, nhưng ngươi không nên gạt ta, bây giờ còn như vậy, sau này ta còn có thể mong ngươi đối tốt với ta sao! Tên béo hỗn đản đáng ghét nhà ngươi vừa không đẹp trai lại vừa không có tiền, rốt cuộc là ngươi có gì hay ho chứ, ta...... Ta......”
Mập mạp nói không ra lời, hắn không dám nói mình anh minh thần vũ, nhân kiến nhân ái, hoa kiến hoa khai, cũng không dám nói đây là kết quả của việc áp dụng tâm lý học vào việc cưa gái, hai câu này chỉ cần nói ra một câu thôi là đảm bảo hắn mất xác bỏ mạng ngay.
Cuối cùng, chờ đến khi Mễ Lan khóc đã mệt, Điền Hành Kiện mới ôm nàng ngồi xuống, chuyện này hắn vốn đã luôn áy náy trong lòng, nếu không phải nhờ có ông thầy Boswell “đả thông tư tưởng” và sắp xếp trận địa thì có đến chết chưa chắc mập mạp đã có thể nói chuyện với Mễ Lan như thế này, lập tức kể hết chuyện của mình và An Lôi.
Mễ Lan im lặng, nghe hắn nói xong, nàng chợt nhẹ nhàng nói:“Ngươi không nên gạt ta ......” Qua một hồi lâu nữa, nàng ngẩng đầu lên nói:“Nữ nhân và nam nhân không giống nhau, yêu một người, là hết lòng hết dạ...... Anh có yêu em không......” Thanh âm nàng ôn nhu, kiều mỵ không gì tả nổi, thấy Điền Hành Kiện gật đầu, Mễ Lan nhoẻn miệng cười, lại vùi đầu vào lòng hắn, nói nhỏ:“Vậy anh có yêu cô ấy không......”
Điền Hành Kiện lại gật đầu, thở dài một hơi nói:“ Dường như anh rất vô sỉ......”
Mễ Lan véo hắn một cái, gắt giọng:“Cái gì mà dường như, căn bản là anh rất vô sỉ......”
Hai người cứ thế lặng lẽ ôm nhau, Mễ Lan thở dài nói:“Cho dù thế nào, em cũng phải đi trông coi anh......” Nàng quyến rũ địa liếc mập mạp một cái nói tiếp:“Coi như không có An Lôi, chuyện phong lưu của anh cũng không ít đúng không!”
Mập mạp cười nói:“Anh thì có cái gì phong lưu chứ...... Thứ người béo đến độ thiên nộ nhân oán như anh thì ai mà thèm hứng thú?”
Mễ Lan ngồi thẳng dậy, hừ giọng nói:“Người được anh cứu thường xuyên gọi điện thoại cho em chứ đâu, nói câu nào cũng phải dính tới anh, không biết là anh đã hạ thứ mê dược gì nữa đây.” Nàng càng nói càng căng, véo tai mập mạp nói:“Dính vào nhiều nữ nhân như vậy, anh tưởng sau này sẽ được an nhàn sao? Coi chừng......” Khuôn mặt nàng bỗng đỏ ửng lên, mím môi cười:“ Coi chừng bị hút thành xác khô đó.”
Mập mạp cười đáp:“Vậy cũng tốt, anh đang lo không có biện pháp giảm béo đây!” Hắn ôm cổ Mễ Lan, ghé sát tai nàng, cười nói:“Hay là bây giờ em hút anh thành xác khô luôn đi.”
Mễ Lan đỏ mặt nói:“Đồ xấu xa, anh hiêu là được rồi.” Nói xong, nàng liền đứng dậy chạy đi, nhưng lập tức lại bị mập mạp vượt qua ôm lấy, cả người Mễ Lan như nhũn ra, sóng mắt lưu chuyển:“Trộm không được......thì cướp sao?”