Manh Sủng Liệt Thê

Chương 23: Cường đại



Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

“Dựa vào ngươi?”

Lời vừa nói ra, trong nháy mắt không khí đóng băng.

Con ngươi Thanh Phong hơi co lại, đáy mắt hiện lên chút âm hiểm.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng tạo thành những mảng loang lổ. Hắn cứ đứng nhàn hạ như vậy, đạp trên những mảng loang lổ.Mặt mày khinh thường, ngang ngạnh; môi khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu.Nhìn như vô hại, nhưng trên người toát ra khí phách, không giận mà tựuy, tỏa ra sự tự tin mạnh mẽ không gì so sánh nổi, giống như mọi chuyệnđều là của hắn, hắn cần lấy cứ lấy!

Khí thế như vậy, hơi thở như vậy, so với người phụ thân cao cao tại thượng của hắn chỉ có hơn chớ không kém.

Tại sao có thể như vậy? Bản cung là thái tử, vì sao ở trước mặt hắn lại cảm thấy thua một bậc?

Ngực đột nhiên cảm thấy có vật gì chặn lại, cảm xúc tức giận như con ngựahoang thoát khỏi dây cương đấu đá lung tung trong cơ thể, sắc mặt ThanhPhong hơi chuyển xanh.

Chỉ trong nháy mắt, trong mắt hiện lênmuôn vàn suy nghĩ. Thanh Phong hít một hơi thật sâu, khóe miệng nở nụcười khinh thường: “Chỉ bằng ta, bằng ta là đại sư huynh của Tiểu Tà,bằng ta là thái tử dưới một người trên vạn người, các hạ có ý kiến gìsao?”

Thái tử?

Đầu óc Quân Tiểu Tà không cách nào suynghĩ, ánh mắt dại ra dừng ở trên người hắn. Mặc dù sớm có chuẩn bị tâmlý, nhưng khi nghe hắn nói, vẫn cảm thấy hoảng hốt.

Đây là người có nổi khổ tâm phải thân bất do kỷ sao? Đây là người vì bất đắc dĩ phải cùng người khác đính hôn sao?

Trong lòng chỉ cảm thấy có một tia may mắn, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

Sớm đã biết chuyện, hắn không cần kinh ngạc. Nguyên Thần Trường Không nâng cánh tay dài, tươi cười càng đậm, cũng lạnh hơn.

“Vậy ngươi muốn dùng thân phận đại sư huynh đến cùng ta tranh cao thấp một trận, hay là dùng quyền thế thái tử đến áp chế ta?”

“Vô luận ta dùng thân phận thế nào, bản cung nhất định sẽ không thuangươi!” Thanh Phong không chút nào nhường nhịn, hai đầu lông mày hiệnlên một chút tàn khốc, khuôn mặt ôn nhu lần đầu tiên biểu lộ khí pháchquyền thế vương giả.

Nguyên Thần Trường Không cười khẽ, cúi mắt nhìn Quân Tiểu Tà đã muốn mềm nhũn, thản nhiên nói:

“Bản công tử thật sự tò mò. Thời điểm ngươi làm đại sư huynh, ngươi bội bạc, thất bại; thời điểm ngươi làm thái tử lại không để ý cảm thụ ngườikhác, mạnh mẽ bắt người, càng thất bại. Phẩm hạnh ngươi như vậy khôngđoan chính, dám làm không dám nhận là người thất bại, rốt cuộc ngươi làm sao có tự tin tranh nàng cùng bản công tử?”

Không đợi ThanhPhong phản bác, lại nói: “Bản công tử tuy rằng so với ngươi chậm năm năm mới gặp Tiểu Tà, cũng không có thân phận địa vị hiển hách như ngươi đểcó thể diễu võ dương oai, nhưng bản công tử có thể cho nàng lời hứa mộtđời một thế một đôi, thì tuyệt đối sẽ thực hiện được, còn thái tử điệnhạ như ngươi có thể làm được hay không?”

Nguyên Thần Trường Không nói chuyện bằng giọng uy nghiêm đáng sợ, khi nói đến những lời cuối đột nhiên cất cao âm điệu, bày tỏ quyết tâm của bản thân.

ThanhPhong nắm chặt quạt giấy trong tay, khớp xương trắng bệch, trán nổi gânxanh, nhưng hắn tu dưỡng rất tốt nên có thể kìm chế được cơn giận muốnbùng phát, cố giữ giọng bình tĩnh, vừa cười vừa nói: “Bản cung hiện tạiquả thực không có biện pháp thỏa mãn tâm nguyện của tiểu sư muội, nhưngđây chỉ là trước mắt, về sau ta chắc chắn làm được?” Chỉ cần ngồi trênvị trí kia, bản cung còn e ngại gì

nữa?

Hắn không tin, cảm tình năm năm của hắn sẽ thua kém một Trình Giảo Kim xuất hiện nửa đường này!

“Ha ha ha.” Nguyên Thần Trường Không cất tiếng cười to, cười Thanh Phongkhông hiểu gì, cười Quân Tiểu Tà trong lòng một mảnh thống khổ.

“Còn không biết xấu hổ nói chính mình là thái tử? Ngươi ngay cả chuyện nàycòn không thể nắm chắc, có tư cách gì mà nói đến tương lai? Đúng, ngươilà thái tử, tương lai là vua của một nước, về sau mọi chuyện đều dongươi định đoạt, không ai dám phản bác. Đến lúc đó, ngươi có thể hưuđiệu vị hôn thê hiện tại, có thể huỷ bỏ hậu cung ba ngàn giai nhân chỉđộc sủng một người là nàng. Nhưng ngươi đừng quên, người nâng đỡ ngươiđến được cái vị trí kia, là vị hôn thê hiện tại của ngươi, đại tiểu thưphủ Thừa Tướng. Nếu như thật có ngày ấy, ngươi làm như thế nào? Cho dùngươi làm được, Tiểu Tà sẽ nhìn ngươi bằng ánh mắt như thế nào?”

Chỉ một câu nói của Nguyên Thần Trường Không đã nói hết dự tính của hắn,làm cho thân mình Thanh Phong lay động, hắn cũng không thể nói được lờinào để phản bác.

Nguyên Thần Trường Không nhìn thẳng hắn đôi mắtdần dần ảm đạm, bước từng bước đi về phía hắn, nở nụ cười nhạt nói:“Ngươi vì quyền lợi, làm cho nữ tử bản thân yêu mến phải chịu khổ tìmkiếm vất vả, ngươi vì quyền lợi, có thể cùng nữ nhân khác đính hôn.Ngươi là nhà chính trị gia thành công, nhưng đối với tình yêu trước mặt, ngươi vĩnh viễn là người thất bại!”

“Đủ!” Thanh Phong quát lạnhmột tiếng, trợn mắt giận dữ nhìn Nguyên Thần Trường Không: “Bản cungkhông thể cho nàng, ngươi có thể sao? Không có quyền lợi, lấy cái gì che chở cho nàng? Không có địa vị, sao có thể cho nàng yên vui cùng hạnhphúc?”

Trong lúc Thanh Phong rít gào, Quân Tiểu Tà dồn chút sứclực cuối cùng, nắm ống tay áo Nguyên Thần Trường Không, đột nhiên bậtcười, tiếng cười bi thương mà đau khổ. “Đại sư huynh, huynh đến giờ vẫncòn không biết sao? Cái muội muốn chưa bao giờ là vinh hoa phú quý, cáimuội muốn là một tướng công yêu muội, là tướng công, không phải quyềnlợi, lại càng không phải là địa vị.”

Cảm thấy trời đất quay cuồng, mí mắt Quân Tiểu Tà càng ngày càng nặng, hơi thở yếu ớt, trán đổ mồ hôi lạnh càng nhiều.

“Sư phụ, đồ nhi mệt quá....”

Nguyên Thần Trường Không cắn chặt răng, đem nàng ôm lấy, mắt lạnh hung ác, nói gằn từng chữ:

“Ngươi đã làm sai chuyện không chịu thừa nhận cũng thôi, bây giờ còn vì sailầm của chính mình tìm một đống lý do.... Ngươi, thật đúng là một tên hèn hạ.”

Váy dài phất lên, nổi lên trận gió, Thanh Phong khôngkịp đề phòng, bị đánh bay ngược ra sau, oanh một tiếng đụng vào cộtthuyền hoa, cổ họng tràn ra một chút máu.

“Đừng tưởng rằng tháitử là giỏi, ở trong mắt bổn tọa, chỉ là đồ chơi mà thôi. Thanh Phong,nghĩ tình ngươi cùng đồ nhi có quen biết, hôm nay bổn tọa tạm thời thacho ngươi một mạng, ngày khác nếu ngươi dám xuất hiện trước mặt Tiểu Tàlần nữa, bổn tọa nhất định sẽ san bằng Lăng quốc của ngươi!”

Khi Thanh Phong tỉnh hồn lại, người đã đi xa, chỉ có lời nói còn quanh quẩn ở bên tai.

Mệt mỏi trượt người xuống ngồi trên đất, Thanh Phong mới phát hiện toànthân đã đổ đầy mồ hôi lạnh, sự ẩn nhẫn nhiều năm qua trong phút chốc lại biến mất, thuyền hoa dưới sự tức giận của hắn, lắc lư dữ dội.

“Nguyên Thần Trường Không, bản cung nhớ kỹ ngươi!” Ánh mắt oán hận như rắn độc, hắn là thái tử, tuyệt sẽ không thua trên tay hắn ta, tuyệt đối không!

Quân Tiểu Tà vì tức giận mà ứ đọng khí huyết, hơi thở càng ngày càng yếu,sắc mặt Nguyên Thần Trường Không âm trầm đáng sợ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về khách điếm, đem nàng đặt ở trên giường, dùng công lực khaithông khí huyết ứ đọng cho nàng.

Không biết qua bao lâu, Quân Tiểu Tà yếu ớt tỉnh lại, khụ một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.

Ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt Nguyên Thần Trường Không căng thẳng, mồ hôi từ thái dương chảy xuống.

Bốn mắt nhìn nhau, nàng thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng, phút chốc lại bị giận dỗi thay thế.

“Sư phụ muốn mắng cứ mắng đi ạ.” Trong lòng Quân Tiểu Tà chua xót, đối mặtvới Nguyên Thần Trường Không, nàng không thể không tự trách bản thân.

Người nàng tin tưởng nhất lại lừa nàng, sư phụ mà nàng chán ghét lại là người giúp nàng, vì nàng còn không tiếc đối nghịch cùng thái tử, nàng còn cómặt mũi gì mà mong hắn tha thứ cho nàng?

Nguyên Thần Trường Không mím môi, đưa tay lau đi vết máu trên miệng nàng.

“Sư phụ.” Đầu ngón tay hơi lạnh dừng ở trên mặt, Quân Tiểu Tà một trận rung động, trong mắt sương mù dày: “Người không tức giận sao?”

“Tứcgiận cái gì?” Lại khóc? Chưa thấy qua người nào thích khóc như vậy.Nguyên Thần Trường Không phiền chán xoay đầu, gượng gạo nói: “Nghỉ ngơicho tốt.”

“Sư phụ, ta muốn rời khỏi nơi này, người dẫn ta đi có được không? Kinh thành chơi không vui chút nào.”

Đang đi tới cửa, Nguyên Thần Trường Không bỗng dừng bước, rốt cục nhịn không được giận dữ nói:

“Kinh thành chơi không vui? Cả buổi sáng nay ngươi đã tiêu hết tám trăm lượng bạc hoa ta đưa cho ngươi, một xu cũng không thừa, còn nói là chơi không vui?”

Quân Tiểu Tà: “…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv