Edit: Yáng
***
"Thẩm đạo, cảm ơn..."
"Cái gì?"
"Anh nấu cháo cho tôi, mặc dù mới ăn được vài muỗng, nhưng tôi cũng rất cảm động." Trên khuôn mặt Du Vãn hiện lên một nụ cười.
Thẩm Thanh Châu cứng đờ, "Cô nghĩ cái gì vậy, tôi nấu cháo cho cô lúc nào?"
Anh mới không thừa nhận món khó ăn đó là từ tay anh nấu ra.
Du Vãn mím môi, "À.... về sau nếu anh muốn học nấu ăn, tôi có thể dạy cho anh, nấu cháo vô cùng đơn giản."
"Không cần, tôi không học. Còn có món cháo kia không phải là tôi nấu." Thẩm Thanh Châu nói xong liền trực tiếp đứng dậy hướng về phía cửa gian phòng.
Du Vãn không tin, kiên trì đứng sau lưng anh lắc lắc tay, "Cảm ơn."
Thẩm Thanh Châu, "...."
"Ầm!!" Tiếng đóng cửa vang dội bày tỏ Thẩm đạo của chúng ta đang lúng túng.
Du Vãn ăn xong cháo, cả người liền cảm thấy thoải mái hơn, nhưng thân thể vẫn nhũn ra, đành phải tiếp tục nằm xuống ngủ.
Tỉnh dậy, bên ngoài đã tối đen, Du Vãn vén chăn lên, đi giày rồi ra khỏi phòng.
Phòng khách an lặng yên tĩnh, Du Vãn liền chứng kiến một thân ảnh thon dài đang nằm trên ghế sofa, hai tay anh để ở trên bụng, đơn giản mà tịch mịch, Du Vãn rón rén đi đi qua, chậm rãi ngồi xổm trước ghế sofa nhìn anh ngủ, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, lấy tính tình thích độc lai độc vãng của anh, một thời điểm ngẫu nhiên nào đó có thể cảm thấy tịch mịch hay không?
Đại khái là Du Vãn suy nghĩ quá sâu cho nên Thẩm Thanh Châu mở mắt ra liền thấy vẻ mặt Du Vãn đang nhíu mày. Anh ngẩn người, cũng không có đi tìm tòi nghiên cứu tại sao Du Vãn lại có bộ dáng thâm cừu đại hận như vậy, anh theo thói quen duỗi tay sờ trán cô, "Không nóng?"
Du Vãn lúc này mới giật mình, anh đã tỉnh, cô thấy động tác của anh, ngực có chút chua xót.
Du Vãn đối với sự quan tâm của Thẩm Thanh Châu có chút không thích ứng được, có thể không thích ứng được là nhất thời, mừng rỡ cảm động là kéo dài liên tục, trên thế giới này, thời khắc có người quan tâm cô ít đến đáng thương.
"Giống như tốt hơn nhiều."
"Ừ?" Thẩm Thanh Châu ngồi dậy, thấy cô ngồi xổm trước ghế sofa liền cảm thấy nghi hoặc, "Cô đang làm gì?"
Du Vãn lúng túng, "Tôi... vừa rồi muốn nhìn xem lúc nào thì anh tỉnh."
"Trực tiếp gọi tôi là được rồi. Phát sốt lại còn đi ra gặp gió, trở về giường nằm đi."
"Tôi sợ quấy rầy anh, hơn nữa, tôi hết sốt rồi."
Thẩm Thanh Châu bất đắc dĩ lắc đầu, "Được rồi, đứng lên."
Du Vãn không được tự nhiên nhìn anh, vẻ mặt có chút ủy khuất, "Cái kia... tôi bị tê chân rồi."
Thẩm Thanh Châu nhìn chằm chằm cô, duỗi tay kéo cô. "Đứng lên, vận động một chút."
Du Vãn bị kéo đứng trên thảm trải sàn, vẫn không nhúc nhích, cố gắng nhẫn nhịn trận tê chân này đi qua.
Thẩm Thanh Châu buồn cười nhìn cô, anh liền nhận cuộc gọi đến.
"Phó đạo diễn hỏi khi nào anh trở về?" Tiểu Dương ở đầu bên kia điện thoại nói ra.
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu liên tục dừng trên người Du Vãn, thấy cô nửa ngày mới di chuyển một bước, anh còn cảm thấy bộ dáng tức cười của cô thật đáng yêu. Vì vậy, Thẩm Thanh Châu giật mình, ngồi ở trên ghế sofa rất tự nhiên nhấc chân, sau đó rất "không cẩn thận" đá vào cẳng chân của Du Vãn.
"A, a, a, đau quá đau quá!!" Toàn bộ cảm giác tê dại ùn ùn kéo đến, Du Vãn quay đầu căm tức nhìn Thẩm Thanh Châu, "Anh đừng động!!"
Khóe miệng Thẩm Thanh Châu cong lên, "Lăn qua lăn lại cả nửa ngày, đau dài không bằng đau ngắn."
Mà bên kia điện thoại, Tiểu Dương nghe thấy hết thảy liền trợn mắt há hốc mồm, mồ hôi lạnh toát ra, "Thẩm, Thẩm đạo..."
"Gần đây tất cả mọi người đều vất vả, nghỉ hai ngày đi."
Tiểu Dương, "...Vâng, vâng."
"Ừ, cúp máy đi."
"Thật tốt, anh tiếp tục đi, rất xin lỗi.... tôi đã quấy rầy rồi." Tiểu Dương nhanh chóng cúp điện thoại.
Thẩm Thanh Châu nghi hoặc nhìn thoáng qua di động, quấy rầy? Quấy rầy cái gì?
Đại sảnh khách sạn, phó đạo diễn nhìn Tiểu Dương cúp điện thoại liền hỏi, "Nói như thế nào?"
Linh hồn của Tiểu Dương còn đang lơ lửng, "Ừ, Thẩm đạo có việc gấp, nghỉ hai ngày."
"A?! Nghỉ, có việc gấp gì?" Phó đạo diễn khó chịu, "Được rồi được rồi, để tự tôi gọi điện cho anh ta."
"Đừng đừng đừng!!" Tiểu Dương tay mắt lanh lẹ đè tay phó đạo diễn lại, "Hiện tại anh không cần đi quấy rầy Thẩm đạo, không đúng... hiện tại đang ở thời khắc đặc biệt."
"A?" Phó đạo mơ mơ màng màng.
Mà Tiểu Dương, lại là một bộ dáng không thể miêu tả....
Gian phòng khách sạn, Đậu Đỏ đang vui mừng ăn đồ ăn vặt Thẩm Thanh Châu đút cho nó. Du Vãn không muốn ở mãi trong phòng, muốn xem ti vi, vì vậy bị Thẩm Thanh Châu cưỡng chế trùm lên một tầng thảm, hiện tại đang như một cái bánh chưng ngồi ở trên ghế sofa.
"Tôi cảm thấy khỏe rồi, tôi muốn quay về phòng của tôi."
"Ừ, sau đó nửa đêm phát sốt cháy cả người cũng không ai biết."
"Tôi tốt hơn nhiều rồi."
Thẩm Thanh Châu nhíu mày liếc nhìn cô, "Bác sĩ nói cô có thể bị sốt trở lại, không hiểu?"
"Ồ?" Du Vãn suy nghĩ một chút rồi lại nói, "Nhưng, sẽ dễ dàng lây bệnh phải không?"
"Cô nghĩ rằng tôi và cô giống nhau, tố chất thân thể kém như vậy?" Thẩm Thanh Châu nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ, "Ngày ngày đều ở nhà, trước đây trừ lúc dẫn Du Điểm Điểm ra ngoài, cô còn hoạt động gì?"
Du Vãn rất nghiêm túc suy nghĩ, "Nấu cơm có tính không?"
Thẩm Thanh Châu giật giật khóe miệng, "Bệnh tốt lên thì cô nên chăm chỉ vận động, gian phòng bên trong có dụng cụ tập thể hình, cô chạy bộ một chút."
Du Vãn sau khi nghe xong liền lắc đầu liên tục, "Tôi không, tôi không thích."
Thẩm Thanh Châu, "Cho nên cô mới có thể dễ dàng bị bệnh như thế."
"Nói như thế, anh thường xuyên tập thể hình?" Ánh mắt Du Vãn rất tự nhiên rơi xuống bụng Thẩm Thanh Châu, khụ khụ, mặc quần áo nên nhìn không thấy, quá đáng tiếc!!
Thẩm Thanh Châu ý thức được ánh mắt của cô, ánh mắt liền lạnh như băng, "Về sau, mỗi ngày ăn xong nghỉ ngơi hai tiếng sau đó phải chạy bốn mươi phút."
"A?" Du Vãn nghẹn khuất, "Tôi bình thường đều không vận động..."
Thẩm Thanh Châu không nói gì, trong lòng ngược lại nghĩ tới, bình thường các nữ minh tinh kia ngày ngày ăn uống điều độ kết hợp vận động mới có dáng người mảnh mai, nhưng mà cái "Bánh chưng" trước mặt ăn nhiều đồ ăn vặt lại còn lười vận động thế mà vẫn gầy.
Du Vãn buồn bực nhìn chằm chằm ti vi, đột nhiên cô ý thức được một chuyện, "Cái kia, anh cũng tập thể hình ở đó?"
"Ừ."
"Trong phòng tôi không có thiết bị."
"Cho nên để cô lại đây."
"Được!" Du Vãn nhớ tới chính mình chưa được nhìn thấy Thẩm Thanh Châu... hắc hắc, chạy thì chạy, cùng lắm là vụng trộm lười biếng một chút.
Thẩm Thanh Châu nhìn cô một cái, thấy kinh ngạc vì sao cô lại thay đổi thái độ nhanh như thế, bất quá anh cũng không hỏi nhiều, dù sao để cô chạy nhiều một chút, nâng cao tố chất thân thể tương đối quan trọng.
Buổi tối, Du Vãn tự nhiên đi thẳng vào phòng ngủ của Thẩm Thanh Châu, nằm xuống sau mới phát hiện, cô đúng ra... phải đi phòng khách ngủ mới đúng chứ? Nhưng là, Thẩm Thanh Châu cũng không nói gì, coi như là cam chịu.
Trong lòng Du Vãn vui rạo rực, ừm, tín nhiệm này, tình cảm này, đều tiến thêm một bước.
Sáng sớm, Thẩm Thanh Châu ở phòng khách tỉnh lại, anh ra khỏi phòng hướng về phòng ngủ của mình nhìn thoáng qua, sau đó đi về hướng phòng bếp.
Mở tủ lạnh ra, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đều là Du Vãn mua còn dư lại. Thẩm Thanh Châu nhớ tới cháo trứng muối thịt nạc thất bại, trầm mặc đóng tủ lạnh lại.
Anh đi đến chỗ điện thoại ngoài phòng khách, đặt bữa sáng.
Bữa sáng ở khách sạn rất nhanh đã đưa đến, sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, Thẩm Thanh Châu ra hiệu cho Đậu Đỏ đến chỗ anh, "Đi đánh thức Du Vãn."
"Uông uông!!"
"Vào đi thôi." Thẩm Thanh Châu giúp Đậu Đỏ mở cửa, Đậu Đỏ theo khe cửa thoải mái tiến vào gian phòng, Thẩm Thanh Châu nhìn thoáng qua giường của mình, chỗ phía bên phải, có một thân ảnh hơi hơi nhô lên.
Đậu Đỏ nhào lên giường, dừng lại ở bên cái gối, Du Vãn đang ngủ thoải mái, cảm giác có yêu sủng ở bên cạnh nháo, duỗi tay đem nó ôm lại đây, "Ừm... đừng nháo."
Trong lúc đang mơ mộng thì thanh âm mềm mại từ trên giường truyền đến, Thẩm Thanh Châu khẽ tập trung suy nghĩ, nhấc chân đi vào trong phòng.
Anh đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống Du Vãn, lúc này Du Vãn đang cưỡng chế ôm Đậu Đỏ, nửa gương mặt vùi lấp ở trong gối, như đứa con nít không chịu lớn.
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu càng nhu hòa, loại bộ dáng này nếu để cho đám người ở đoàn phim chứng kiến, đại khái là kinh hãi rớt cằm, Thẩm đạo thế nhưng cũng có vẻ mặt này.
Trong chốc lát sau, anh cầm lấy nhiệt kế ở tủ đầu giường, đặt ở lỗ tai của cô, 36.8 độ, không có phát sốt lại. Anh thở phào nhẹ nhõm, không nóng lên là tốt rồi.
Thẩm Thanh Châu nhìn một hồi, nhớ tới khuôn mặt đỏ bừng của Du Vãn cùng với xúc cảm khi chạm vào làn da của cô, liền duỗi tay bóp má cô.
Du Vãn đang ngủ rất sâu, nhưng bị một người một chó quấy rầy như thế thì sao có thể ngủ tiếp, cô mơ hồ mở mắt ra, đập vào mắt cô là vẻ mặt Thẩm Thanh Châu khẽ mỉm cười.
Tựa như ảo mộng, Du Vãn cũng không phân rõ người trước mắt là thật hay là giả, cô mở to hai mắt, duỗi tay cầm lấy tay của người kia, nỉ non nói, "Ồ, không phải là nằm mơ."
Thẩm Thanh Châu có phần mất tự nhiên, dời ánh mắt đi chỗ khác, "Khụ, rời giường ăn cơm."
Du Vãn sững sờ ngồi dậy, "Anh vừa nãy sao lại bóp má tôi?"
Thẩm Thanh Châu nghiêm trang, "Nhìn xem cô còn phát sốt không."
"???"
"Trước mắt không có việc gì, dậy lên ăn một chút, đến lúc muốn ngủ lại đi ngủ." Nói xong, gọi Đậu Đỏ xuống giường, hai thân ảnh một cao một thấp bước ra khỏi phòng.
Du Vãn đưa tay sờ sờ mặt, "Kiểm tra nhiệt độ như thế này?"
Du Vãn rửa mặt xong liền đi đến phòng bếp, bữa sáng được bày biện trên bàn rất đẹp mắt, cô ngồi xuống đối diện Thẩm Thanh Châu, cầm lấy dĩa ăn, "Cái này, không phải là anh làm chứ?"
Thẩm Thanh Châu ngừng một lát, "Tôi làm lúc nào."
Du Vãn nhướng mày, ăn một miếng ruột nướng, "Tôi đã khỏe rồi, buổi trưa chúng ta nấu cơm đi, ừ... tôi dạy anh."
"Không cần."
"Học một chút, rất đơn giản, về sau anh ở nhà một mình cũng có thể thử xem."
"Không học."
"Học một món đi, trứng xào cà chua? Sườn xào chua ngọt? Bông cải xanh xào?"
"Không."
Nhưng mà..... đến thời gian nấu bữa trưa.
Du Vãn đứng ở một bên, nhìn Thẩm Thanh Châu cắt cà chua, thảnh thơi nói, "Cẩn thận, đừng cắt vào tay."
"Này này, xào trứng trước."
".....Thẩm đạo, cần cho dầu ăn."
"Cho bao nhiêu?" Thẩm Thanh Châu nhíu mày.
Du Vãn nhìn bộ dáng không thành thạo của anh liền thấy chơi vô cùng thú vị, nhịn cười nói, "Anh cho đi. Được rồi, dừng."
Thẩm Thanh Châu thu tay lại, sau đó đem trứng đã khuấy tốt đổ vào chảo, trong lúc nhất thời vang lên thanh âm tách tách, Thẩm Thanh Châu rất tự giác lui về phía sau hai bước.
Du Vãn thấy có dầu bắn ra, vội vàng lấy tạp dề ở bên cạnh tới, duỗi tay, "Anh cúi đầu xuống." Má ơi, quá cao.
Trên tay Thẩm Thanh Châu cầm cái xẻng, rất tự giác cúi đầu xuống. Du Vãn nhón chân lên mặc tạp dề cho anh, sau khi vòng qua cổ thì phải vòng sau lưng, tư thế này nhìn cô như muốn ôm người trước mắt vào trong ngực. Du Vãn ổn định tinh thần, ngước mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, cái góc độ này, trùng hợp là đôi môi mỏng mà nhợt nhạt của anh, Du Vãn liền có chút sợ hãi, nhớ tới cô từng hôn qua môi anh....
Bầu không khí ngoài ý muốn có chút ái muội, đôi mắt Thẩm Thanh Châu nhìn xuống Du Vãn, ngực khẽ rung động.
Du Vãn nhón chân đứng không vững, cả người lắc lư, Thẩm Thanh Châu tay mắt lanh lẹ đỡ lấy hông của cô, thanh âm tinh khiết như rượu vang, "Cẩn thận một chút."
Du Vãn mím môi, mặt có chút nóng lên, cô gật gật đầu một cái, vội vàng đi tới phía sau lưng anh.
Thẩm Thanh Châu nhìn hai bàn tay đang đưa đến thắt lưng của anh, đem tạp dề kéo về phía sau, anh nghiêng đầu về phía sau, thấy Du Vãn đang rũ mắt, hết sức chuyên chú thắt tạp dề cho anh.
Thẩm Thanh Châu trầm mặc, trái tim của anh đóng băng đã hơn hai mươi năm, giờ phút này không thể tưởng tượng lại mềm nhũn, anh dường như rất hưởng thụ cảm giác như vậy.
Du Vãn cột chắc tạp dề lại thấy đôi mắt của Thẩm Thanh Châu hiện ra vẻ ôn nhu, cô ngẩn người, "Sao, làm sao vậy?"
"Du Vãn..."
"Hả?" Du Vãn không cẩn thận lướt qua anh nhìn thấy trứng trong chảo, "Ôi chao!! Trứng kìa, mau lên, sắp cháy mất rồi! Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!"
Thẩm Thanh Châu giật mình, vội vã ngoảnh lại xào trứng, vẻ mặt khẩn trương đảo đảo trứng, "Không cháy."
Du Vãn thở phào nhẹ nhõm, "Khá tốt, bây giờ cho thêm chút muối."
"Ừ."