Đây là loại xe tự động không người lái.
Hai người ngồi ở hàng phía sau, nhất thời cũng chưa mở miệng.
Tống Ngạn dẫn đầu đánh tan sự trầm mặc: “Anh tiêm thuốc ức chế à?”
Không biết Tạ Thần Vũ đang nhìn gì trong máy truyền tin, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, anh ra vẻ tự nhiên nói: “Ừ, ngày hôm qua cậu có tình trạng như bị đánh dấu, toát ra khá nhiều pheromone. Mọi người cứ lo lắng tôi sẽ bị ảnh hưởng và xúc phạm tới cậu. Dưới góc độ hai ta đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, tôi cảm thấy mình nên bị ảnh hưởng bởi pheromone của cậu thì mới hợp lý, vậy nên mới tiêm một liều.”
Tống Ngạn nhìn chằm chằm vào anh: “Thật sao?”
Tạ Thần Vũ ra vẻ bình tĩnh nói: “Đương nhiên rồi.”
Đại não nhanh chóng chuyển động, anh tự hỏi, nếu tên cuồng yêu đương này đi chứng thực biết được thời gian khi đó hoặc biết được mình thật sự đã từng nảy sinh cảm giác với cậu ta, không biết phải nên nói như thế nào đây?
Cái đầu tiên thì còn có thể cứu chữa được, còn cái thứ hai thì mãi vẫn chưa nghĩ được kế sách gì.
Về Tống Ngạn thì cậu cũng không muốn chứng thực chuyện này.
Một là không hy vọng đề tài thật vất vả mới kết thúc được lại quay trở về, hai là cậu không nghĩ là thật, ba là Tạ Thần Vũ đã có người thương rồi. Nếu cậu cứ ép hỏi “Có phải anh có cảm giác với pheromone của tôi rồi không?” hoài thì cũng không hay.
Thế nhưng khi nhìn thấy trạng thái vừa rồi của Tạ Thần Vũ, nói thật thì cậu đã đoán ra được đáp án rồi. Cậu nhịn không được có chút buồn cười, đột nhiên phát hiện thanh niên văn vẻ chết mà còn sĩ diện này rất thú vị.
Cũng có thể là Tạ Thần Vũ không muốn mối quan hệ hiệp nghị của hai người xen lẫn những thứ không cần thiết khác, nên mới muốn tránh né khỏi đề tài này.
Vì thế cậu buông tha cho thanh niên văn vẻ này, nhìn ra ngoài cửa sổ thầm nói một tiếng: “Vậy là tốt rồi.”
Tạ Thần Vũ như giải tỏa được gánh nặng trong lòng, anh biết chuyện này cứ thế mà qua rồi. Truyện Tiên Hiệp
Mừng quá, đôi khi tên bộ não tình yêu này cũng đáng yêu lắm chứ bộ.
Thế là thanh niên văn vẻ và tên cuồng yêu đương này đi thẳng đến bến cảng và lên phi thuyền đi về tinh cầu Đế Đô. Cuối cùng thì kỳ trăng mật gần hai tháng này cũng kết thúc.
Thời điểm về đến nhà họ Tạ thì trời đã tối. Đôi chồng chồng mới cưới vừa nắm tay nhau đi vào nhà, lập tức liền chuyển sang hình thức kinh doanh, phân phát những món quà đã mua trên đường cho người trong nhà.
Người một nhà hoà thuận vui vẻ cùng nhau ăn một bữa cơm, từng người nói qua một chút về tình hình của bản thân dạo gần đây.
Tổng Ngạn vẫn sắm vai một người hướng nội như cũ, trên cơ bản đều là Tạ Thần Vũ nói. Trước đó ở trên phi thuyền, hai người đã trao đổi thương lượng một số lý do thoái thác, nên ngẫu nhiên Tống Ngạn cũng sẽ nói vào hai câu, nhìn qua có vẻ rất thật.
Cuối cùng khi nhắc đến các cảnh đẹp nổi tiếng của tinh cầu Lý Túc, Tạ Thần Vũ còn đưa ảnh chụp qua cho mọi người xem.
Mọi người nhìn ảnh chụp hai người mặc đồ tình nhân, tất cả đều cảm nhận được tình yêu của hai người họ.
Tạ gia chủ nhìn gương mặt tươi cười hạnh phúc của con trai, ánh mắt vui mừng, hỏi: “Kế tiếp có tính toán gì không?”
Mọi người đều nhất trí nhìn sang.
Tổng Ngạn nhạy bén phát hiện không khí bỗng dưng trầm lặng một hai giây, nháy mắt liền tập trung tinh thần.
Nhà to thì càng lắm chuyện, chẳng lẽ sắp trình diễn một màn hào môn tranh đấu sao?
Nói thật thì cậu cũng có chút tò mò vì sao vị học sinh xuất sắc này lại lớn lên ở nhà họ Địch. Trước đó đáp ứng quay về kết hôn, liệu có phải là đang nhắm đến gia sản nhà họ Tạ hay không?
Tạ Thần Vũ như không phát hiện ra bầu không khí khác thường bên trong nhà ăn, không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là cùng Ngạn Ngạn vào đại học rồi ạ!”
Tống Ngạn: “..
Cậu yên lặng nhìn về phía thanh niên văn vẻ.
Tạ Thần Vũ săn sóc múc cho cậu một chén canh, kể đó liền nghe Tạ gia chủ nói.
“Đâu thể nào mỗi ngày con đều đi theo Tiểu Ngạn được” Tạ gia chủ nói, “Kết hôn rồi thì nên kiếm tiền nuôi gia đình”
Tạ Thần Vũ nói: “Con biết, trường đại học của Ngạn Ngạn ở tinh cầu Bá Đích. Con đã điều tra qua rồi. Hình như nhà chúng ta cũng có một công ty ở bên đó, con có thể qua đó làm một phó chủ tịch”
Tạ gia chủ nhẩm lại sản nghiệp ở tinh cầu Bá Đích, phát hiện quy mô không lớn, cảm thấy không mấy hài lòng.
Thế nhưng đứa con trai này của ông luôn có chủ kiến của riêng mình, hơn nữa Tiểu Ngạn cũng chỉ đi học có bốn năm, Thần Vũ đi qua đó cũng xem như là rèn luyện, ở lứa tuổi này vẫn nên hưởng thụ tình yêu thì hơn.
Cuối cùng Tạ gia chủ vẫn đồng ý.
Nhưng Tống Ngạn thì lại mất hứng.
Cậu báo danh chuyên ngành thiết kế trang sức. Nhưng bởi vì từ nhỏ cậu đã tiếp xúc với các tri thức về chuyên ngành này, nên cơ bản cậu không hề Lo lắng sắp tới cậu sẽ học những kiến thức gì, cũng không cần quan tâm sau khi tốt nghiệp sẽ tìm được công việc nào. Đối với cậu mà nói, trường học có tốt hay xấu cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Vì thế nên lúc trước cậu mới chọn một trường đại học hết sức bình thường ở tinh cầu Bá Đích.
Tinh cầu Bá Đích ở gần các điểm chuyển tiếp, đi đâu cũng tiện. Vốn dĩ cậu tưởng rằng vào đại học sẽ được tự do, ai ngờ Tạ Thần Vũ cũng muốn đi theo. Hy vọng là tên thanh niên văn vẻ này chỉ nói ngoài miệng và thực tế là muốn đi tìm Elizabeth của anh ta.
Hiện trường không ai có thể nhìn ra được cậu không thoải mái.
Mọi người hòa thuận vui vẻ ăn cơm xong, đôi chồng chồng mới cưới liền đi về căn nhà tân hôn của hai người họ.
Nhà tân hôn là một căn biệt thự có ba tầng, không quá xa so với biệt thự của Tạ gia chủ.
Trước khi kết hôn hai người đã đến đây dạo quanh một vòng, cũng đã phân chia địa bàn xong xuôi hết rồi. Khi cánh cửa này được đóng lại, không ai biết hai người đã phân chia phòng ngủ.
Thẳng đến khi vào nhà, Tống Ngạn mới hỏi: “Anh cũng đi đến tinh cầu Bá Đích à?”.
Tạ Thần Vũ nói: “Chỉ đến nhận một cái chức thôi, đa số thời gian đều sẽ không ngây ngốc ở đấy”
Tống Ngạn thầm nghĩ, quả nhiên là như thế, cậu yên tâm mà gật gật đầu, xoay người muốn đi lên lầu.
“Đợi đã” Tạ Thần Vũ lên tiếng gọi cậu lại, nhắc đến chuyện đầu tiên hai người muốn làm sau khi trở về nhà, “Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của cậu rồi, cậu có thể quyết định sẽ mời ai hoặc không mời ai ở bên phía nhà cậu”
Tổng Ngạn ngẩn ra, kế đó liền quay về.
Cậu ngồi ở trên sô pha, rũ mắt tự hỏi vài giây.
Hiếm khi Tạ Thần Vũ thấy được dáng vẻ trầm tĩnh này của cậu, anh cũng ngồi xuống.
Anh vẫn chưa nói chuyện của Du Kình với Tống Ngạn. Mặc dù trước đó Du Kình có lên hot search, nhưng anh vẫn không nhân cơ hội đó mà thăm dò cậu. Bởi vì không chỉ sẽ bại lộ rằng anh đã điều tra tư liệu về cậu, mà còn sẽ nảy sinh sự hiềm nghi. Dù sao thì trước đó hai người cũng đã nói là sẽ không quan tâm đ ến chuyện của đối phương.
Nhưng chuyện nhà họ Tống thì lại khác, hầu hết mọi người ở tinh cầu Đế Đô đều biết chuyện năm đó.
“Tôi có nghe ông nội nói qua về chuyện nhà cậu” anh nhẹ nhàng nói, “Hiện tại chúng ta cũng đã kết hôn rồi, cậu có thể vận dụng thế lực của nhà họ Tạ. Có rất nhiều người bên ngoài cho rằng sau khi hai nhà liên hôn với nhau, nhà họ Tống sẽ như “nước dâng thì nâng thuyền”. Cậu có thể không cho nhà họ Tống chiếm được lợi, bắt bọn họ phải nhận rõ sự thật, hoặc tôi có thể nghĩ cách giúp câu mang tài sản năm đó trở về.”
Thật ra Tống Ngạn đang suy nghĩ không biết có nên nói chuyện di chúc cho Tạ Thần Vũ nghe hay không.
Vốn dĩ cậu tính ngày sinh nhật hôm đó, cậu sẽ dành ra chút thời gian để về nhà họ Tống, lưu loát nói rõ chuyện này, không cần phải khiến Tạ Thần Vũ phải qua đó bày ra hình thức kinh doanh nữa. Nhưng bây giờ Tạ Thần Vũ lại nhắc đến chuyện này, bỗng dưng cậu lại suy nghĩ khác.
Cậu ngẩng đầu lên hỏi: “Sao lại giúp tôi?”
Tạ Thần Vũ nói: “Bởi vì chúng ta đang ở trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, dù sao thì tôi cũng nên hỏi thăm vài câu. Hơn nữa đúng là bọn họ đã gây khó dễ cho cậu, với quan hệ của chúng ta thì miễn cưỡng cũng có thể xem như một nửa bạn bè. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng để bạn bè của tôi phải chịu uất ức bao giờ”
Thế nhưng để tránh cho bản thân thể hiện sự thiện chí quá cao, anh liền bổ sung thêm, “Nếu Elizabeth biết tôi làm như không thấy đối với loại chuyện này, ắt hẳn em ấy sẽ rất thất vọng về tôi”
Tống Ngạn nói: “Cảm ơn anh”
Tạm dừng một chút, ngay sau đó cậu nói, “Có chuyện tôi vẫn chưa nói với anh. Ông ngoại có bảo tôi tìm cơ hội để nói, nhưng tôi lại cảm thấy không cần thiết trong cuộc hôn nhân thỏa thuận này nên vẫn chưa nói.”
Tạ Thần Vũ nhướng mày.
Chẳng lẽ cậu muốn nói thẳng trước kia cha mẹ cậu là người của Du Kình
à?
Anh phối hợp hỏi: “Là chuyện gì?”
Tống Ngạn nói: “Cha mẹ tôi có một bản di chúc, nhưng phải chờ đến ngày sinh nhật 18 tuổi của tôi mới được công bố.”
Tạ Thần Vũ nhảy dựng trong lòng, lập tức liền hiểu rõ ý đồ trong đó.
Đã là người của Du Kình, đương nhiên sẽ có nguy hiểm bất ngờ khi làm nhiệm vụ, thể nên không thể nào không lập di chúc được. Thậm chí năm đó, cha mẹ của Tống Ngạn còn là hai người đứng đầu của Du Kình, có khả năng rất lớn là sẽ lưu lại một bản di chúc về phần tài sản riêng này.
Nếu bọn họ xảy ra chuyện mà Tống Ngạn vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành nhận bản di chúc này, khi đó sẽ có cả một bầy sói luôn chực chờ ở bên cạnh cậu, không chừng ngày nào đó còn sẽ bị hại chết.
Đối với người ngoài, Tổng Ngạn chỉ có một công ty nhà họ Tống và một công ty trang sức bất ngờ vô chủ. Nhưng nếu để một người nào đó quản lý tài sản, chỉ cần cậu không chết và không níu hoài không buông, cậu sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần lui nhẹ một bước, sẽ biết được trong lúc khó khăn hoạn nạn, người xung quanh ta là thiện hay là ác, không đến mức tổn hại đến tương lai sau này.
Năm đó, ông Tần dứt khoát dắt Tống Ngạn rời đi, chắc chắn một phần nguyên nhân cũng là vì chuyện di chúc này.
Anh hỏi: “Là nói toàn bộ tài sản đều thuộc về cậu sao?”
Tống Ngạn ngoan ngoãn gật đầu.
Tạ Thần Vũ liền bật cười: “Nếu vậy thì, chúng ta hãy tổ chức một cái sinh nhật thật lớn đi. Mời hết tất cả những người có danh tiếng có uy tín ở tinh cầu Đế Đô, cũng mời hết đám người kia ở bên nhà cậu, công khai di chúc ở trước mặt mọi người. Nếu cậu không muốn công khai toàn bộ nội dung di chúc, cậu có thể nói với luật sư là chỉ công khai một phần di chúc thôi. Quan trọng là phải công khai phần di chúc khiến cho đám người đó phải ói ra hết những thứ mà năm đó đã cướp đi của cậu.”
Vừa rồi Tống Ngạn cũng nghĩ như vậy.
Tuy rằng cậu chưa bao giờ để tâm đ ến đám người kia ở nhà họ Tống và cũng lười lãng phí thời gian với bọn họ, nhưng không thể không thừa nhận, làm vậy rất sảng khoái.
Nhưng dù vậy cậu vẫn giả bộ một chút, tỏ vẻ chần chờ hỏi: “Nhưng mà gây ồn ào náo nhiệt thế này, liệu có ổn không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Cứ để đấy cho tôi.”
Tổng Ngạn cũng không khuyên nhủ nữa, vẻ mặt tràn đầy cảm động: “Cảm ơn anh”
Tạ Thần Vũ xua tay nói lại một câu không có gì, bảo cậu lên lầu nghỉ ngơi, còn anh thì ra ngoài đi tìm cha anh.
Sau đó anh đã tìm được cha anh và cả ông Tạ, vẻ mặt nghiêm túc mà tuyên bố: “Con muốn mở cuộc họp”
Ông Tạ, Tạ gia chủ và cậu cả, cậu hai của nhà họ Tạ đều tràn ngập tò mò đồng loạt nhìn về phía anh, chờ anh nói.
Tạ Thần Vũ nói: “Sắp tới sinh nhật Ngạn Ngạn nhà con rồi.
Mọi người tiếp tục nhìn anh, nghĩ thầm, thế thì sao?
Tạ Thần Vũ ra vẻ đau thương nói: “Những sinh nhật trước kia, con đều không được ở bên cạnh Ngạn Ngạn, hiện tại chỉ cần nghĩ đến thôi con liền cảm thấy đau lòng và hối hận!”
Mọi người cạn lời, mi hối hận cái gì chứ? Trước đây hai đứa mi có quen biết nhau đâu?
Tạ Thần Vũ nói: “Lần này là sinh nhật đánh dấu sự trưởng thành của Ngạn Ngạn, sao có thể làm qua loa cho được?”
Tạ gia chủ phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta sẽ vô cùng náo nhiệt chúc mừng
Tiểu Ngạn, ngày đó hai đứa còn phải đi lãnh chứng nhận kết hôn nữa mà.
Tạ Thần Vũ: “
Không cần cố ý nhắc nhở con chuyện này đâu.
Anh nghiêm túc nói: “Con cảm thấy là nên tổ chức thật lớn, mời thật đông người đến!”
Mọi người yên lặng một hồi.
Tạ gia chủ nói: “Bây giờ mới chuẩn bị thì liệu có hấp tấp quá hay
không........?”
Tạ Thần Vũ mắt điếc tai ngơ: “Chắc mọi người cũng đã nghe qua về chuyện nhà của Ngạn Ngạn, Ngạn Ngạn chỉ còn lại ông ngoại, không còn người thân nào hết. Từ nay về sau chúng ta chính là người nhà của Ngạn Ngạn, người nhà chúng ta sắp đến sinh nhật đánh dấu sự trưởng thành, làm lớn một chút thì có sao đâu?”
“Hơn nữa hôm đó con còn muốn công bố một chuyện,” anh nói về chuyện bản di chúc xong, đoạn lại nói, “Khi dễ Ngạn Ngạn nhà con, con phải khiến cho bọn họ ăn không hết phải gói đem đi!”
*Ăn không hết phải gói đem đi: ý nói phải gánh chịu những hậu quả mà mình đã gây ra
Mọi người lại rơi vào một khoảng không yên lặng.
Nói ra thì cũng đúng, bọn họ nghĩ, cùng lắm thì thời gian chuẩn bị có hơi ngắn mà thôi.
Với địa vị của nhà họ Tạ, có lẽ phần lớn mọi người đều sẽ tụ họp lại đây, cũng đủ để khiến cho tất cả mọi người đều biết đến chuyện của nhà họ Tổng.
Tạ Thần Vũ thấy mọi người gật đầu, liền hung hăng ôm chầm lấy bọn họ, tuyên bố muốn đích thân xử lý chuyện này.
Tiếp theo liền trưng ra vẻ mặt đau lòng, quay về tìm Ngạn Ngạn nhà anh.
Ông Tạ nhìn dáng vẻ càng lúc càng đi xa của Tạ Thần Vũ, quay đầu, vẻ mặt vô cảm nhìn con trai.
Hai người vẫn còn rất trẻ, đứng chung với nhau giống như anh em vậy.
Tạ gia chủ đón lấy ánh mắt của ông, hỏi: “Cha, làm sao vậy?”
Ông Tạ quét mắt nhìn sang hai đứa cháu trai, chờ hai đứa cháu đi rồi mới mở miệng: “Năm đó, ta đã nói là không nên giao nó cho nhà họ Địch nuôi dưỡng rồi.”
Không những giao cho nhà họ Địch, mà còn giao cho một tên họa sĩ nuôi lón.
Nhìn xem, tên đó đã nuôi dưỡng cháu trai bảo bối nhà ông thành cái giống gì rồi!
Có hối hận thì cũng đã muộn rồi ông ơi =)))))