Phong Cô Tình chậm rãi mở to hai mắt, nhìn Thủy Băng Tuyền với ánh mắt kinh ngạc không thể tin nổi… Tay hắn thậm chí vẫn còn đặt trên ngực nàng…
Thủy Băng Tuyền nhếch miệng cười, tiếp tục dùng sức đâm thanh đoản kiếm vô sâu thêm, nhìn mũi kiếm đâm thẳng vào trái tim hắn, nụ cười trên mặt nàng lại càng xán lán, trong mắt lại hiện ra tia lạnh lẽo: “Không được ta cho phép, muốn làm người đàn ông đầu tiên của ta ư? Ngươi có đầu thai kiếp sau cũng không thể được.” Máu tươi nhanh chóng len lỏi ra giữa hai người, bàn tay phải sưng đỏ của Thủy Băng Tuyền đang ôm lấy lưng hắn, còn tay trái vẫn dồn hết sức mà đâm tới: “Ta không ngại giết người, giống như ngươi xem mạng người như cỏ rác!”
Chỉ ngắn ngủi vài giây, nhưng Phong Cô Tình cảm thấy như hắn đã trãi qua cả một đời, ngực đau nhói khiến hắn biết nàng có bao nhiêu ngoan độc. Cúi đầu nhìn xuống vết thương, thanh đao nằm ngay chỗ trái tim, nếu đổi lại là người khác, hẳn sẽ không còn cơ hội sống sót. Nàng là quyết tâm muốn giết hắn sao? Nàng thực sự hận hắn như vậy ư?
Thủy Băng Tuyền nhìn động tác của Phong Cô Tình, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, nàng đâm đúng vào tim, vì sao hắn còn chưa chết.
Thủy Băng Tuyền nhìn thoáng qua Phong Cô Tình, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khó tả, nàng vừa rồi quả thực là có sát tâm muốn giết Phong Cô Tình. Cho nên khi hạ thủ, không hề có chút nương tay. Nhưng bây giờ thấy hắn vẫn chưa chết, lòng nàng lại có tia phức tạp. Có kinh ngạc với võ công cổ đại, cũng có chút thả lỏng tâm tình bởi cuối cùng hắn cũng không chết…
“Phịch” Phong Cô Tình hoàn hồn, liền đánh ra một chưởng, Thủy Băng Tuyền từ trên giường bay ra, nện lên mặt bàn…Trong cơ thể dâng lên từng trận đau đớn muốn xé rách cả nội tạng của nàng, nàng biết Phong Cô Tình cũng không chút lưu tình, giống như nàng vô cùng quyết liệt… Nàng và hắn tại giờ phút này đã trở thành kẻ thù…
“Ngươi đang nghĩ vì sao đâm vào giữa trái tim mà ta không chết phải không?” Phong Cô Tình điểm vài huyệt đạo trên ngươi, nhãn thần lãnh khốc, ánh mắt sắc bén như mũi tên nhìn về phía nữ nhân đang chật vật dưới đất.
“Bởi vì trái tim của ta vốn dĩ không nằm ở đó, mà là ở chỗ này!” Phong Cô Tình chỉ vào chỗ bên cạnh vết thương trên người mình. Hắn trời sinh đã có trái tim khác người, trừ hắn ra không ai biết được.
“Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?” Phong Cô Tình từng bước tiến tới chỗ nàng, toàn thân sát khí.
Đúng lúc này, có tiếng đập cửa vang lên: “Thiếu chủ, chủ nhân đã tới, xin người mang “người” đến phòng khách.”
Thủy Băng Tuyền cười nhẹ ra tiếng: “Cố chủ của ngươi đã tới, ngươi nên nắm bắt thời gian đi, bằng không…” Bỏ lỡ cơ hội giết nàng, lần sau…Sẽ là nàng giết hắn!
Nhìn nữ nhân không mảnh vải che thân nhưng lại nở nụ cười vô cùng xán lán, Phong Cô Tình nhíu chặt mi, một chưởng vừa rồi, đủ khiến nàng ngất đi… Nhưng nàng không chỉ không hôn mê, mà trái lại còn lộ vẻ tươi cười…Nàng cùng với những nữ nhân bình thường mà hắn biết vô cùng khác biệt, hơn nữa, từ lần đầu gặp gỡ, nàng đã có thể uy hiếp hắn, còn có thể hạ độc hắn. Nhưng mà khác biệt thì sao chứ, nàng cũng chỉ là nữ nhân! Đã là nữ nhân, dù có chút khác biệt, cũng đều độc ác và ngu xuẩn như nhau!
“Thiếu chủ?” Người bên ngoài không nghe thấy tiếng trả lời, thanh âm có chút lo lắng!
“Sao vậy?” Một thanh âm già nua truyền lại.
“Chủ tử, bên trong không có tiếng động gì cả!”
Đông Lâm nhìn thoáng qua cửa phòng đóng kín, liền tung một chưởng vào cửa, cửa vừa bật ra, mùi máu tươi nồng lên khiến hắn kinh hãi…
“Cô Tình…” Nhanh chóng tiến lên, tình hình bên trong khiến cả người hắn lạnh toát, trước ngực của Phong Cô Tình máu tươi không ngừng tuôn trào…
“Chuyện gì xảy ra?” Lớn tiếng hỏi người đang tươi cười nằm trên mặt đất: “Thủy Băng Tuyền, là ngươi làm sao?” Trong mắt không dám tin tưởng! Nữ nhân này có thể làm Phong Cô Tình bị thương sao?
“Ha hả, không phải ngươi đã thấy rồi đó sao?” Thủy Băng Tuyền chống đỡ thân thể đứng lên… Dù là lúc nào, nàng vĩnh viễn sẽ không tỏ ra yếu thế, dẫu cho bây giờ nội tạng nàng đau nhức tưởng như sắp chết…
“Ngươi, chết tiệt” Nghe nàng trả lời, Đông Lâm giận dữ, tung một cước, đá nàng ra ngoài, thân thể Thủy Băng Tuyền bị đập lên trụ cửa…
Máu đỏ tràn lên khóe miệng, nàng cắn răng chịu đựng đau đớn tới thấu xương, vốn tưởng lần này mình sẽ chết, nhưng mà, nàng vẫn còn sống,,,
…………
Phong Cô Tình nhìn nàng, vẫn là nụ cười thong dong vương trên môi, đừng nói chi tới rơi lệ? Hắn cố gắng đè nén cảm giác lạ thường đang dâng lên trong lòng, phủ nhận cảm xúc đau đớn đó là bởi vì xót thương cho nàng?
Không, không phải như vậy…Phong Cô Tình cực lực phủ nhận nỗi đau sâu sắc đó!
“Người giao cho ông, chúng ta coi như sòng phẳng.” Phong Cô Tình không hiểu vì sao bản thân mình lại có cảm giác muốn chạy trốn, hắn không muốn nhìn thấy nàng, một khắc cũng không muốn. Hắn ra lệnh cho bản thân không được nhìn nàng nữa…
Thủy Băng Tuyền nhìn Phong Cô Tình ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng vào nàng, cười lớn tiếng… Lúc này nuối tiếc duy nhất của nàng là không có thân thủ để giết chết tên nam nhân này!
Đông Lâm nhíu mày, nhìn thương thế trên người Phong Cô Tình, lại nhìn thoáng qua Thủy Băng Tuyền trên mặt đất, nếu như không phải ả tiện nhân này đối với hắn còn hữu dụng, hắn đã không chút do dự giết chết ả!Có điều ả xem như có quan hệ với Trương phủ! Mà hắn lại không muốn chuốc thù với Trương gia!
“Cô Tình… Thương thế của con sao rồi?” Đông Lâm cũng biết không thể dây dưa kéo dài thêm nữa.
“Không liên quan đến ông, ta xem như đã trả cho ông mọi ân tình!” Phong Cô Tình không hề liếc mắt về phía Thủy Băng Tuyền, chỉ lạnh lùng nhìn Đông Lâm trả lời. Hắn sống, chính là đợi đến hôm nay! Mọi nợ nần ân tình, hắn cuối cùng đã thanh toán sòng phẳng!
“Cô Tình…được” nhìn dáng vẻ lạnh lùng xa cách của Phong Cô Tình, Đông Lâm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ trịnh trọng gật đầu. Ông ta và hắn có thể không còn cơ hội gặp lại nữa…Như vậy cũng tốt!
“Đưa nàng ta lên xe ngựa” Đông Lâm phân phó người đứng sau.
“Dạ” Gã trung niên mặt không đổi sắc, nhanh chóng mặc cho Thủy Băng Tuyền một cái ngoại bào, sau đó vác nàng lên một cách nhẹ nhàng, đi ra ngoài.
Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu nhìn Phong Cô Tình, môi mấp máy không tiếng động nói: Chỉ cần ta còn sống, ngươi sẽ vì chuyện đêm nay trả một cái giá vô cùng đắt!
Phong Cô Tình cúi đầu nhìn vết thương trên người, hắn không phải đã sớm trở thành một kẻ vô tâm sao? Vì sao lúc này đây hắn lại cảm thấy như trái tim mình vừa bị móc ra, chỉ còn lại một cảm giác trống rỗng trong lòng?
Hồng nhan họa thủy, không phải sao? Vì sao cuối cùng hắn lại đau đớn không nói nên lời? Vì sao?
Thủy Băng Tuyền bị điểm á huyệt (bị điểm huyệt câm), rồi ném vào một chiếc xe ngựa đã đợi sẵn trước cổng.
Thân thể bị trọng thương lại thêm bị ném mạnh vào xe khiến nàng lại thổ huyết (ho ra máu), tuy kẻ kia chỉ điểm á huyệt của nàng, không hề điểm những huyệt đạo khác, nhưng hắn cũng thấy rõ nàng hiện tại không có khả năng chạy trốn, chỉ động đậy thân thể thôi, mà nàng cũng không thể làm nổi, âm thầm cười tự giễu, bây giờ dù bọn hắn có thả nàng đi, nàng cũng không đi được… Nàng bị nội thương e rằng ít nhất phải mất hai tháng tĩnh dưỡng mới bình phục được.
Lão già vừa rồi là ai? Hắn vừa nhìn đã gọi nàng là Thủy Băng Tuyền, hắn biết Thủy Băng Tuyền sao?
Hắn muốn đưa nàng tới nơi nào? Hắn định dùng nàng làm gì đây? Mà người ở phía sau sai khiến, rất có thể là Trữ Thiên Kỳ… Chỉ là, một kế hoạch tinh vi như vậy, Trữ Thiên Kỳ có thể nghĩ ra được sao?
Thủy Băng Tuyền nhẩm tính thời gian trong đầu, xe ngựa…ít nhất…đã đi được nửa canh giờ, đi qua một đoàn người náo nhiệt, bây giờ chuyển hướng vào một con đường bằng phẳng…
Một khắc (15 phút), đi trên con đường này khoảng một khắc, nàng liền nghe thấy âm thanh của một cái cửa lớn chậm chạp mở ra…
“Người tới là ai!” Một thanh âm uy nghiêm vang lên phía trước xe ngựa.
Bên ngoài bỗng trở nên an tĩnh, sau đó không lâu, thanh âm uy nghiêm kia lại vang lên lần nữa: “Mời”
Xe ngựa tiếp tục di chuyển, còn cánh cửa lớn kia cũng chậm chạp, nặng nề đóng lại…
Nội tâm Thủy Băng Tuyền hơi trầm xuống, nếu nàng đoán không lầm, đây hẳn là cửa cung, còn những kẻ này đang đường hoàng đưa nàng vào cung? Hoàng cung vốn đề phòng cẩn mật, huống chi đêm nay là thọ yến của hoàng hậu, canh phòng nơi cửa cung lại càng không phải nói, thế nhưng xe ngựa này lại có thể dễ dàng đi qua mà không hề bị kiểm tra…
Thực lực của Trữ Thiên Kỳ quả nhiên không nhỏ? Tại hoàng cung cũng có thể tự do hành xự? Một tay che trời?
Xe ngựa tiến thẳng về phía trước, ước chừng một khắc sau, lần thứ hai dừng lại…
“Thỉnh đi theo nô tài” Thanh âm lanh lảnh của một thái giám cất lên! Cũng đã chứng thực những suy đoán trong lòng nàng… Đây quả thực là hoàng cung!
“Được, phiền công công dẫn đường” Giọng nói già nua cung kính lễ nghĩa, hắn giở tấm màng xe ngựa ra, điểm thêm vài huyệt đạo trên người nàng. Thủy Băng Tuyền bị nhồi qua nhét lại một phen cuối cùng bị tống vào một cái rương gỗ rồi khiên đi…
“Các ngươi là người của cung nào, đây là cái gì?” Một thanh âm quen thuộc khiến Thủy Băng Tuyền nảy sinh chút hy vọng, đó chính là giọng nói của Trữ Hy! Đúng! Hắn là quận vương, thọ yến của hoàng hậu, sao có thể thiếu hắn được chứ? Bây giờ nàng đã đụng phải hắn, như vậy nàng sẽ có cơ hội… Thủy Băng Tuyền nàng sao có thể cam lòng làm một cục thịt vô chi, để cho người ta xâu xé chứ!
Nhưng mà nàng hiện tại, miệng không thể nói, thân không thể động! Đem hết hy vọng đặt vào kẻ ngoài kia có phải là quá mức gượng ép không?
“Dạ quận vương gia, đây …đây là lễ vật mừng thọ mà Lục hoàng tử sẽ dâng lên cho hoàng hậu nương nương!” Tên thái giám tự trấn tĩnh nhưng thanh âm có hơi run! Nếu như Trữ quận vương phát hiện ra có điều bất ổn…đây chính là tội tru di cửu tộc!
Trữ Hy ánh mắt sắc bén nhìn đám người trước mặt, tên thái giám quả thực là người trong cung, còn người đứng sau…Nhìn rất quen!
Ánh mắt nhanh chóng quét qua người đang đứng cúi đầu phía sau cùng với cái rương hoa lệ. Rương lớn như vậy, là đựng thứ gì bên trong?
“Đây là cái gì? Mở ra xem!” Lễ vật của Lục hoàng tử? Là lễ vật gì mà dùng tới một cái rương lớn đến thế?
“Chuyện này…Quận vương gia, không được đâu ạ!” Không chỉ tiểu thái giám run rẩy, ngay đến Đông Lâm cũng toát mồ hôi ướt lạnh cả lưng, nếu lúc này bị phát hiện, như vậy… Kế hoạch trong nhiều năm qua không phải đều tan thành mây khói sao?
“Sao vậy? Hy!” Ngay lúc nguy cấp, Trữ Thiên Kỳ không biết từ đâu xuất hiện, khiến Đông Lâm thở dài một hơi nhẹ nhõm!
Trong mắt Trữ Hy xoẹt qua một tia tinh quang, xoay người nhìn Trữ Thiên Kỳ đang đi tới, hắn một thân cẩm y hoa lệ toát ra phong thái cao quý không ai sánh bằng! Lúc này chắp tay mà đến, trên mặt mỉm cười! Vốn Trữ Thiên Kỳ cảm thấy lo lắng trong lòng nên mới vui vẻ để bát hoàng tử đi đón Tam vương! Còn mình đích thân tới chỗ này, không ngờ… Lại chạm phải Trữ Hy? Đây có phải là ông trời cũng đang giúp hắn hay không?
“Chuyện này…” Trữ Hy lại liếc mắt nhìn qua cái rương kia, …
Trữ Thiên Kỳ bày ra vẻ mặt điềm nhiên như không, cũng nhìn qua cái rương, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười: “Đây là lễ vật của ta dâng cho hoàng hậu nương nương, sao vậy? Có gì không đúng sao?”
“Lục hoàng tử, có thể mở ra cho ta xem một chút không? Ta cũng muốn xem thử Lục hoàng tử định tặng thứ kỳ trân dị bảo gì cho hoàng hậu!” Trữ Hy nhếch cao đôi mày kiếm, ánh mắt lộ rõ ý cười thản nhiên.
Trữ Thiên Kỳ hạ mi mắt: “Thật có lỗi, bản cung muốn giữ bí mật cho thêm phần thần bí!” Nhãn thần sắc nhọn nhìn về hai tên người phía sau quát lớn: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đưa lễ vật đi vào!”
“Dạ, Lục hoàng tử, nô tài xin cáo lui!” Tiểu thái giám vội vã dẫn hai kẻ đó nhanh chóng chạy đi.
Thân thể Trữ Hy khẽ động, nhưng rất nhanh lại bị Trữ Thiên Kỳ bắt được, Trữ Thiên Kỳ chặn trước mặt hắn nói: “Hy…Yến hội gần bắt đầu rồi, ngươi cũng đã lâu không gặp ba vị hoàng huynh! Chúng ta cùng nhau vào trong đi!”
Trữ Hy chau mày, nhìn Trữ Thiên Kỳ thật lâu, hai người lúc này giống như đang dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
Trữ Hy trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng: “Được…” Ánh mắt hạ xuống che dấu tia suy nghĩ phức tạp, hắn đương nhiên biết trong rương kia không phải là lễ vật gì! Có khả năng chính là thích khách được Lục hoàng tử đưa vào cung!
Thủy Băng Tuyền lạnh lùng cười nhạt trong lòng, thì ra đây chính là cảm giác thất vọng? Trữ Hy chắc chắn không phải là không nhận ra trong rương này có điều mờ ám… Thế nhưng hắn lựa chọn im lặng, điều này biểu thị cho cái gì? Trước tình hình căng thẳng hiện tại, một chuyện lớn như vậy, hắn giữ im lặng, như vậy chứng tỏ là, hắn lựa chọn Trữ Thiên Kỳ…
Nàng cảm thấy mình đang bị đưa vào một gian phòng, sau đó lại bị người ta kéo ra khỏi rương rồi ném mạnh lên giường…
Cố gắng hít thở, chấn áp cơn đau nhức đang cuồn cuộn dâng trào trong cơ thể… Đau đớn thấu xương, tựa hồ khiến nàng gần như ngất đi…
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến tới, dừng lại bên giường…sau đó hắn đưa tay cởi ngoại bào của nàng ra, Thủy Băng Tuyền mở mắt, nhìn về phía hắn… Là một gã tiểu thái giám, dáng dấp độ mười bảy mười tám tuổi! Nhưng da hắn đen thui như than!
Thấy Thủy Băng Tuyền đột nhiên mở mắt, hắn giật mình kinh sợ, rồi vỗ vỗ ngực nói: “Ngươi… Nô tài cũng chỉ là phụng mệnh hành sự thôi.” Nói xong tay chân cũng nhanh chóng lột bỏ y phục trên người nàng… Nhưng trong ngực thì run lẩy bẩy, ánh mắt của vị cô nương này thật là đáng sợ!
Mắt phượng sắt bén của Thủy Băng Tuyền bắn thẳng đến kẻ đang cởi quần áo của mình!
Bây giờ nàng dường như đã hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo!
Những kẻ này…là muốn… nên… Thủy Băng Tuyền nhắm mắt lại, cắn chặt răng, nàng không ngờ mình cũng có ngày bị người khác tính kế, đùa giỡn như vậy… Phẫn nộ cực độ cùng với bất lực khiến nàng nghiến chặt quai hàm tựa như muốn cắn rớt hàm răng của mình!
Nàng vốn thông minh, cũng hiểu được với tình trạng hiện nay, nàng không thể làm gì được! Nàng biết rõ có người theo dõi mình, nhưng cũng không có cách gì thoát ra, nếu như là ở hiện đại, nàng hiển nhiên có thể cự tuyệt, có thể phản đối, cũng có thể chạy đi, đến bất cứ quốc gia nào, bất cứ thành phố nào mà nàng muốn… Thế nhưng đây không phải là hiện đại! Sẽ không có ai chịu nghe ý muốn của nàng! Nàng thua, bởi chính sự tự tin của mình!
Thế nên giờ đây nàng phải làm cá trên thớt, tùy người xử lý. Đây là điều tối kỵ nhất trong cuộc đời nàng, cũng là nỗi sỉ nhục mà cả đời này nàng không rửa sạch được!
Đau đớn từ trong thân thể trào lên từng phút từng giây như nhắc nhở tình trạng thảm hại của bản thân…
Vì tình cảnh chật vật của chính mình lúc này mà nàng cảm thấy châm chọc đến cực độ!
Nhẹ nhắm mắt tự nói với bản thân: Thủy Băng Tuyền, ngươi sao lại bị biến thành bộ dạng thê thảm như vậy? Thì ra ngươi cũng có ngày hôm nay…
Thì ra đến bây giờ ngươi mới nhận rõ đây không phải là thế giới ngươi đã từng sống và lớn lên! Đến giờ mới nhận rõ để sinh tồn ở nơi này, một chút sức mọn của ngươi là không đủ. Buồn cười làm sao, tới giờ nàng mới phát hiện ra điều đó…
Đây có phải là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hay không?
Nếu như lúc này Thủy Băng Tuyền có thể thoát ra, nàng nhất định sẽ cười thật to… Nhưng mà bây giờ nàng không chỉ toàn thân không thể động đậy, ngay đến rên lên một tiếng còn không được nữa! Chỉ có lục phủ ngũ tạng trong cơ thể trào dâng như sóng thủy triều khiến nàng càng ngày càng đau đớn…
Y phục vốn bị xé nát của Thủy Băng Tuyền bị tên tiểu thái giám kia cởi ra sạch sẽ, sau đó hắn cầm cái chăn trên giường đắp lên thân thể nàng rồi lui ra nhẹ nhàng không một tiếng động!
……………….
Mà lúc này đây, vị hoàng hậu được mừng thọ kia đang ngồi yên tĩnh trong Phượng Nghi Cung, ngắm nhìn hạt ngọc châu trong tay!
“Nương nương, để nô tỳ thay y phục cho người!” Bây giờ đã không còn sớm nữa, chỉ lát nữa thôi là buổi tiệc được bắt đầu rồi! Trinh Hữu nhìn qua hoàng hậu nương nương đang ngồi yên lặng.
Trong đôi mắt bình tĩnh của Lý hoàng hậu trào dâng từng đợt sóng cuồn cuộn… Một lúc lâu sau mới vung tay lên, thu hồi những khuấy động trong mắt! Nét mặt lại bình thản nhìn Trinh Hữu nói:
“Trinh Hữu, truyền Thất hoàng tử” bà không có sự lựa chọn nào khác! Là ông trời đã ép bà đến nước này…Cả đời này của bà đã định trước là bi kịch!
“Nương nương…” Sắc mặt Trinh Hữu trắng bệt, liền quỳ xuống, dập đầu xuống đất, trong miệng không ngừng cẩu khẩn: “Nương nương, người làm như vậy, sẽ hủy hoại cả đời Thất hoàng tử, người… Thất hoàng tử là…”
Khuôn mặt hoàng hậu vốn bình tĩnh nhưng khi nghe những lời Trinh Hữu nói liền trở nên tối sầm, nhăn nhó kinh khủng.
“Câm miệng…câm miệng…” Không, không, bà không muốn nghe. Đừng …
“Nương nương… Ô…Nô tỳ xin người…” Vừa nghĩ đến Thất hoàng tử luôn phải chịu đựng những oán hận của hoàng hậu nương nương, trong lòng cung nữ Trinh Hữu đang cảm thấy đau đớn khôn cùng, nương nương vì sao lại cố chấp như vậy? Lẽ nào người chỉ nhìn thấy đau đớn trong lòng mình thôi sao? Còn nỗi khổ của Thất hoàng tử thì sao?
Phẫn nộ nhìn Trinh Hữu, ngón tay Lý hoàng hậu run run chỉ vào người đang quỳ trên mặt đất: “Tốt…Tốt, bây giờ, ngay đến ngươi cũng muốn phản bội ai gia.”
“Ai gia lẽ ra nên biết từ sớm rồi chứ? Trên đời này không có kẻ nào đáng tin cả, không kẻ nào có thể tin tưởng cả…ha ha..ha ha không kẻ nào có thể tin tưởng.”
Thanh âm điên cuồng to lớn dần dần trở nên nhỏ lại: “Thì ra ngươi cũng bị Trữ Sí mua chuộc! Ha ha…Thì ra là thế! Ta thật khờ dại…haha…Ta thật khờ dại…” Trong mắt lại hiện lên tình cảnh năm đó, máu…thật nhiều máu…Chính là do nàng đã nhờ cậy sai người mà gây nên…
“Nương nương…Người đừng như vậy…Trinh Hữu làm theo nương nương phân phó là được, nương nương!” Nhìn thần tình của hoàng hậu nương nương, Trinh Hữu thầm kêu không ổn, Nương nương dường như đã mất đi lí trí, nghĩ vậy, Trinh Hữu vội vàng đáp ứng, mong là hoàng hậu có thể bình tĩnh lại.
“Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, Lưu công công phụng chỉ hoàng thượng tới mời nương nương đến chính điện.” Thanh âm của cung nữ từ ngoài điện truyền đến…
Thân thể Trinh Hữu hơi run lên, ầm thầm trút ra một hơi nhẹ nhõm, Lưu công công đến thật đúng lúc, nếu không cũng không có cách gì khiến hoàng hậu nương nương bĩnh tĩnh lại! Thận trọng ngẩng đầu lên nhìn Hoàng hậu đang tại vị trên nhuyễn tháp, trong mắt Trinh Hữu hiện lên tia không nỡ! Thật ra nương nương cũng sống không dễ chịu gì!
Hoàng hậu vốn điên cuồng giận dữ dần dần trở nên yên tĩnh, dịu dàng lại…
“Nói với Lưu công công, ai gia sẽ đi ngay!” Nét tĩnh lặng trên khuôn mặt bà khiến cho người ta không khỏi hoài nghi chuyện vừa rồi có phải là ảo giác không?
“Dạ” Cung nữ cung kính đáp rồi lui xuống.
“Trinh Hữu, giúp ai gia thay y phục!” Đột nhiên thả rơi chuỗi ngọc châu vốn đang nắm chặt trong tay, sợi dây sâu chuỗi liền đứt ra làm những hạt ngọc rơi loạn trên mặt đất……
“A, nương nương…” Trinh Hữu nhìn ngọc châu lăn trên mặt đất, nét kinh hoảng hiện đầy trên mặt, nhanh chóng chạy tới nhặt lại, nhưng những hạt ngọc rơi lả tả đả nhanh chóng lăn tới các góc của đại điện.
Hoàng hậu nhìn ngọc châu rơi xuống, thân hình lảo đảo ngã ngồi trên ghế… Kinh ngạc nhìn hướng những hạt châu rơi!
Dưới tàng cây hoa quế, hương hoa thoang thoảng lan tràn thấm động lòng người, từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo những cánh hoa rơi nhẹ trên vai áo hai người đang đứng dưới gốc cây…
“Thích không? Nhu Nhu, chuỗi hạt này là do tự tay tay xâu từng viên, từng viên một.” Nam tử tuấn tú dịu dàng buông người con gái trong tay, sau đó rút chuỗi ngọc châu từ trong lòng ra đeo lên cổ thiếu nữ.
Bàn tay thiếu nữ mảnh khảnh vuốt ve những hạt ngọc trước ngực, gò má cao cao xinh đẹp đỏ ửng lên, ánh mắt ngượng ngùng nhẹ tựa vào lòng nam tử…
Vòng tay ôm chặt lấy người con gái trong lòng, cằm tựa trên mái tóc thiếu nữ, nhẹ than: “Nhu Nhu, oan ức cho nàng rồi, ta…”
Thiếu nữ lùi lại một bước, ngón tay thanh mảnh gấp rút đưa lên, chặn lại những lời nam tử sắp nói ra, lắc lắc đầu, trong mắt rưng rưng: “Ông trời để thiếp gặp chàng, như vậy là đủ rồi, dù chỉ là làm thiếp, thiếp cũng cam tâm tình nguyện!”
“Nhu Nhu…” Anh mắt thiếu nữ kiên định, khiến nam tử như bị hút sâu vào trong đó, nhẹ cúi xuống hôn lên mặt nàng…
“Ta xin thề với trời, tuyệt đối sẽ không phụ tấm chân tình của Lý Nhu, nếu không chết không chỗ chôn…”
“Tĩnh, thiếp tin, thiếp tin chàng, ngọc châu này sẽ là tín vật của đôi ta, cả cuộc đời này Lý Nhu chỉ lấy mình chàng.”
“Được, vậy ngày mai ta sẽ tới gặp Lý đại nhân cầu hôn, tin tưởng ta, Nhu Nhu, ta sẽ không để nàng phải chịu uất ức!”
Thiếu nữ nghiêm túc gật đầu…” Thiếp sẽ cầu cha đáp ứng! Cha yêu thương thiếp như vậy, nhất định sẽ đồng ý chuyện này!”
…………………
“Hoàng hậu nương nương….” Trinh Hữu nhìn hoàng hậu thần tình hoảng hốt, vội lên tiếng gọi. Lưu công công vẫn còn đang đợi ở ngoài?
“Trinh Hữu, theo lời ai gia phân phó đi làm đi! Ngươi là người duy nhất ai gia tin tưởng!” Giọng nói u ám, âm trầm tựa như từ rất xa, rất xa truyền đến! Bà, đã không thể quay đầu…
“Nương nương…Dạ” Trinh Hữu ngập ngừng động môi, nhìn biểu tình trống rỗng của nương nương, Trinh Hữu chỉ có thể gật đầu đáp ứng! Dù trong lòng thấy đau đớn thay cho Thất hoàng tử, nhưng Nương nương cũng đã khổ sở quá nhiều rồi, nếu bà còn không làm theo lời của nương nương, e rằng Hoàng hậu nương nương sẽ thật sự chịu không nổi!
Trong Chính Điện, múa hát rộn ràng…
Thọ yến của hoàng hậu, lúc này đây, không chỉ mình hoàng cung mà gần như toàn bộ kinh thành đều kết đèn giăng hoa vô cùng náo nhiệt…
Bên trong chính điện, văn võ bá quan mỗi người đều an vị tại chỗ của mình, nhấm nháp rượu ngon, thưởng thức mỹ nữ, thi thoảng lại ghé qua người bên cạnh thì thầm vài câu… Bầu không khí vô cùng hòa nhã, vui tươi!
Cung nữ qua lại rót rượu không dứt, âm nhạc du dương êm dịu…Quả thật là tuyệt cảnh nhân gian!
Tam vương vừa xuất hiện, lại khiến cho chính điện bỗng chốc có chút hỗn loạn…
Đại thần trong triều, hoàng thân quốc thích, ai nấy đều tiến lên chào hỏi! Tuy Tam vương rời khỏi kinh thành đã lâu nhưng giao tình vẫn còn đó.
Trữ Thiên Kỳ nhấc bình rượu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt… Nhãn thần dừng lại chỗ nào đó trong sân, lòng thầm nghĩ, không lâu nữa, hắn sẽ cho mọi người ở đây chứng kiến một màn vô cùng đặc sắc, tuyệt luân! Hắn bây giờ rất mong chờ phản ửng của bọn họ…
Trữ Hy từ khi trở lại đại điện, người vốn trầm mặc nay lại càng thêm trầm mặc hơn, ngay đến chào hỏi cùng Tam vương, cũng có ý qua loa đơn giản!
“Hy, đã lâu không gặp!” Một bàn tay đập lên vai Trữ Hy!
Trữ Hy hơi nhíu mày một cái, liền quay người lại, gật đầu chào: “Nam Vương gia!” Người đến chính là Ngũ hoàng tử, phong hiệu Nam Vương cao quý!
“Đang nghĩ cái gì vậy?” Hắn từ nãy đã để ý Trữ Hy như người mất hồn, là chuyện gì khiến Trữ Hy vốn trầm mặc lại lo lắng bất an như vậy? Nam vương hạ ánh mắt che lấp tinh quang, miệng cười hỏi!
“Ha hả, Ngũ hoàng huynh, Hy chắc là vẫn đang nghĩ tới chuyện bị Trữ quốc phu nhân làm khó rồi (Trữ quốc phu nhân chắc là mẹ của Trữ Hy á)!” Trữ Thiên Kỳ đang chăm chú nhìn người nào đó đi ra phía sau, đôi mắt liền phát sáng rực rỡ! Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người bên cạnh, liền khéo léo nhập cuộc!
“A?” Nam Vương cũng nhìn theo ánh mắt của Trữ Thiên Kỳ, quả nhiên thấy Trữ quốc phu nhân đang dẫn theo Trữ Nùng Nhi đi giao thiệp khắp nơi…
“Nùng Nhi đã lớn như vậy rồi, cũng trở thành một thiếu nữ xinh đẹp! Quay đi quay lại, không ngờ bản vương rời kinh đã được 5 năm!” Nam Vương cười như có như không nói, khiến cho Trữ Thiên Kỳ đang nhấp rượu thoáng dần lại động tác, mặt không biến sắc nhìn về phía Nam Vương: “Ngũ hoàng huynh nói rất đúng! Thời gian trôi đi thật nhanh! Còn nhớ lúc trước đệ cùng ngũ hoàng huynh, còn có Hy, ba người chúng ta luôn khiến phụ hoàng đau đầu không thôi” , “Hy, ngươi nói xem đúng không?” Trữ Thiên Kỳ dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Trữ Hy, lúc này đây, hắn không cho phép Hy phản kháng! Vừa khéo lúc Ngũ hoàng huynh than thở, hắn liền thuận nước đẩy thuyền, nhắc lại chuyện quá khứ, cũng nhắc đến giao tình trước kia!
Những năm gần đây, Trữ Hy tuy rằng không trở thành thế lực của hắn, nhưng cũng không hề ủng hộ kẻ khác! Điểm ấy hắn cũng không thể ép buộc Hy, nhưng mà hiện tại…
Trữ Hy chống lại đôi mắt của Trữ Thiên Kỳ, lòng trầm xuống, hắn bây giờ có thể khẳng định trong rương kia chẳng phải là lễ vật gì cả! Chắc chắn là một âm mưu! Có khả năng gây đổ máu không? Hắn có nên vạch trần không?
Giờ khắc này, hắn đương nhiên cảm nhận được tâm tình thấp thỏm của Trữ Thiên Kỳ, còn có ý tứ vừa cầu xin vừa uy hiếp trong ánh mắt hắn!
“Hy? Sao vậy? Lâu ngày không gặp, ngươi càng ngày càng trầm mặc nha, tuy nói im lặng là vàng, nhưng ngươi cứ suốt ngày im lặng như vậy, vàng có nhiều lên thêm không?” Nam Vương trêu chọc Trữ Hy, hắn cùng Trữ Hy vài năm không gặp, thế nhưng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, đối với tính cách của Trữ Hy, hắn nhìn mãi rồi cũng quen! Cũng biết Trữ Hy rất không thích tham gia loại yến hội này! Nhưng Trữ quốc phu nhân còn lôi kéo hắn đến đây làm gì?
Trữ Thiên Kỳ đưa chén rượu cho cung nữ kế bên, lại hướng về phía Nam Vương chắp tay nói: “Ngũ hoàng huynh, người cứ tiếp tục trò chuyện vui vẻ với Hy đi”
Nam Vương trong lòng thắc mắc nhìn thoáng qua Trữ Hy, lại nhìn tới Lục hoàng đệ, hình như hai người này có bí mật gì đó? Nếu không vì sao hắn lại cảm thấy có luồng khí khó hiểu như vậy?
Trữ Hy than nhẹ một tiếng: “Hôm nay là thọ yến của Hoàng hậu nương, không thích hợp để trò chuyện nhiều, Nam vương lần này hẳn sẽ ở lại kinh thành vài ngày, đến lúc đó Hy sẽ đến gặp!” Mà thôi, hắn vốn không muốn nhúng tay vào những tranh đấu cung đình này, coi như là mình không biết vậy!
Trữ Thiên Kỳ bây giờ mới thở ra một hơi yên lòng…
…………….
Trinh Hữu tâm tình nặng nề đứng ở một góc tối trong Cửu Trùng Điện, bàn tay nắm chặt lại buông ra, trong lòng đấu tranh hỗn loạn…
Đúng lúc này, có tiếng bước chân đi tới, ngực khẽ run lên, tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến, Thất hoàng tử vĩnh viễn sẽ không từ chối bất cứ mệnh lệnh nào của Hoàng hậu nương nương! Điều này không phải bà đã sớm biết hay sao? Có lẽ đây cũng là địnhn mệnh mà ông trời đã định sẵn cho thất hoàng tử rồi…
“Dì Trinh” Thanh âm bình thản dễ nghe lại khiến cho Trinh Hữu toàn thân cứng đờ!
Bà từ chỗ rẽ đi ra, từng bước nặng nề chậm chạp vô cùng gian khổ! Bàn tay nắm chặt trong ống tay áo biểu thị lòng bà vô cùng hỗn loạn!
“Dì…” Từ sau lưng hắn nghe thấy tiếng bước chân dần tiến tới, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt, nhạt đến nỗi không thể nhìn thấy ý cười trong đó!
Vừa định quay đầu lại, chợt thấy nơi cổ bị người ta đánh cho một phát. Hắn từ từ ngã xuống, nụ cười nhạt kia cũng theo hắn động tác của hắn rơi xuống, nhưng lại càng hiện ra rõ ràng hơn…
“Dì Trinh…” Một tiếng Dì Trinh nhẹ nhàng lại khiến cho Trinh Hữu vô cùng xót xa!
Bà liến tiến tới một bước, đỡ lấy thân thể của người đang ngã xuống, thấy thần tình trên khuôn mặt hắn, lại đau lòng quát nhẹ: “Vì sao? Người sao lại ngu ngốc như vậy? Biết rõ có chuyện không tốt, tại sao lại cứ cố chấp chạy tới chứ?”
Nhưng mà người kia đã mất đi thần trí rồi, không thể trả lời câu hỏi của bà được, mà dù hắn có không bị ngất đi, thì hắn cũng sẽ cười nhẹ mà thôi?
Đau xót trong lòng Trinh Hữu tuôn ra thành hai hàng lệ, bà vô cùng yêu thương Thất hoàng tử…Nhưng chính tay bà lại làm tổn thương đến hắn! Đứa trẻ này từ khi mới sinh ra đã bị ông trời ruồng bỏ, cho tới nay vẫn luôn sống trong đau khổ…
“Trinh nữ quan…” Một thanh âm mềm nhẹ sợ sệt từ bên cạnh Trinh Hữu vang lên!
Trinh Hữu nhẹ lau nước mắt trên mặt, rồi cầm lấy cái khăn che mặt trên tay tiểu thái giám, sau đó hai người cùng hợp sức đưa Trữ Thiên Hợp tiến vào nội điện…
Nếu như tất cả đều không thể quay đầu lại, vậy cứ xem như là thiên ý đi!
Ở bên trong nội điện, Thủy Băng Tuyền mặc dù bị điểm huyệt đạo nhưng nghe thấy tiếng bước chân đến, toàn thân nàng liền trở nên căng thẳng… Từ lúc tên tiểu thái giám kia cởi y phục của nàng rồi đi ra, trong lòng nàng vẫn âm thầm nhẩm tính, đếm đến một nghìn chín trăm lẻ ba nhịp… Rốt cuộc cũng có người tới!
Nghe tiếng bước chân thì không chỉ một người!
Rất nhanh, bọn họ đã vào trong…
Một thân người đứng che bóng phía trên người nàng, người này bịt mặt bằng một mảnh vải màu hồng nhạt, chỉ lộ ra đôi mắt vô cùng sắc bén đánh giá nàng! Thủy Băng tuyền nhìn thoáng qua một cái rồi nhắm mắt lại, tâm lạnh lùng cười nhạt, tiếp theo đây mới là vở diễn chân chính phải không?
Nàng cảm thấy tấm chăn bị giở lên, bên cạnh sườn có thêm một người nằm, là một nam nhân! Hơn nữa còn là một nam nhân bị bất tỉnh!
Trinh Hữu nhìn thoáng qua trên giường, nhẹ đắp chăn lại, sau đó nhìn lại người lúc này đang nằm bên cạnh Thủy Băng Tuyền, ánh mắt phức tạp dường như có chút lay động. Nhẹ than một tiếng rồi xoay người đi ra!
Bên trong phòng lại trở nên yên tĩnh…
Hương vị dược thảo nhàn nhạt tràn vào các giác quan của Thủy Băng Tuyền, là xuất phát từ người bên cạnh nàng. Bất chấp những cơn đau nhứt tới tê tâm phế liệt, Thủy Băng Tuyền cố gắng mở mắt ra, liếc nhìn về phía người nằm kia, khuôn mặt hắn vừa lúc cũng nghiêng về phía nàng, mái tóc rối tung xõa trên gối. Vừa nhìn tới khuôn mặt anh tú đó, trong lòng Thủy Băng Tuyền liền chấn động, không phải là vì tuấn nhan tinh xảo khéo léo như được điêu khắc từ bàn tay của thượng đế, mà là vì nụ cười còn lưu lại trên môi hắn, nụ cười thật nhạt, nhạt đến nỗi chính nàng cũng hoài nghi, hắn đang cười hay là đang khóc?
Hàng mày không rậm lắm kéo dài trên khuôn mặt tuấn quan như ngọc, đôi mắt nhắm chặt, không biết trong đôi mắt ấy sẽ có kiểu phong tình gì đây? Lông mi cong dài, hai cánh mũi phập phồng. Bờ môi hình thoi không có màu hồng nhuận mà có đôi chút sắc trắng, xương cốt như ngọc, da thịt tựa băng… Tinh xảo giống như một phiên bản búp bê con trai vậy!
Trong lòng Thủy Băng Tuyền có cảm giác kỳ lạ, đôi mắt tinh tế quan sát, đánh giá nam nhân này! Rốt cuộc nàng cũng đã biết được vấn đề nằm ở chỗ nào!
Trên trán hắn rõ ràng bình tĩnh phẳng lặng như nước, nhưng Thủy Băng Tuyền lại cảm giác trên cái trán cao cao ấy tựa như chứa đựng nỗi sầu miên man…
Một thân ảnh bỗng nhiên hiện ra, Thủy Băng Tuyền chỉ cảm thấy hắn điểm vài huyệt đạo trên người nàng, còn kịp nhìn thấy bộ dạng của hắn ra sao, thì người đã đi mất…
Người nọ…là giải huyệt đạo cho nàng sao?
Thân mình hơi giật giật, khớp xương toàn thân đau nhứt như muốn rã rời khỏi cơ thể mình, đau đớn bao phủ mọi giác quan, khiến nàng nỗ lực hít thở thật sâu…hít thở…hít thở… Lặp đi lặp lại không dưới hai mươi lần, Thủy Băng Tuyền mới có thể kiềm chế, làm quen với những thống khổ cực hạn như vậy!
Chậm rãi quay đầu, Thủy Băng Tuyền trầm tĩnh nhìn người còn đang nhắm mắt nằm bên cạnh, trong lòng nàng bây giờ cũng hiểu rõ tới chín phần, nam nhân này hẳn chính là Thất hoàng tử Trữ Thiên Hợp!
Kẻ áo đen vừa nãy giải bỏ huyệt đạo trên người nàng, là muốn nàng kêu thét lên khiến mọi người xông đến xem trò hay sao?
Yết hầu phát ra tiếng cười nhẹ, Thủy Băng Tuyền nở nụ cười! Trữ Thiên Kỳ, màn kịch này thật là hay?
Để cho hoàng thượng cùng bá quan văn võ đột nhiên xông đến chứng kiến cảnh tượng này? Sau đó thì sao?
Thất hoàng tử này cùng vị hôn thê chỉ phúc vi hôn từ nhỏ của Lục hoàng tử dâm loạn hậu cung? Tội danh gian phu dâm phụ, vết nhơ lưu truyền?
Một tiếng than nhẹ vang lên bên tai, Thủy Băng Tuyền định thần chăm chú nhìn người bên cạnh, nàng muốn xem xem Trữ Thiên Hợp đối mặt với tình cảnh này sẽ phản ứng ra sao!
Hàng mi dài khẽ rung động, đôi mắt thình lình mở ra, khiến Thủy Băng Tuyền nhất thời hiểu được thế nào là cảm giác hít thở không thông. Có thể dùng lời lẽ nào để diễn tả đôi mắt đó đây? Trong suốt? Không, theo như nàng thấy phải là trống rỗng mới đúng, trống rỗng như vực sâu không thấy đáy! Vừa thấy nàng, đôi mắt đó liền ngây ra một chút, rồi hiện lên một mảnh mông lung…
Chỉ trong chớp mắt, nhưng Thủy Băng Tuyền lại thấy được một tia tâm tình chợt lóe bên trong đôi mắt đó, là đau thương, đau thương bị che dấu đến tận xương tủy!
Chuyện gì có thể khiến cho một vị hoàng tử cao quý như hắn lại bi thương đến nhường ấy? Đôi mắt kia trống rỗng trong suốt như đã nhìn thấu tận cùng của thế gian? Trong ngực Thủy Băng Tuyền hiện lên một cảm giác kỳ lạ! Là vì ánh mắt bi thương khiến nàng hít thở không thông đó sao?
“Làm liên lụy đến cô nương rồi!” Bên tai nàng vang lên giọng âm đạm nhiên rõ ràng, dường như hắn vô cùng sáng tỏ mọi chuyện! Thủy Băng Tuyền kinh hãi, mắt phượng trợn trừng nhìn nam nhân khoát lên mặt một lớp mặt nạ bình thản đến giật mình! Ngay đến đôi mắt cũng toát ra thần sắc vô cùng tự nhiên, trầm ổn, không hề có chút sợ hãi! Nàng vừa rồi bị ảo giác sao?
Trữ Thiên Hợp xốc cái chăn gấm lên, cố gắng ngồi dậy, khóe mắt liếc qua thân thể không mảnh vải của Thủy Băng Tuyền, nhưng trên mặt cũng không có chút biến hóa nào! Chỉ là thản nhiên cầm chăn đắp lại trên người nàng.
Nhưng dường như muốn chứng thực cái gì đó, hắn đột nhiên giở chăn ra….Nhìn thấy vết sưng đỏ do chưởng lực để lại trước ngực nàng, sắc mặt vẫn không đổi!
“Cô nương bị thương!” Ngữ khí ôn hòa, không hề có chút rung động nào! Lời vừa nói ra, tay cũng nhanh chóng đặt nơi cổ tay nàng.
Nhẹ nhàng buông cổ tay Thủy Băng Tuyền ra, Thủy Băng Tuyền thề là nàng vừa nghe được một tiếng than nhẹ trong miệng hắn!
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai ở ngoài điện vang lên, tiếp đó, là một đám người nhanh chóng xuất hiện ngoài cửa…
Thủy Băng Tuyền nhìn về phía “gian phu” của nàng, đúng như nàng nghĩ, hắn vẫn một bộ dáng ổn hòa trầm tĩnh, không hề có chút lay động nào! Chỉ là nhanh tay túm lấy cái chăn phủ lên người nàng!
Thủy Băng Tuyền cười nhẹ một tiếng, nhưng lại đưa những cơn đau mãnh liệt ùn ùn kéo tới…
Trong lòng Trữ Thiên Hợp vô cùng kinh ngạc! Nhìn nữ tử nằm trên giường, bị trọng thương như vậy nhưng mặt vẫn không đổi sắc? Còn nữa, dù là nữ tử như thế nào khi lâm vào tình cảnh như bây giờ, ắt sẽ có đủ loại phản ứng, nhưng tuyệt đối sẽ không có bộ dạng dửng dưng lãnh đạm như vị cô nương này! Nàng…
Đột nhiên…
“Người đâu, có thích khách… bắt thích khách…A…” Âm thanh bên ngoài khiến Thủy Băng Tuyền cười đến rạng rỡ!
Thì ra đây chính là tác dụng của nàng! Quả là suy nghĩ chu đáo! Giờ này khắc này! Nàng, Thủy Băng Tuyền cùng Thất hoàng tử đang cùng ở trên giường, hơn nữa còn tại chốn thâm cung! Một vở kịch vụng về như vậy nhưng lại vô cùng hữu dụng. Người sáng suốt vừa nhìn vào, khẳng định sẽ biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại khiến cho nàng cùng hắn không thể tìm ra lời nào để giải thích, bởi vì mặc kệ có phát sinh chuyện gì hay không, sẽ không ai tin bọn họ trong sạch thuần khiết? Chân tướng sự thật thì sao chứ? Lúc này đây, bọn họ là bị bắt quả tang tại giường, chỉ bằng một việc này thôi cũng đã trăm miệng không giải thích được rồi!
“Các ngươi…Thất hoàng tử…chuyện này…chuyện này…” Những kẻ truy tìm thích khách thẳng một đường đi vào nội điện, dẫn đầu là một lão già mập mạp, mặc triều phục căn tròn cái bụng xệ!
Đầu tiên là tiếng la kinh hãi, sau đó tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt nhìn hai người quần áo không chỉnh tề trên giường…
Bọn người vừa đến là đại thần trong triều, lúc này thấy tình cảnh bên trong nội điện, tất cả đều ngây ngốc cứng đơ như bị điểm huyệt, chẳng biết phải phản ứng thế nào…
“Hoàng thượng giá lâm!” Nhân vật trọng yếu cuối cùng cũng đã tới!
“Hoàng hậu nương nương giá lâm, Tứ phi đến!”
“Đông vương đến, Tây Vương đến, Nam vương đến, Lục hoàng tử đến, Bát hoàng tử đến, Trữ quận gia đến!” Tên thái giám lúc này đang làm bổn phẩn của mình, lần lượt báo danh những người vừa đến…
Theo sau tiếng hô chói tai của tên thái giám là một đoàn cung nữ, thái giám, thị vệ thẳng tiến vào nội điện. Hoàng đế mặc long bào uy nghi nhanh chóng đi vào, theo sau đó là Hoàng hậu nương nương một thân phượng bào lộng lẫy, tiếp đó bốn vị hoàng phi cung trang tinh xảo!
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Bọn người ngây ngốc nhanh chóng quay về phía sau, quỳ xuống hành lễ! Ngay đến thở cũng không dám thở mạnh!
Đông Vương khẽ nhíu mày, Tây Vương kinh ngạc há to miệng, Nam Vương nheo nheo mắt…
Lục hoàng tử Trữ Thiên Kỳ nhìn cảnh tượng bên trong, ánh mắt hơi hạ xuống…
Một đám người tiến vào trong, nhưng sắc mặt biến hóa nhiều nhất phải kể đến hai người, trong đó có Bát hoàng tử Trữ Thiên Khang. Vừa thấy tình cảnh bên trong, ánh mắt hắn đã hung ác độc địa nhìn thẳng về Lục hoàng tử đang đứng bên cạnh, gân xanh cuồn cuộn nổi lên trán, như những đường sấm vạch giữa trời… Chuyện gì xảy ra chứ? Hắn chỉ mới rời Thất ca một lúc thôi?
“Trời ạ…” Đang đứng giữa tứ phi, Quý phi nương nương Hoàng Ánh Thu lộ ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, kinh hô một tiếng, ngã lùi về phía sau: “Trời ạ, Tuyền nhi? Sao lại là con chứ?” Nhưng trong lòng bà ta lại là một bụng đầy kiêu hãnh! Không hổ là nhi tử do bà sinh ra! Lúc này, bà muốn xem xem hoàng thượng làm cách nào để che lấp tất cả triều thần đây? Hoàng Ánh Thu thầm nghĩ.
Cái gì? Nữ tử trên giường là Thủy Băng Tuyền ư? Một số đại thần vốn không dám nhìn, vừa nghe thấy lời của Hoàng Ánh Thu tâm tư liền nhảy lên một cái! Đây… Trong lòng ai cũng biết đã bị Hoàng đại nhân lợi dụng! Nhưng dù rõ ràng là thế thì sao, bọn họ kết quả lại trở thành nhân chứng!
Chuyện này…Chuyện này biết làm sao cho phải đây?
Người thứ hai đại biến chính là Trữ Hy, Hắn như vừa nghe thấy một thanh âm như sợi dây đàn bị chặt đứt trong đầu, đầu óc trở nên hoang mang không rõ…
Trong lòng chỉ còn một ý niệm duy nhất, là nàng… Đúng là nàng sao? Vậy cái rương kia… Bên trong chính là nàng? Hắn… hắn rốt cuộc đã làm gì thế này? Tại sao có thể như vậy? Trữ Thiên Kỳ… Mạnh mẽ quay đầu nhìn Trữ Thiên Kỳ, trong mắt hiện lên vẻ không tin được! Đây mới là mục đích của hắn sao?
Trữ Thiên Khang nghe thấy tiếng “Tuyền nhi” từ trong miệng quý phi nương nương thốt ra, ánh mắt hận không thể lập tức xông lên giết chết Trữ Thiên Kỳ lại biến thành một thanh lợi kiếm (thanh kiếm sắc bén lợi hại) bắn về phía nữ tử trên giường, là ả? Ả ta hợp mưu cùng Trữ Thiên Kỳ hãm hại Thất ca, thì ra đây chính là nguyên nhân ả cùng Lục hoàng huynh hủy hôn?
Hiền phi nhìn hai người trên giường, trán nhăn lại thành những đường ngang thẳng tắp! Đôi con người nheo lại…Dần lui về phía sau, chăm chú nhìn thấu tâm tình giận dữ của Trữ Thiên Khang. Lúc này nhiều người như vậy, bà không thể để Khang nhi làm gì dại dột…
Việc đến nước này, nói không chừng…Nói không chừng lại là cơ hội lớn của Khang nhi!
Hiền phi lãnh đạm nhìn quét qua hai mẹ con Quý phi nương nương, khóe miệng câu lên một tia không rõ ràng, ở đây ai chẳng biết việc này là trò của hai mẹ con bà ta chứ? Đây cũng có thể là ý trời, Khang nhi của bà mới là đế vương trời định!
Sí Đế sắc mặt tái mét nhìn hai người trên giường, ánh mắt đảo qua những người bên cạnh, trọng thần trong triều từng người mặt mày lo lắng, mồ hôi chảy ròng, tam vương sắc mặt không rõ, cuối cùng tia nhìn hướng tới người Lục hoàng tử Trữ Thiên Kỳ! Sau đó quay lại người trên giường mà nói: “Thiên Hợp, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Giỏi cho vở kịch này, hoàng đế cảm thấy khí huyết tuôn trào! Chuyện này… Những kẻ này xem như ông ta đã chết rồi sao?…
“Đúng vậy, Thất hoàng đệ, đệ sao lại ở chung với nữ nhân này?” Tây Vương vốn dĩ nhanh mồm nhanh miệng, vừa phục hồi lại tinh thần, đã nhanh chóng lên tiếng hỏi. Mà trong số những người có mặt tại đây, chắc cũng chỉ mình hắn mới không hiểu rõ vấn đề! Điểm quan trọng ở đây không phải là tại sao thất hoàng tử lại ở chỗ này? Mà là người thiết kế cái bẫy này nhất định phải nắm chắc mười phần mới dám làm…
Hoàng thượng vốn đã hạ chỉ Thất hoàng tử tiếp đãi tam vương, nay người lại cùng một nữ nhân nằm trong nội điện…
Nếu nhìn không ra đây là một âm mưu thì quả là kẻ ngu si! Một cái bẫy vụng về nhưng mà đáng chết là vô cùng hiệu quả!
Chỉ là… Mặc dù trong lòng ai ai cũng sáng tỏ, nhưng muốn thăm dò ý của hoàng thượng như thế nào? Thế nên những người khác cũng không dám nói ra!
Trong lòng lo lắng giằng co, ai cũng im lặng chờ đợi Thất hoàng tử trả lời!
Mọi người đều hiểu rõ, thọ yến của hoàng hậu chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn là… Thất hoàng tử có thể trở thành thái tử hay không…