Ba ngày sau, Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn khải hoàn trở về Lạc Dương, meo meo mắt Tào Tháo dĩ nhiên cũng theo trở lại. Nàng thuận miệng nói với Công Tôn Việt chuyện tranh đoạt nam nhân, chớp mắt một cái đã quên sạch.
Ba người áp giải toàn bộ tù binh Hoàng Cân về Lạc Dương, U châu lần nữa lại khôi phục sự yên bình. Công Tôn Toản cũng thu thập tàn quân trở lại Trác huyện.
Tôn Vũ về ngôi nhà nhỏ của mình. Lúc này vết thương của Công Tôn Toản đã khỏi rồi, Tôn Vũ tưởng rằng nàng phải quay về Bắc Bình, không ngờ Công Tôn Toản không hề khách khí, tiếp tục ở lại trong nhà của Tôn Vũ.
Khục khục, nữ nhân của thế giới này thật không rụt rè. Nếu là ở thế giới kia họ đã sớm đỏ mặt chạy mất, Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ.
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng đại lão bản phát tiền lương cũng không thể đuổi đi, còn phải niềm nở chào đón nữa.
Mấy ngày này trong nhà Tôn Vũ thường nổ ra cuộc tranh cãi giữa hai tỷ muội. Công Tôn Việt lớn tiếng nói: "Tỷ tỷ, ngươi phải trở về Bắc Bình. Suốt ngày đợi tại Trác huyện, ngươi làm gia chủ Công Tôn thế nào gia được?"
Công Tôn Toản ôn nhu nói: "Nhị muội, ta không phải đã để ngươi mang bạch mã nghĩa quân trở về Bắc Bình sao? Chức vị gia chủ tạm do ngươi đảm nhiệm là tốt rồi. Dù sao hiện tại giặc Hoàng Cân đã bị tiêu diệt, thiên hạ rất thái bình."
Công Tôn Việt tức giận đến xì khói, hét lớn: "Tỷ tỷ, thiên hạ lúc nào thái bình? Phía bắc sau khi Trương Thuần chết, Ô Hoàn do Khâu Lực Cư làm thủ lĩnh lại lần nữa rục rịch ngóc đầu dậy. Phía nam Viên Thiệu chiêu binh mãi mã không biết muốn làm cái gì. Công Tôn gia chúng ta đang ở tình cảnh rất nguy hiểm, mà ngươi cứ... Vậy mà lại... nhàn rỗi ở cùng Tôn Vũ cái đồ đại dâm tặc này."
Công Tôn Toản đỏ mặt nói: "Nhị muội, hắn lúc nào là dâm tặc rồi? Ta rõ ràng nhìn thấy... là ngươi đè hắn đặt ở dưới mà cường hôn... Giở trò lưu manh chính là ngươi mà."
Công Tôn Việt: "..."
Công Tôn Toản: "..."
Công Tôn Việt tức giận nói: "Đó là ngoài ý muốn! Hoàn toàn là ngoài ý muốn. Trước tiên không nói việc đó. Tỷ tỷ, ngươi xem hắn nhặt một nữ nhân trở về đặt ở trên giường. Chuyện này... quả thực quá mức rồi."
"Muội muội ghen tị? Không phải nhặt được một nha hoàn thôi sao? Việc nhỏ mà thôi." Công Tôn Toản luôn luôn rộng lượng.
"Ghen?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Công Tôn Việt tức giận đến đỏ bừng: "Ta không cần phải ghen vì hắn. Ta... Ta... Vậy ta cùng Nghiêm Cương tướng quân mang bạch mã nghĩa quân trở về Bắc Bình. Hừ hừ... Tỷ không quản Công Tôn gia thì để ta quản."
Công Tôn tức giận đi ra khỏi phòng, chạy như bay đến binh doanh. Từ trong doanh vang lên một hồi gà bay chó sủa. Công Tôn Việt nóng nảy muốn cho đại quân trở về Bắc Bình ngay. Rất nhiều bạch mã nghĩa quân còn đang ngủ trưa cũng đành phải dậy thu dọn đồ đạc.
Ôi chao, chuyện lộn xộn gì thế này?
Tôn Vũ lúc này đang ở trong góc phòng bếp đào hố. Lần trước hắn ở Trác huyện dùng "Tất trúng" phá "Bôn xạ" của Trương Thuần giải cứu Công Tôn Toản, được thưởng mười lăm cân hoàng kim. Lần này lại được mười cân, tổng cộng đã có hai mươi lăm cân hoàng kim rồi.
Thời kỳ này không có ngân hàng, vàng bạc chỉ có thể cất trong nhà. Thế nhưng trong nhà sao có thể đặt một đống vàng như thế nên Tôn Vũ học tập một lần làm địa chủ. Hắn đào một hố đất trong góc phòng bếp, trước tiên chôn một cái hũ xuống, sau đó đem toàn bộ tiền thưởng đặt ở trong. Rồi hắn bịt lại miệng hũ, dùng bùn đất lấp lên.
Làm xong việc này, Tôn Vũ hài lòng nghĩ: hai mươi lăm cân hoàng kim cũng không ít rồi. Không biết bằng này tiền có đủ hay không mời Hoa Đà chữa bệnh cho mình. Tuy rằng trong sử sách truyền rằng Hoa Đà là một vị tiên y, hình như xem bệnh không có thu tiền. Nhưng chắc chắn rằng sử sách viết bậy, huống hồ hiện tại thế giới này còn không đúng lịch sử kia nữa chứ. Có trời mới biết tính tình Hoa Đà như thế nào. Nhỡ ra mở miệng muốn một trăm cân hoàng kim thì mình chẳng phải là lúng túng rồi sao. Còn phải kiếm nhiều tiền hơn nữa.
Tôn Vũ rửa bùn đất trên tay, chậm rãi trở lại trong phòng của mình. Trương Giác trên giường đang ngủ say. Đã mười ngày nữa rồi nàng vẫn còn là hôn mê bất tỉnh. Xem ra chuyện dùng "Đại hiền lương sư" thật không phải là một việc đơn giản.
Nhìn qua cửa sổ có thể nhìn thấy tiểu Triệu Vân đang ở trong sân luyện thương pháp. Thân thể của nàng đã khỏe mạnh lên không ít. Mỗi ngày ăn ngon uống bổ, rèn luyện khoa học, tiểu la lỵ từng giống như con mèo bị bỏ rơi này cũng bắt đầu trở nên linh lợi rồi, động tác múa trúc thương thoạt nhìn có bài bản hẳn hoi. Đáng tiếc là làm thế nào nàng cũng không xuất ra võ tướng kỹ.
Tôn Vũ thở dài, kêu lớn ra ngoài sân: "Tử Long, tạm ngừng luyện tập đi, lại đây nói chuyện, ta có việc muốn hỏi ngươi."
Triệu Vân vui mừng kêu lên một tiếng, ném trúc thương xuống chạy ào vào trong nhà.
Tôn Vũ hỏi: "Ta kêu ngươi giúp ta hỏi thăm giá ngựa, đã hỏi chưa?"
Triệu Vân cười hì hì nói: "Hỏi rồi. Ngựa phân ra ba loại, có ngựa cày, ngựa kéo xe và chiến mã."
"Ngựa cày rẻ nhất, chỉ cần bốn nghìn văn tiền một con. Ngựa kéo xe cũng không đắt hơn nhiều, chỉ cần sáu nghìn văn tiền một con. Nhưng để kéo xa chỉ dùng vào một con ngựa thì không tốt lắm, bình thường đều phải dùng hai con, xe lớn còn cần phải bốn con ngựa. Cuối cùng chính là chiến mã, đó là loại tốt nhất..."
Trên mặt Triệu Vân hiện ra vẻ mong chờ nói: "Chiến mã rẻ nhất cũng cần hai vạn văn tiền. Chiến mã quý nhất... nghe nói phải mấy chục vạn... Ta nghe nói con ngựa trắng kia của chủ công tỷ tỷ có giá trị mười vạn tiền."
Tôn Vũ vừa nghe. Đổ mồ hôi!
Thì ra hắn đang tính toán xem phí tổn mình đi chu du thiên hạ tìm kiếm Hoa Đà cần phải nhiều ít bao nhiêu. Muốn đi khắp nơi đương nhiên không thể không có ngựa. Nhưng mà cưỡi ngựa đi dường dài như vậy thì mệt chết người nên cần phải mua xe. Thời đại này lại không có tiền giấy, muốn đi chu du thiên hạ phải mang toàn vàng bạc theo bên người thật là phiền phức, nên dùng xe còn có tác dụng chứa tiền.
Tôn Vũ dự định mua một chiếc xe ngựa có thể dùng trong cuộc sống hàng ngày lúc dừng chân và thêm hai con chiến mã nữa. Như vậy bình thường thì ở trong xe, nếu đụng tới giặc cướp chặn đường, mình và Triệu Vân có thể cưỡi chiến mã đánh đuổi địch nhân hoặc là chạy trốn.
Nếu tính toán như thế, xe ngựa cần hai vạn bốn ngàn văn tiền, hai con chiến mã rẻ nhất cũng cần bốn vạn văn tiền. Còn không tính đồ đạc khác, chỉ riêng ngựa và xe đã mất sáu vạn bốn ngàn văn tiền.
Theo tỉ giá quy đổi giữa vàng và đồng ở thời đại này, một cân hoàng kim có thể đổi một vạn văn tiến. Vậy hai lăm cân hoàng kim của mình là hai lăm vạn văn tiền. Còn chưa ra khỏi cửa, chỉ mua xe ngựa đã hết một phần tư.
Khổ quá, kiếm tiền thật khó khăn! Tôn Vũ vẻ mặt đau khổ than thở: "Thời đại này ngao du thiên hạ thật không phải là việc đơn giản. Cũng không biết trong “Tam quốc diễn nghĩa” Gia Cát Lượng dùng biện pháp nào để đi vậy."
Lúc này trên giường Trương Giác đột nhiên nhẹ trở mình. Tôn Vũ nghe tiếng quay lại nhìn. Hắn mừng rỡ. Trương Giác tỉnh rồi!
Nhật ký khoa học gia:
Hôm đó, Tiêu Vân và Lục Lâm khuyên ta lật đổ sự thống trị của nữ nhân. Thành thật mà nói, ta kinh sợ rồi!
Đầu tiên, ta không có thực lực như vậy. Ngay cả đám người cấp kim sắc Trương Phi, Quan Vũ, Tào Tháo ta cũng không có thực lực đánh thắng, lại càng không nói đến Lữ Bố có khả năng là ám kim.
Nhưng ta hiểu, khi có áp bức sẽ có phản kháng. Không nói nam nhân muốn đoạt lại quyền thống trị, ngay cả đời sau, nữ giới không phải cũng đấu tranh đòi quyền bình đẳng với nam giới sao? Ý nghĩ của bọn họ cũng không sai, sai lầm chỉ ở chỗ không ước chừng được thực lực của đối phương.
Ta nghĩ, nếu có khả năng, đương nhiên chỉ là nếu như, thực lực của ta có một ngày có thể đánh bại các nữ nhân, ta không ngại thử lập nên một xã hội nam nữ bình đẳng... Khục khục, viết xuống câu này, trong lòng ta thực ra lại nghĩ đến một xã hội nam tôn nữ ti.
Ta không thể không thừa nhận, ta rất chờ mong cuộc sống nhất phu đa thê này. Ba nghìn mỹ nữ hậu cung, chuyện này là ước mơ của mỗi nam nhân, có thể nói là rất viển vông. Ta cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua ta lại nghĩ đến, nếu như ta làm vua. Trong cung võ tướng kỹ bay loạn đầy trời, "Chiến thần" và "Đấu thần" tiện tay đập đi phòng ở, lúc này còn có cô nàng tóc bạc chạy đến bắn ra sấm sét, vậy quang cảnh sẽ như thế nào? Nghĩ vậy ta không rét mà run.
Lập hậu cung không phải dễ dàng như vậy, khục khục, ít nhất tại cái thế giới này là như thế.
Tôn Vũ
Ghi tại thời đại kỳ dị được gọi là "Trung bình nguyên niên".