Trên Đại Hưng sơn sấm sét ầm ầm, vô số tia chớp bay ngang dọc khắp nơi. Thân thể Trương Giác hơi run rẩy. “Đại hiền lương sư" có lực sát thương kinh khủng nhưng loại võ tướng kỹ mạnh mẽ như này cũng mang đến một gánh nặng rất lớn, không thể sử dụng bừa bãi được.
Trương Giác liên tục phóng ra hàng trăm tia sét, muốn ngăn cản Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn tới gần. Nhưng hai người này cũng thực lợi hại, dưới sự bảo vệ của "Tận diệt hoàng thiên" các nàng từng bước từng bước tiến lên trên núi.
Hai chiếc thuẫn da giơ lên, sấm sét đánh về phía hai người bọn họ đều bị ngăn cản.
Tất nhiên hai người cũng không hề thoải mái. Bởi vì các nàng phóng ra võ tướng kỹ ám kim sắc, thân thể cũng phải chịu một gánh nặng rất lớn.
Một lát sau, Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn đã đi tới giữa sườn núi. Sắc mặt hai người đều trắng bệch, lúc này mặt Trương Giác cũng đã tái nhợt.
Đúng lúc này, Tôn Vũ và Nghiêm Cương cũng đánh ngựa xông lên trên. Mái tóc bạc của Trương Giác bay lên, "Tật", một tia sét bổ về phía hai người. Tôn Vũ luôn luôn chú ý động tĩnh của nàng. Thấy sắm sét đánh tới, hắn đưa tay đẩy Nghiêm Cương, hai người lăn xuống ngựa, rơi vào trong bụi cỏ. Tia sét bổ trúng vào con ngựa hai người vừa cưỡi, đánh chết tại trận.
Trương Giác vội vã phóng ra lôi điện, đồng thời oanh kích bốn người Hoàng Phủ Tung, Chu Tuấn, Tôn Vũ và Nghiêm Cương. Lần gánh nặng nàng phải chịu càng thêm lớn, mặt từ trắng chuyển sang xanh, toàn thân đều run rẩy.
Chỉ thấy sấm sét giăng đầy trời. Công phu của "Thương tướng" Nghiêm Cương đều dựa vào thương pháp, đối mặt sấm sét thì không thể phát huy. nàng đành không ngừng chạy tới chạy lui né tránh lôi điện, bị kẹt ở giữa sườn núi khó mà tiến thêm được nữa.
Tôn Vũ phát động "Thần hành", đôi chân nhanh thoăn thoắt cũng không ngừng chạy quanh trên sườn núi né tránh sấm chớp.
Hai người phân tán sự chú ý của Trương Giác, giảm bớt áp lực cho Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn. Hai vị đại tướng liền sóng vai sóng vai tiến về phía trước rất nhanh.
Trương Giác lại phải chuyển hướng sang Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn. Tôn Vũ và Nghiêm Cương mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được, không thì đã sớm bị sấm sét đánh cho rớt xuống núi rồi.
Lúc này NM01 đột nhiên nói bên tai Tôn Vũ: "Chủ nhân, ta phân tích cẩn thận mỗi lần phóng sét của Trương giác, cuối cùng phát hiện ra một nhược điểm."
"A? Nói mau!" Tôn Vũ mừng rỡ, vừa tránh né lôi điện vừa hỏi.
NM01 nói: "Mỗi lần Trương Giác phóng sét, trước tiên phải nói một chữ 'Tật'. Nếu như không nói thì không thể phóng ra được."
Tôn Vũ kỳ lạ: "Ta tưởng hô một tiếng 'Tật' chỉ là để giả thần giả quỷ, tỏ vẻ thần bí trước mặt giáo chúng của nàng. Thì ra 'Tật' là điều kiện để phóng ra sấm sét?"
NM01 đáp: "Đúng vậy, ta lặp đi lặp lại hình ảnh nàng phóng lôi điện, phát hiện ra sau khi miệng nàng hô lên 'Tật', mũi kiếm gỗ đào mới có thể bắn ra sấm sét. Tuy thoạt nhìn như hai động tac đồng thời xảy ra, nhưng trên thực tế lôi điện bắn ra nhất định là sau tiếng ‘Tật’ 0.01 giây. Nên kết luận, rằng nàng không hô 'Tật' thì không thể phát ra sấm sét."
Tôn Vũ cảm thấy rất thú vị, suy nghĩ tìm biện pháp để Trương Giác không thể hô ra tiếng, vậy thì có thể ngăn cản sấm sét của nàng rồi.
Hắn bước hai bước, lúc này đã vượt qua sườn núi, chỉ còn cách Trương Giác một tầm tên nữa thôi.
Hai chữ "Cự lực", "Tất trúng" nhảy lên trên đầu Tôn Vũ. Hắn cầm tam thạch đại cung nhắm vào Trương Giác, Nhưng nhìn khuôn mặt xinh xắn của nàng, lại nghĩ một thiếu nữ mười tám tuổi như hoa như ngọc vậy mà giết đi thì có chút không đành lòng, vì vậy hắn ngắm vào thanh kiếm gỗ đào trên tay nàng.
"Vù!" Mũi tên rời dây bay thẳng đến đỉnh núi.
Một tên này vừa mạnh vừa chuẩn, Trương Giác dường như không chú ý đến. Nghiêm Cương vui mừng kêu lên: "Có hi vọng! Phải trúng!"
Nhưng Trương Giác quay thanh kiếm gỗ đào qua, nhẹ giọng nói: "Tật". Một tia sét phóng tới đánh rơi mũi tên xuống đất.
Phiền phức, thực sự là phiền phức! Tôn Vũ lợi dụng thời gian Trương Giác đánh rơi mũi tên, lại chạy vài bước về phía đỉnh núi.
Về phần Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn thì khoảng cách đến đỉnh núi đã rất gần rồi. Tất cả mọi người đêu đoán được khả năng cận chiến của Trương Giác chắc chắn là rất kém. Chỉ cần có người tiếp cận nàng, cuộc chiến liền sẽ kết thúc.
Trương Giác hiển nhiên cũng biết chuyện này. Nhìn thấy Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn tới gần, nàng đành phải buông lỏng cảnh giác với Tôn Vũ và Nghiêm Cương, toàn lực đối phó với hai người kia.
Sấm chớp giăng đầy trời, hàng trăm tia sét liên tục không ngừng bổ về phía Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn. Hai người bọn họ đành phải dừng lại, tập trung tinh thần dùng tấm chắn đỡ lại lôi điện. Chỉ thấy quanh hai người mặt đất bị đánh tung lên, cơ bản khó mà tiến thêm bước nào nữa.
Tôn Vũ cắn răng, lại cùng Nghiêm Cương tiến tới đỉnh núi. Sấm chớp lập tức lại đánh tới bọn họ. Một tia chớp bổ về phía Nghiêm Cương. Nghiêm Cương trốn vào sau một tảng đá lớn, nhưng tia sét đánh cho tảng đá vỡ tan. Một khối đá bằng nắm tay bay vào đầu Nghiêm Cương, nàng ngã xuống đất té xỉu.
Bốn tướng xông lên đã mất đi một người, áp lực cho Trương Giác liền giảm xuống. Sấm chớp càng mạnh lên, ép ba người Hoàng Phủ Tung, Chu Tuấn, Tôn Vũ khổ không nói nổi, gần như muốn bỏ chạy xuống núi.
Hoàng Phủ Tung hét lớn: "Tào Mạnh Đức đâu? Còn không mau chóng tới chi viện!"
Lúc này Tào Tháo đang khua quân đánh lén, làm cho Trương Bảo không dùng đươc ‘Yêu thuật’ không biết chạy đi đâu rồi. Nghe Hoàng Phủ Tung, Tào Tháo nhìn lên phía đỉnh núi, cảnh tượng thật là náo nhiệt.
Tào Tháo đắc ý nói: "Quả nhiên còn phải dựa vào ta. Ha ha ha!" Khuôn mặt quyến ruc của nàng nhẹ vênh lên, miệng tươi cười đắc ý, đôi meo meo mắt híp lại như hai đường chỉ.
"Đến thời gian Tào Mạnh Đức ta ra mặt rồi." Tào Tháo đi vài bước lên trên núi rồi dừng lại. Bộ giáp và quần áo của nàng ttrong loạn quân có vẻ đặc biệt chói mắt. Tào Tháo thích nhất là nổi bật, việc trội lên so với người khác khiến nàng cực kỳ hứng thú. Chỉ thấy thân nàng phóng ra kim quang, một luồng uy áp giống như đã thành thực chất từ trên người nàng bắn ra.
Giống như lúc trước Trương Phi phóng ra "Đấu thần", Tào Tháo cũng phát ra một luồng khí lạnh buốt, không giống ở chỗ nàng phóng không phải đấu khí, mà là khí phách.
Luồng khí phách này như xông thẳng phía chân trời, hai chữ lớn màu vàng nhảy lên trên đỉnh đầu của nàng — "Kiêu hùng" !
Tào Tháo phất tay áo về phía đỉnh núi, kim quang trên người nàng đột nhiên bùng phát. Kim quang bắn ra vạn trượng, trong nháy mắt bao trùm bốn người Hoàng Phủ Tung, Chu Tuấn, Tôn Vũ, Nghiêm Cương ở trong đó, thậm chí bao phủ toàn bộ binh sĩ đang tiến công.
Tôn Vũ cảm giác thấy toàn thân nhẹ nhàng, trong thân thể tuôn ra một sức mạnh vô cùng vô tận, chạy nhảy đều nhanh hơn so với bình thường. Đại chuỳ trên tay cũng nhẹ hơn rất nhiều, nhìn mọi vật phía xa càng rõ ràng hơn.
Đổ mồ hôi, võ tướng kỹ của Tào Tháo là cái quái gì? Vì sao có hiệu quả với cả ta vậy? Tôn Vũ quay đầu lại nhìn.
Không riêng gì Tôn Vũ, còn có Hoàng Phủ Tung, Chu Tuấn... kể cả bạch mã ngĩa quân và Hán quân dưới chân núi ở trong kim quang đều mạnh mẽ lên rất nhiều, sĩ khí toàn quân tăng vọt.
Kỹ năng này là gì vậy, còn mạnh hơn ngự binh kỹ, ngay cả với tướng lĩnh cũng có tác dụng? Tôn Vũ trợn mắt há mồm, cái này đúng là làm càn!
Nghiêm Cương nằm trên mặt đất tỉnh dậy. Nàng mừng rỡ nói: "Đây là ngự tướng kỹ, so với ngự binh kỹ càng cao cấp, càng hiếm thấy. Nó có thể tăng sức chiến đấu của tướng lĩnh khác, đồng thời cũng có hiệu quả với binh lính. Thật quá mạnh mẽ!"
Ta ngã! Tôn Vũ lảo đảo. Không hổ là Tào Tháo, chuyện này quả thực là nghịch thiên rồi. Đã có thể cường hóa binh sĩ, lại có thể cường hóa tướng lĩnh, đồng thời Tào Tháo còn có thuộc tính của quân sư, có thể nhìn thấu quân sư kỹ của đối thủ.
Yêu quái, nhất định là yêu quái. Kỹ năng này xem ra không kém bao nhiêu so với võ tướng kỹ ám kim của con cá chình điện trên đỉnh núi kia.
Toàn thân Tào Tháo tỏa ra kim quang, hợp với bộ áo giáp lấp lánh vàng bạc và áo choàng sặc sỡ biến nàng thành người chói mắt nhất trên chiến trường. Không hổ là người thích nổi bật.