Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Đuổi Cô Dâu

Chương 2-3



Không biết vì cái gì?

Hình như sau khi nhấn chuông cửa nhà anh, đột nhiên cô mới tỉnh táo lại.

Nhìn chằm chằm ngón tay của mình, giống như cô đụng phải thanh sắt bị nung nóng, theo phản xạ rụt tay về, cô đang nghĩ muốn cầm đĩa bánh ngọt xoay người chạy trốn, thì máy trò chuyện lại sáng đèn.

"Ai đó?"

Người đàn ông này đúng là thô lỗ, nhưng anh hỏi vậy cũng đúng.

Cô sửng sốt, suy nghĩ một chút dù sao thì cũng đã đến, liền đằng hắng, mở miệng nói: "Xin chào, tôi là hàng xóm đối diện nhà anh, buổi sáng mấy ngày trước anh giúp tôi cứu một con chó –"

"Chuyện gì?" Tiếng nói lạnh lùng của anh cắt đứt lời cô.

Trên cơ bản, cô cũng không biết rốt cuộc cô đến tìm anh là có chuyện gì, chẳng qua cô lại không thể nói ban ngày nằm ngủ, mộng du đi đến nhà anh?

Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo len, mở miệng trong cái rét tháng mười hai, nhưng lại không biết nên nói gì, một giây sau, cô nghe mình nói: "Tôi có làm một ít bánh ngọt."

Anh nhất định cảm thấy cô rất kỳ quái.

Ngoài tưởng tượng của cô, sau ba giây trầm mặc, cánh cửa kia “tách” một tiếng, mở ra.

Làm cô sợ hết hồn, lui về sau một bước, không có ai đi ra, cô quay đầu nhìn đèn của máy trò chuyện bên cạnh chuông cửa, nó đã tắt, cho nên anh là người mở cửa?

Cô đang tính đẩy cửa ra, cửa sắt thuận thế mở ra, bên trong hiện ra một cầu thang. Nhà trọ này có kết cấu giống nhà trọ của cô, nhưng cô lại cảm thấy bên trong rất âm u, giống như sào huyệt của ác ma, ngay cả đèn trên tường nhìn cũng rất cũ kỹ, trong đó có một cái lắc lư lúc sáng lúc tắt, rất rợn người.

"Đừng sợ, đây đương nhiên không phải là sào huyệt của ác ma." Cô lẩm bẩm, hít sâu một cái, cầm bánh ngọt đi vào, theo hướng cầu thang đi lên trên.

Thật không ngờ, mặc dù nhà trọ tương đối cũ, nhưng tay vịn cầu thang lại tương đối sạch sẽ, gần như không có một hạt bụi.

Cầu thang dẫn đến lầu ba, cuối cầu thang là một cánh cửa inox dày cộm nặng nề, cửa kia hơi mở ra, từ khe cửa lộ ra ánh sáng nhạt.

Mặc dù cánh cửa đó mở, nhưng cô vẫn thử dò xét gõ cửa một cái, "Hello?"

"Cửa không có khóa." Thanh âm của anh từ sau cánh cửa truyền tới, không biết vì sao nghe qua có chút khoảng cách.

Cô nghi ngại đẩy cửa ra đi vào, lại bị cảnh tượng bên trong doạ cho sợ hết hồn.

Nhà trọ này hoàn toàn khác với nhà trọ của cô, bên ngoài thoạt nhìn thì giống nhau, nhưng bên trong lại hoàn toàn khác nhau, cô đứng ở cạnh cửa, cả nửa ngày cũng nói không ra lời.

Giữa lầu ba và lầu bốn không có tầng ngăn, đối diện cô là bức tường cao hai tầng, từ sàn nhà đến tường và cuối cùng là trần nhà đều được ốp đá, giữa cô và mặt tường là một đống thiết bị tập thể hình, máy chạy bộ, cử tạ, xe đạp vân vân, chỉ cần đoán thôi cũng biết, nơi này thứ gì cũng có, hơn nữa tất cả đều là thiết bị hiện đại nhất, mỗi một thứ đều bị được bảo dưỡng tỏa sáng lấp lánh.

Bên tay trái cô còn treo một bao cát để đánh bốc, bên cạnh bao cát treo các loại bao tay mà tuyển thủ hay dùng.

Cái này thật quá khoa trương mà!

Khó trách anh không ra ngoài cũng có thể là một mãnh nam cơ bắp cuồn cuộn.

Người này nhất định là người cuồng vận động, hơn nữa lại có bệnh ưa sạch sẽ, anh là một người có bệnh sạch sẽ và cuồng vận động.

Chỉ trong nháy mắt cô đưa ra kết luận này, đột nhiên lại nghe được tiếng động nhỏ truyền đến từ sau lưng, nhanh như tia chớp cô quay người lại, cánh cửa inox dầy cộm nặng nề kia tự nhiên đóng lại, không có một tiếng động nào, trừ tiếng động nhỏ lúc nãy.

Người đàn ông này là tên biến thái sao?

Trong nháy mắt cái ý nghĩ này hiện lên trong đầu cô, có thể là tên sát nhân, phi tang thi thể, xuất hiện trên trang đầu của của tờ báo – dừng lại, dừng lại!

Hình như trí tưởng tượng của cô quá phong phú.

Tự chế giễu bản thân, cô nhắc mình không nên suy nghĩ lung tung, sau đó hít sâu một hơi, xoay người lại.

Trời sinh vôi sinh cỏ, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, mặc dù kỳ thật cô còn chưa hiểu tại sao mình lại xúc động mà chạy tới nhà một người đàn ông xa lạ.

Sau khi trấn định lại, cô mới phát hiện không có ai ở đây cả, ít nhất tầng lầu này không có.

Cô lại quan sát kỹ xung quanh, lần này cô lại phát hiện bên tay phải có một cầu thang xoắn ốc bằng inox, hướng lên phí trên và kết thúc bằng một lỗ tròn trên trần nhà.

Cô bưng đĩa bánh ngọt đi tới, lúc lên trên mới phát hiện vì sao mà cô chưa từng thấy ánh sáng từ cửa sổ, bởi vì cửa sổ của tầng ba và tầng bốn đều bị giấy dán tường che kín, anh đang ở trong phòng tập thể hình, một cánh cửa sổ cũng không có, nhưng cả căn phòng được đèn trên trần nhà chiếu sáng như ban ngày.

Vừa mới nghĩ như vậy, khi cô bước lên mấy bậc thang cuối cùng thì đèn vụt tắt, trong nháy mắt dưới chân cô lâm vào một mảnh tối, cảm giác đó giống như đang đi vào một hang động sâu hút.

Thật may là còn có đèn trên tầng năm, cô đi nhanh hết mấy bậc thang cuối cùng, bước lên tầng năm của nhà trọ.

Thoạt nhìn tầng này rất bình thường, ghế sa lon bằng da màu đen, máy nghe nhạc cao cấp, một ti vi bốn mươi hai inch, bàn thuỷ tinh hình giọt nước, đồ dùng nhà anh nhìn qua rất lạnh, với lại có một điều giống nhau là tất cả đều không có một hạt bụi.

Người này quả nhiên là có bệnh sạch sẽ –

Cô quay người lại, tầm mắt dừng lại trên tường, suy nghĩ cả một buổi.

Đó là một tấm hình.

Tấm hình này hết sức quen thuộc với cô, gió thổi nhẹ trên thảo nguyên, vào tảng sáng của một ngày mới, ở phía xa chân trời những đám mây đang trôi, một con sư tử đầu đàn đang đứng yên giữa thảo nguyên, bườm của nó tuỳ ý tung bay, con ngươi màu hổ phách lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm cô, trông nó rất sống động, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đi ra từ bước hình.

Dĩ nhiên, chẳng qua đây chỉ là ảo giác, nhưng cô vẫn theo phản xạ lùi về sau từng bước, tấm hình được phóng đại nên chiếm một nửa bức tường, khiến con sư tử kia trông giống y như thật; trên thực tế, tất cả cảnh vật trong tấm hình kia đều giống thật.

Một tiếng động rất nhỏ vang lên khiến cô xoay người lại, liền thấy anh đứng ở đó, cách cô không quá hai bước, thần kinh của cô lập tức báo động, người đàn ông này bước đi không có bất kỳ tiếng động nào.

Không nhịn được cô nhìn xuống chân anh, thì ra anh đi chân không.

"Tại sao?" Đột nhiên anh mở miệng.

Cô sợ hết hồn, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, mặt ngây ngô nhìn anh, "Cái gì?"

"Cái đó." Hai tay anh đút trong túi quần, mặt không chút thay đổi, hất cằm về phía đĩa bánh trên tay cô.

"À. . . . . ." Cô há miệng, suy nghĩ có chút hỗn loạn, mà người đàn ông to lớn trước mặt mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, mà chiếc áo đó có hơn phân nửa số nút áo không cài, để lộ ra lồng ngực cường tráng.

"Tôi làm ít bánh ngọt." Cô nhìn chằm chằm lồng ngực của anh, đoán rằng nó ít nhất cũng gấp đôi ngực của cô.

"Điều này cô đã nói rồi, tôi hỏi là tại sao?"

Giọng của anh hết sức lạnh nhạt, kéo lý trí của cô quay về, cô nháy mắt mấy cái, ép mình nhìn mặt của anh, chứ không phải nhìn những bộ phận khác trên cơ thể anh, sau đó thử tìm ra một lý do có tính thuyết phục.

"À. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi đến thăm hỏi từng hàng xóm, giờ đến nhà anh."

Anh không có phản ứng.

"Tôi tưởng rằng nhà trọ này bỏ trống."

Anh vẫn không có phản ứng.

"Tôi nghĩ rằng tôi thiếu anh cái này." Cô đưa bánh ngọt đến trước mặt anh, cố mỉm cười, người đàn ông này làm cô có cảm giác khẩn trương, cô biết mình cười hơi cứng ngắc.

"Xin chào, tôi là Đường Lâm."

Anh nhìn đĩa bánh ngọt sau đó nhìn thẳng cô, thật lâu sau mới nói: "Ở đây là Seattle1, không phải là Virginia2, không có ai sau khi dọn đến ở sẽ thăm hỏi hàng xóm cả."

1Seattle: Thành phố cảng và là thành phố lớn nhất của bang Oa-sinh-tơn ở tây bắc nước Mỹ.
2Virginia: Thượng vịnh chung (tiểu bang Hoa Kỳ). Bốn trong số các tiểu bang tạo thành Hoa Kỳ chính thức sử dụng danh xưng "Thịnh vượng chung". Các tiểu bang này là Kentucky[1],Massachusetts[2], Pennsylvania[3]và Virginia[4].

"Có tôi." Cô nhìn chằm chằm anh rồi nói.

Anh nhíu mày, mở miệng lần nữa hỏi câu trên: "Tại sao?"

"Bởi vì ăn trộm sẽ nhân lúc tôi không có ở nhà mà lẻn vào sau đó quanh minh chính đại lấy sạch đồ trong nhà." Cô nói điều hiển nhiên, "Hơn nữa bà con xa không bằng láng giềng gần, cùng hàng xóm ở chung hòa thuận mới là đạo lý đối nhân xử thế."

"Nhà cô có gì để trộm sao?." Anh không nhịn liền được nói.

Cô cũng tức giận, lên án nói: "Anh nhìn lén tôi."

"Phòng của cô không có gì che lại cả." Anh không đỏ mặt, cũng không thở gấp nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv