Thôn nhà họ Tô nằm gần núi Thanh Thành.
Thôn làng tương đối lạc hậu, ruộng chiếm phần lớn diện tích.
Bố Tô dẫn Ân Thời Tu đậu xe ở bãi đậu xe công cộng gần nhất.
Mẹ Tô nhìn xe của Ân Thời Tu và có chút lo lắng.
"Không có chuyện gì sao lại lái Bentley đi chứ..."
Tập đoàn Ân thị có một công ty con ở Thành Đô và chiếc xe này đã được anh lái ra khỏi công ty.
Ân Thời Tu thấy mẹ Tô lo lắng, vội vàng nói: "Không sao đâu ạ, chiếc xe này được trang bị định vị vệ tinh và hệ thống báo động tự động."
"..."
Mẹ Tô nhướng mày và không nói gì nữa.
"Oa! Ngầu quá, Tiểu Ân, con lắp cho xe chú một cái được không?"
Bố Tô cười ha hả đi đến.
"Lắp cái đầu ông, xe của ông mà bị trộm thì đáng giá mấy đồng chứ?"
Mẹ Tô trợn mắt nhìn Bố Tô lẩm bẩm.
"Vợ à, sao em lại nói như vậy..."
Ân Thời Tu cầm vài hộp quà và cùng Tô Tiểu Manh đi theo sau.
Khi đến cổng thôn nhà họ Tô, Ân Thời Tu rõ ràng là sửng sốt, trước mặt anh là một con đường nhỏ có mười tám khúc cua, tuy rằng đường xi măng đã được trải nhựa nhưng một số đoạn mặt đường đã bị nứt và không được bằng phẳng cho lắm.
Từ cổng thôn đi vào thì không sao, nhưng càng đi sâu vào, Ân Thời Tu thấy con đường xi măng ngày càng hẹp lại, cuối cùng bóng con đường xi măng hoàn toàn biến mất.
Thời tiết hai ngày qua mặc dù nắng đẹp nhưng cũng rất ẩm ướt, bùn đất trên đường ướt sũng, còn chưa đi được mấy bước, đôi giày da của Ân Thời Tu đã dính một lớp bùn dày.
Đáng sợ nhất là anh nhìn thấy Tô Tiểu Manh chạy phía trước rất nhẹ nhàng, mặc dù giày thể thao của cô cũng dính đầy bùn đất, nhưng cũng không nghiêm trọng như của anh.
Anh bước từng bước rất nặng nề...
Anh muốn nói, nhưng cảm thấy nếu nói ra thì rất xấu hổ.
Kết quả là đất trên giày da càng ngày càng dày, anh vừa định chà xát một chút, vừa dùng sức chân thì giày đã văng ra ngoài...
"..."
Ân Thời Tu chết lặng.
Người đầu tiên nhận ra tình trạng khó khăn của anh là mẹ Tô, nhưng ngay cả mẹ Tô cũng sững sờ trong giây lát khi quay đầu lại và nhìn thấy Ân Thời Tu đi một chân trần và chiếc giày của anh đã bị ném ra xa ba mét, sau đó bà phá lên cười ha hả.
Bố Tô và Tô Tiểu Manh nghe thấy âm thanh và quay đầu lại.
"Phụt, ha ha ha!"
"Ha ha… Tiểu Ân, con không cần cởi giày! Cho một ít nước vào đế giày là nó sẽ không dính nữa đâu! Ha ha ha!"
"..."
Ân Thời Tu xấu hổ và chỉ có thể bất lực nói:
"Con đường này thực sự rất khó đi."
Nhìn chiếc giày ở phía xa, anh chỉ có thể nhặt nó lên bằng cách dùng tất giẫm lên bùn...
"Chú, đừng nhúc nhích!"
Thấy chân anh sắp chạm đất, Tô Tiểu Manh vội vàng nói.
Ân Thời Tu ngước mắt lên, chỉ thấy Tô Tiểu Manh nhặt giày lên, nhẹ nhàng chạy về phía anh.
Ngay khi cô định ngồi xổm xuống và chùi đế giày dưới mương nước thì ai đó đã nắm lấy tay cô.
"Để anh làm cho."
Ân Thời Tu nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: "Giúp anh cầm đồ."
Nói xong, cái chân chỉ đi tất của anh vẫn rơi xuống bùn.
Tô Tiểu Manh sửng sốt: "Chú..."
Ân Thời Tu vụng về lau chùi đế giày, bàn chân còn lại cũng ướt sũng, một lát sau mới nhận lại mấy hộp quà từ tay Tiểu Manh.
"Đi thôi."
"…Ồ."
Tô Tiểu Manh nhìn anh cứ như vậy mà xỏ giày vào, trong lòng đột nhiên có chút áy náy.
Cô biết anh là một kẻ thích sạch sẽ...
"Chú, chỉ có một đoạn ngắn là hơi khó đi thôi, ông nội của cháu rất sạch sẽ, hơn nữa đều là đường xi măng hết."
Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên và giải thích với Ân Thời Tu.
Ân Thời Tu xoa tóc cô:
"Không sao, anh có mang vớ và quần áo để thay."
Tô Tiểu Manh cười với anh: "Xúc xích của bà nội cháu rất ngon, mỗi năm cháu đều đến đây, một mình cháu có thể ăn hai miếng dài đấy!"
"Chậm lại, đường trơn."
"Chú thật là giống như ông già, nhìn xem, chúng ta sắp bị bố mẹ cháu bỏ xa mấy chục mét rồi!"
"..."
Ân Thời Tu không nói nên lời.
Ở Vương quốc Anh, cho dù anh có đi qua một số cánh đồng, nhưng phần lớn đều là những trang viên rất hiện đại, anh chưa từng tới một vùng quê hoàn toàn thuần nông như vậy.
Nhìn dáng vẻ của mẹ Tô, hình như bà cũng không có ý định quan tâm đến anh.
Đi bộ ước chừng bảy tám phút, rốt cuộc cũng đi qua con đường đất bùn, giày của Ân Thời Tu xộc xệch, áo khoác cũng lấm tấm bụi đất.
Anh vốn cho rằng đây có lẽ là bộ dạng xấu hổ nhất của mình, nhưng không ngờ, điều đáng sợ hơn vẫn chưa đến.
Tô Tiểu Manh nói đúng, nhà của ông nội cô tương đối sạch sẽ, một tòa nhà nhỏ ba tầng cũ kỹ không có gạch men, giống như một ngôi nhà thô sơ trong thành phố, nhưng nó khá ngăn nắp.
Khi họ đến, những người còn lại trong nhà họ Tô cũng đã đến!
Tiếng địa phương Tứ Xuyên lập tức như nổ tung bên tai.
Khi ông nội Tô nhìn thấy con trai của mình trở về, ông vội vàng chống gậy bước ra ngoài.
"Bố! Bọn con về rồi!"
Bố Tô mỉm cười, đang định tiến lên ôm bố mình, chỉ thấy ông nội Tô chống nạng không được nhanh nhẹn cho lắm, nhưng ông ấy nhanh chóng đi vòng qua bố Tô, rồi cưng chiều hét lên:
"Tiểu Manh Manh!"
"A! Ông nội!"
Tô Tiểu Manh chạy tới ôm lấy ông nội: "Chúc mừng năm mới ông nội!"
"Cháu về rồi, học ở Bắc Kinh thế nào? Có bạn học nào bắt nạt cháu không?"
"Không ạ! Bắc Kinh rất đẹp!"
"..."
Bố Tô sờ đầu, khi nhìn thấy người mẹ già trong bộ quần áo bông mới đi ra, ông lại vội vàng kêu lên:
"Mẹ! Con…"
"Tiểu Manh Manh, Tiểu Manh Manh! Mau lại đây với bà! Ôi, bà nhớ cháu muốn chết đây này..."
Tay của bố Tô lại đông cứng lại.
Ông có phải là con trai thực sự của cặp vợ chồng già này không thế?
"Được rồi, ông còn ghen tị với cả con gái mình hả?" Mẹ Tô đi tới, cười nói.
Đây là cảnh tượng hàng năm đều có, hai ông bà cụ rất thích Manh Manh.
"..."
Bố Tô thở dài, chào em gái và em rể đang đứng ở cửa.
Em gái Tô có hai đứa con, con trai mười hai tuổi tên Đỗ Khiêm và một bé gái tám tuổi tên Đỗ Tình.
Mẹ Tô đưa cho mỗi đứa một phong bì màu đỏ.
"Chị dâu, chị khách khí quá!"
"Nên làm mà, mua chút đồ ăn vặt cho bọn nhỏ."
"Cảm ơn mợ!"
Đỗ Khiêm và Đỗ Tình cũng rất hiểu chuyện, miệng lưỡi cũng rất ngọt ngào.
"Chị dâu, người kia là…"
Về chuyện của Tô Tiểu Manh và Ân Thời Tu, mẹ Tô chỉ đề cập với ông nội Tô và bà nội Tô, nghe giọng điệu của ông bà cụ thì hình như cũng không tức giận lắm, nên bà mới dám đưa Ân Thời Tu đến đây.
Nhưng những người khác có thể chưa biết.
Mẹ Tô liếc nhìn người đàn ông ở thế giới khác, mím môi, rồi cười nói:
"Con rể tương lai của chị."
"Phụt… khụ khụ!"
Đỗ Phàm, chồng của em gái Tô đang uống trà ở bên cạnh, tự nhiên phun ra một ngụm trà.
Em gái Tô liếc ông ta một cái.
Đỗ Phàm vội vàng thu hồi ánh mắt kinh ngạc, lắp bắp nói: "Còn nhỏ mà đã muốn kết hôn rồi sao?"
"Tiểu Manh trưởng thành rồi, nó cũng nguyện ý. Là cha mẹ, bọn chị cũng không có gì để phản đối."
"Cũng đúng… ở thành phố mà ba mươi tuổi chưa được gả đi thì cũng coi như ế rồi! Nhìn chàng trai kia cũng không tệ lắm. Cậu làm nghề gì thế?"
"Làm ăn nhỏ thôi ạ."
"Có thể kiếm tiền đúng không?"
"Bình thường thôi, chỉ là người bình thường."
Mẹ Tô nhẹ nhàng nói.
"Trông lớn hơn Tiểu Manh không ít nhỉ..."
"... À, cũng tạm..."
“Thật ra chồng già vợ trẻ có là gì đâu chứ.”
"..."
Mẹ Tô biết em gái Tô không có ác ý, nhưng...
Bà hít sâu một hơi, cười nói: "Nó cũng không già, nên cũng không tính là chồng già vợ trẻ."
“Ô, à!” Em gái Tô ý thức được mình đã dùng sai từ, vội vàng đáp lời.
"..."
Mặt khác.
Sau khi bà cụ Tô và Tô Tiểu Manh nói chuyện xong, bà chuyển ánh mắt sang Ân Thời Tu, nhìn anh từ trên xuống dưới và cười ngoác đến mang tai.
"Này… Đây là cháu rể sao? Trông đẹp trai thật đấy!"
"Chào bà nội."
So với sự nhiệt tình của bà Tô, thái độ của ông cụ Tô đối với Ân Thời Tu lạnh lùng hơn nhiều.
"Ngồi xuống đi."
Tô Tiểu Manh cứ sáp lại với bà nội, Ân Thời Tu đứng ở một bên, hơi khom người xuống, cho dù như vậy, bà nội Tô vẫn phải ngẩng cao cổ, vừa đi vừa hỏi...
Ví dụ, anh năm nay bao nhiêu tuổi?
Anh đã gặp Tiểu Manh khi nào?
Có bao nhiêu người trong gia đình?
Anh làm nghề gì...
Vân vân.
Tô Tiểu Manh nghe tới mức phát phiền, nhưng Ân Thời Tu vẫn rất kiên nhẫn.
Đôi khi cô nhìn Ân Thời Tu và cảm thấy rất kỳ diệu...
Rõ ràng anh hoàn toàn thuộc về một thế giới khác, nhưng dường như anh có thể hòa nhập vào thế giới mà cô đang ở.
Nhìn cách anh cúi xuống để phù hợp với vóc dáng tương đối thấp của bà, cô cảm thấy... Người đàn ông này thật đẹp trai.
Tất còn chưa kịp cởi ra, giày dính đầy bùn đất, bụi trên áo chưa kịp giũ sạch...
Vào thời điểm này, thật khó để cô có thể so sánh anh với Ân Thời Tu, người có căn hộ được dọn dẹp ít nhất hai lần một ngày.
Anh có thể thích nghi được không, hay anh ấy đang cố gắng chịu đựng thế?
"Không cho không cho!"
"Tình nhi, đừng chạy lung tung!"
Em gái Tô vừa nói xong, Đỗ Tình đã nhào vào trong ngực của Ân Thời Tu, cốc Coca trong tay cô bé đã đổ hết lên người Ân Thời Tu...
"A! Xin lỗi, cái này…."
Em gái Tô vội vàng nói.
Nhưng vào lúc này, Tô Tiểu Manh lại không thể nói ra ba chữ "Không sao đâu" khi nhìn vẻ mặt chật vật của Ân Thời Tu...
"Không sao đâu."
Ân Thời Tu xua tay, sau đó đỡ Đỗ Tình, xoa đầu cô bé: "Em bị đập đầu à?"
Nhìn thấy mình đã gây họa, Đỗ Tình trông rất sợ hãi, nhưng cô bé lại nhìn Ân Thời Tu với vẻ mặt dịu dàng và quan tâm...
“Không đụng, không đụng!” Em gái Tô vội vàng kéo Đỗ Tình đi: “Cháu rể, thực sự xin lỗi, để tôi bảo chồng đi lấy quần áo…”
"Có đụng..."
Trong lòng em gái Tô tràn đầy áy náy, còn chưa nói xong, đã thấy Đỗ Tình lấy bàn tay nhỏ bé che trán, vẻ mặt buồn bã nhìn chằm chằm Ân Thời Tu, lẩm bẩm nói.
Em gái Tô sửng sốt: "Đụng cái gì?"
Đỗ Tình cũng không thèm nhìn em gái Tô, cô bé lại đi tới trước mặt Ân Thời Tu, đáng thương xoa xoa trán, hai mắt ngấn nước nhìn anh: "Anh trai, em bị đụng..."
"..."
Ân Thời Tu ngồi xổm xuống xoa xoa trán của cô bé: "Ở chỗ này sao?"
"Ừm, ừm."
Đỗ Tình gật đầu.
"Hmm... có ạ..."
"..."
"Đụng chỗ nào? Để anh xem."
Đỗ Khiêm nghiêng người muốn kéo Đỗ Tình qa, lại thấy Đỗ Tình chui vào trong lòng Ân Thời Tu, làm nũng nói: "Thì là đụng vào đó..."
"..."
Tô Tiểu Manh ở bên cạnh dần dần dường như hiểu ra điều gì đó...
Cô hít một hơi thật sâu: "Tình Tình, đừng làm nũng nữa. Buông ra…"
"Em không làm nũng, anh trai, anh sờ đi, có phải sưng lên không?"
Nói đoạn, Đỗ Tình nắm lấy bàn tay to lớn của Ân Thời Tu và chạm vào trán cô bé...
"Đỗ Tình, đừng làm loạn nữa, được không?"
Tô Tiểu Manh cảm thấy ngọn lửa trong lòng đang bốc lên ngùn ngụt.
"Em không có làm ầm ĩ mà, chị họ, em bị đụng thật mà." Đỗ Tình chớp chớp đôi mắt to vô tội nhìn Tô Tiểu Manh.
"..."
Ngực của Ân Thời Tu giống như một bức tường sắt, nhưng mà đâu đến mức đụng sưng lên được chứ?
Tô Tiểu Manh vội vàng nhìn về phía cô mình.
Em gái Tô có chút xấu hổ, con nhóc này giỏi giả vờ như vậy, không biết là giống ai nữa?
"Tình Tình, anh trai bị con làm bẩn hết rồi, để anh trai đi thay quần áo được không?"
“À, được ạ.” Đỗ Tình ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Tiểu Manh thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn thấy cô gái nhỏ chủ động nắm tay Ân Thời Tu,
"Anh trai, em dẫn anh đi thay quần áo, đi thôi."
"..."
"..."
Sau đó, Tô Tiểu Manh đương nhiên không để cho cô nhóc biến thái kia thành công, thế mà lại dám có ý đồ với bạn trai của cô!
Chịu không nổi mà!
Cô đưa Ân Thời Tu vào phòng của ông bà và khóa cửa lại.
"Chú, chú vui lắm hả? Ngay cả một con nhóc tám tuổi cũng bị chú mê hoặc."
Tô Tiểu Manh quay lưng về phía anh, vừa chua chát nói vừa xem quần áo trong tủ.
Cô lấy tất từ trong túi ra, sau đó tìm một chiếc áo len tuy sạch sẽ nhưng sờn rách, áo khoác chắc chắn không mặc nữa nên Tô Tiểu Manh lấy ra một chiếc áo khoác lông vũ tương đối lớn.
Ôm hai cái áo trong tay, cô quay lại và bắt gặp Ân Thời Tu đang đứng trước mặt cô từ lúc nào không hay.
Trên mặt anh còn có một nụ cười trêu chọc.
Tô Tiểu Manh cau mày: "Sao không mau thay quần áo đi?"
"Em giúp anh."
"Gì?"
"Anh nói… em giúp anh thay đồ."
“Anh cụt tay hay…”
"Nếu em không giúp, anh sẽ không thay."
"Chú, có ai nói với chú rằng chú là một tên lưu manh không?"
Ân Thời Tu lắc đầu: "Không, có lẽ em là người duy nhất trên thế giới này nói anh là một kẻ lưu manh đấy."
Anh cười tủm tỉm, cầm lấy tay Tô Tiểu Manh đưa tới cúc áo sơ mi.
Tô Tiểu Manh nao núng rụt tay lại, sau đó cẩn thận nghĩ lại, không phải chỉ hầu hạ anh thay quần áo sao... Còn có thể làm gì được chứ?
Cô nhìn chằm chằm vào các nút áo sơ mi của anh, mở từng cái với sự tập trung vô song, nhìn Ân Thời Tu nở một nụ cười.
Anh vòng tay qua eo cô:
"Tiểu Manh, em nói xem em phải làm sao đây?"
"… Cái gì?"
"Một cô bé tám tuổi thích anh như vậy, em nghĩ em có bao nhiêu tình địch?"
Tô Tiểu Manh giương mắt trừng anh: "Làm sao chú biết mấy cậu nhóc tám tuổi không thích cháu chứ?"
"Nhóc con, đã có ai từng nói em còn đáng yêu hơn cô bé tám tuổi chưa?"
"... Cháu làm gì thèm chấp nhặt với cô nhóc đó chứ?!"
"..."
Tô Tiểu Manh gầm lên để che giấu sự chột dạ của mình. Cô liếc nhìn Ân Thời Tu:
"Cháu không tranh luận với chú đây, mau mặc vào đi, kẻo bị cảm lạnh!"
Tô Tiểu Manh cởi áo len và áo sơ mi của anh ra, nhanh chóng đưa cho anh áo sơ mi và áo len của ông nội.
"Ừm... cháu biết chú có tính sạch sẽ, nhưng mà ông nội cháu cũng rất thích sạch sẽ, chú mặc đại đi..."
Ân Thời Tu mặc hai cái áo vào, nhất định là anh sẽ có chút không thoải mái, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng mặc quần áo của người khác.
"Hmm... có vẻ hơi nhỏ."
Tô Tiểu Manh nhìn chiếc áo len bó sát trên người anh, trông có vẻ hơi áy náy.
Ân Thời Tu hiểu rất rõ cô gái này đang nghĩ gì, vì vậy trong lòng anh cảm thấy rất hài lòng.
Anh kéo cô gái và để cô ôm eo mình.
"Nhìn cô bé tám tuổi đó, anh đã tự hỏi... Con của chúng ta khi nó tám tuổi có đáng yêu như vậy không?"
"..."
Tim của Tô Tiểu Manh thắt lại.
"... Chú nói mấy lời này làm gì? Dù sao mấy đứa nhỏ sau này thế nào cũng không liên quan đến cháu..."
Tô Tiểu Manh buông eo anh ra, tâm trạng bỗng chùng xuống.
"Mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài thôi… ưm?"
Tô Tiểu Manh còn chưa kịp kéo cửa, cả người lại bị kéo trở về.
Ân Thời Tu ngồi trên giường và kéo cô vào lòng.
"Ngồi trong nhà với anh một lát đi, bên ngoài ồn ào quá."
"..."
Tô Tiểu Manh liếc nhìn anh có chút mệt mỏi, cúi đầu nghịch ngón tay, lẩm bẩm:
"Chú chưa bao giờ đến vùng nông thôn, phải không?"
"...Một trang viên lớn ở Anh có được tính không?"
"Có đường đất ướt như vậy sao?"
"Không… không có."
"Vậy cái đó không tính là ở nông thôn."
"...Ồ, vậy thì anh chưa bao giờ đến."
Tô Tiểu Manh tiếp tục ngoáy ngón tay, nhỏ giọng nói: “Ông bà cháu chưa bao giờ đi học, bố cháu học xong cấp ba cũng không đi học nữa, cố cháu thì đã sống ở nông thôn từ nhỏ… À, gia đình ông nội ba của cháu có một người thành đạt cao đấy, còn làm cán bộ trong thành phố! Nhưng... họ không thân với chúng cháu lắm..."
"Em muốn nói gì?"
"Cháu muốn nói rằng... Mặc dù họ chưa bao giờ đi học và đều là người nông thôn, nhưng họ rất tốt! Thật đấy!”
Tô Tiểu Manh nghiêm túc nhìn Ân Thời Tu, sợ rằng anh sẽ không tin cô, cô thậm chí còn nhấn mạnh giọng điệu của mình!
Ân Thời Tu nhìn cô một lúc lâu và hỏi:
"Em sợ anh xem thường bọn họ sao?"
Tô Tiểu Manh nuốt nước bọt... tiếp tục ngoáy móng tay và gật đầu.
Ân Thời Tu cúi xuống và bất ngờ hôn lên miệng cô.
Tô Tiểu Manh chớp chớp mắt, sau đó cau mày: "Cháu đang nói chuyện nghiêm túc với chú đấy!"
"Anh cũng đang nghe rất cẩn thận."
Anh áp trán mình vào trán cô và mỉm cười.
"Chú không nghiêm túc chút nào!"
"Tiểu Manh... em nói đúng. Anh chưa bao giờ tới nông thôn, nhất là vùng nông thôn kém phát triển như vậy, cũng chưa từng chật vật thế này, dọc đường chó mèo chạy khắp nơi, trâu bò xe kéo chạy qua, anh không thể chịu được mùi hương đó, đi tất bùn và đi giày da với một lớp đất dày như vậy, đây là thứ khiến anh rùng mình khi nghĩ lại đấy."
"Hơn nữa ông nội em dường như không muốn gặp anh... Khi cô gái nhỏ đó đổ Coke lên người anh, anh thực sự muốn nổi điên."
"..."
"Anh mắc chứng nghiện sạch sẽ. Cái gọi là sạch sẽ không chỉ đơn giản là thích sạch sẽ mà còn có một chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Bẩn thỉu, lộn xộn và bừa bộn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc của anh... cho nên "thôn nhà họ Tô" này là đối với anh mà nói, đủ để được gọi là “đáng sợ”.
"Vậy tại sao chú không nổi giận?"
"Chỉ cần anh nghĩ... cô gái đó là em gái của em, hơn nữa trong hoàn cảnh “đáng sợ” như vậy, còn có ông bà vô cùng yêu quý em, vậy thì anh sẽ không tức giận nữa."
Tô Tiểu Manh ngước mắt nhìn anh, sự ngọt ngào dâng lên trong lòng, cô không kìm được niềm vui sướng mà nhếch miệng cười.
"Yên tâm chưa?"
Tô Tiểu Manh gật đầu, sau đó hôn lên môi Ân Thời Tu: "Vậy thì để chú chịu thiệt rồi!"
"Anh còn tưởng… em sẽ bù đắp cho anh một cách mãnh liệt và cuồng nhiệt hơn."
"Đây là nhà của ông bà cháu đấy!"
"Anh biết, anh vẫn đang mặc chiếc áo khoác nặng nề của ông nội em từ nhiều thập kỷ trước!"
"Cái này năm ngoái bố mua cho ông nội đó, cái gì mà mấy chục năm chứ!"
Tiểu Manh không vui nói.
"Khi nào em có thể mua cho anh một bộ quần áo đẹp thế?"
"Chà... để xem biểu hiện của chú thế nào đã!"
Tô Tiểu Manh nhướng mày nói.
Hai người thực sự ở trong phòng cho đến khi tới giờ cơm mới đi ra ngoài.
Người ta nói rằng người đẹp vì lụa, nhưng... câu nói này không áp dụng cho Ân Thời Tu.
Ngay cả chiếc áo khoác ngoài của ông cụ, thế mà anh mặc vào cũng có cảm giác rất hợp thời!
Tô Tiểu Manh thậm chí còn khen ngợi anh!
"Anhtrai, sao anh thay quần áo chậm thế?"
Đỗ Tình lại nghiêng người, ngẩng đầu hỏi.
"Tình Tình, lại đây ngồi đi, đến giờ ăn cơm rồi!"
Em gái Tô vội vàng nói.
"Không đâu… con muốn ngồi gần anh trai." Đỗ Tình vội vàng nắm lấy tay Ân Thời Tu.
Tô Tiểu Manh hít một hơi thật sâu, tâm trạng tốt đẹp của cô lại biến mất.
"Tình Tình!"
"A! Bố, bố không được ép con ngồi cạnh bố chứ!"
"..."
Đỗ Tình vẫn bị bắt đi.
Tô Tiểu Manh lại nhăn mặt với Ân Thời Tu.
"Tiểu Manh Manh, mẹ con nói, con mang song thai hả!"
Bà cụ Tô đi tới và cười hỏi.
Tô Tiểu Manh gật đầu: "Vâng ạ, là song sinh!"
Cô vẫn luôn tự hào về điều đó!
"Không tồi! Cháu rể, cháu rất có bản lĩnh đấy!"
Bà nội Tô mỉm cười, khi bà nói điều này, bà đã giơ tay vỗ vào mông của Ân Thời Tu! Sau đó, bà đi vòng từ phía sau Ân Thời Tu đến ghế chính.
Ân Thời Tu lúc đó chỉ cảm thấy cả bờ mông căng lên.
Sau đó, cảm giác tê cứng lan ra các chi và thậm chí cả các đầu ngón tay...
Hóa ra nỗi "đáng sợ" mà Ân Thời Tu nhắc đến còn lâu mới biến mất.
Anh sợ rằng anh sẽ không thể đoán được những người này sẽ làm ra hành động gì.
Tô Tiểu Manh trợn to hai mắt, há to miệng nhìn Ân Thời Tu đang sững sờ, sau đó cúi đầu, cuối cùng nhịn không được, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Ân Thời Tu hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau, cơ bắp mới bắt đầu thả lỏng, liếc mắt nhìn người nào đó đang vui mừng khôn xiết.
Anh khẽ nhíu mày, bình tĩnh vươn tay chộp lấy bờ mông của Tô Tiểu Manh.
Anh chỉ chộp một lần rồi buông ra, rồi ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Đáng tiếc là cô không giỏi giả vờ như Ân Thời Tu! Mặt của cô đỏ tới tận mang tai!
Cô rất muốn đánh người, nhưng lại sợ người khác phát hiện, làm ầm ĩ lên sẽ không hay, Tô Tiểu Manh chỉ có thể buồn bực ngồi xuống bắt đầu dọn đồ ăn.
Nhưng mà hành động nhỏ này giữa bọn họ không lọt khỏi mắt mẹ Tô, bà chỉ giả vờ như không nhìn thấy.
Dù sao thì... ở nông thôn, hành vi như vậy sẽ có vẻ vô học và vô kỷ luật.
Vừa định ngồi xuống, bà cảm thấy có người vỗ nhẹ vào mông mình.
Lực đạo kia hoàn toàn ở trong phạm vi trêu chọc, khiến mẹ Tô nhướng mày lạnh lùng quay đầu lại, chỉ thấy một tên thủ phạm nào đó đang rất đắc ý.
Bố Tô cũng chỉ là vô tình nhìn thấy hành động của Ân Thời Tu, thấy khuôn mặt đỏ bừng của con gái mình rất buồn cười, vì vậy ông rất muốn xem phản ứng của vợ mình, trong lòng ông tràn đầy mong chờ…. Truyện Ngôn Tình
"Aaa!"
Bố Tô đột nhiên hét lên một tiếng, khiến những người vừa mới ngồi xuống giật mình, hoa cả mắt nhìn sang!
Mẹ Tô cũng bắt chước vẻ mặt của những người đó, nhìn ông ấy: "Ông làm sao vậy? Ma nhập hả?"
Bố Tô di chuyển ngón chân gần như bị gãy của mình, kiên quyết nói: "Không, không có gì đâu... Ăn, ăn thôi!"
"..."
Bữa ăn rất sôi nổi, mặc dù Ân Thời Tu không ăn nhiều.
Giữa bữa ăn, một người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề và một người phụ nữ thời thượng bước vào.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều dừng đũa...