Manh Manh Chọc Tức Khiến Anh Yêu

Chương 115



Hai người về đến nhà đã gần bảy giờ, Tiểu Manh vừa nhìn thấy Ân Thời Tu đã bước tới sờ đầu và mặt anh:

“Chú có bị sốt không? Có cảm thấy chóng mặt không?”

“Tôi không sao…”

Ân Thời Tu vội đáp, nhìn thấy dáng vẻ hơi sốt sắng của Tô Tiểu Manh thì nhếch miệng mỉm cười.

“Manh Manh à, con hãy đến đây giúp bố xách túi trái cây này vào nhà đi…”

“Không được, chú phải đi vào đây cùng cháu, cháu phải kiểm tra nhiệt độ trước đã.”

Dứt lời, Tô Tiểu Manh liền kéo Ân Thời Tu vào phòng ngủ.

Tô Thành Tể đang đứng ở cửa, tay xách chùm chuối tiêu lớn, cứ thế hóa đá tại chỗ.

Gương mặt luôn tươi cười của ông bỗng trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm bóng lưng bị kéo vào phòng ngủ của Ân Thời Tu, lần đầu tiên… nếm được vị chua.

Mẹ Tô khoanh tay trước ngực ung dung đi tới, nhướng mày nhìn ông, rồi nhận lấy chuối tiêu trong tay ông…

“Tôi nói rồi mà, làm sao bố vợ và con rể có thể có quan hệ tốt như vậy… Hóa ra là vì mâu thuẫn vẫn chưa xuất hiện.”

Tô Thành Tể đổi giày, thật sự hơi ủ rũ, lẩm bẩm vài câu:

“Bố mình quay về mà chẳng thèm chào một tiếng…”

“Ôi chao, bố, bố về rồi ạ?”

Mẹ Tô tựa vào người ông, khoa trương gọi một tiếng.

Tô Thành Tể lườm bà, rồi híp mắt lại, vươn tay nhéo eo bà.

“Bà đang xem kịch hay đúng không? Bà xã, sao bà lại xấu xa như vậy hả?”

Ân Thời Tu nghe thấy rất rõ động tĩnh trong phòng khách, nhưng Tô Tiểu Manh chỉ tập trung vào nhiệt kế điện tử, thấy trên màn hình hiện lên ba mươi bảy độ, không biết có nên yên lòng hay không.

“Tôi không sao, ba mươi bảy độ là bình thường.”

“Là bình thường à?”

“Nếu em không tin thì đo nhiệt độ của em thử xem, chắc chắn sẽ cao hơn anh.”

Dứt lời, Ân Thời Tu liền lấy nhiệt kế đo cho Tô Tiểu Manh, kết quả Tô Tiểu Manh thật sự cao hơn anh một chút.

“Em nhìn xem.”

Tô Tiểu Manh nhìn anh bằng ánh mắt thâm trầm.

“… Sao thế?”

“Ân Thời Tu, có phải chú thường cảm thấy tôi là con ngốc, chuyện gì cũng không biết đúng không?”

“…”

“Nhiệt độ cơ thể của phụ nữ có thai vốn cao hơn người bình thường.”

“Khụ khụ… Ồ, hóa ra là em biết…”

Tô Tiểu Manh đẩy anh ra: “Cháu không muốn lo cho chú nữa.”

Thấy cô xoay người định rời đi, Ân Thời Tu liền thuận thế giữ cô lại, kéo cô ngồi xuống đùi mình…

Tô Tiểu Manh bĩu môi, khẽ hỏi: “Chú không thấy nặng à?”

Ân Thời Tu vuốt bụng cô hỏi: “Hôm nay con có đạp mẹ con không?”

Tô Tiểu Manh ưỡn bụng đáp: “Nếu lát nữa cách lớp da bụng mà con trả lời anh mới đáng sợ đó.”

Ai ngờ Tô Tiểu Manh vừa dứt lời, bụng cô liền bị đá một cái…

Ngay cả Ân Thời Tu cũng cảm nhận được cú đá này, rồi hai người liếc nhìn nhau, nhất thời cảm thấy thật thần kỳ.

Bụng của Tô Tiểu Manh lớn lên từng ngày, chớp mắt Ân Thời Tu đã ở Thành Đô hết mùa xuân.

Cho dù một tháng luôn có mười ngày anh không đi công tác ở Bắc Kinh thì cũng đi nước ngoài.

Cả bố mẹ Tô đều nhìn thấy nỗi vất vả của Ân Thời Tu, thoạt nhìn thần kinh của Tô Tiểu Manh rất thô lỗ, nhưng trong lòng cô vẫn biết rất rõ ai đối tốt với mình.

Hôm nay, mẹ Tô dẫn Tô Tiểu Manh đến bệnh viện khám thai, còn Ân Thời Tu thì từ Bắc Kinh trở về, nhưng không về thẳng nhà, mà đến tiệm hoa của bố Tô.

Tiệm hoa của bố Tô tên là Tư Huyền.

Cửa tiệm khá lớn, từ đằng xa đã có thể ngửi thấy hương thơm ngào ngạt.

Bố Tô vừa bước vào tiệm hoa này đã cảm thấy cả người tràn đầy sức sống. Trong tiệm hoa có một cô gái trẻ làm thu ngân và hai học trò.



Hai học trò này vẫn còn khá trẻ, một người tên là A Vĩnh đã tốt nghiệp cấp ba, còn người kia tên là Hồng Thụ đã tốt nghiệp đại học.

Lúc Ân Thời Tu đi vào, A Vĩnh đang tưới hoa ở bên ngoài, thấy xe của Ân Thời Tu ngừng lại thì nhất thời sáng mắt, vội vàng tiến lên đón:

“Chào anh, anh đến mua hoa ạ? Anh định tặng cho ai ạ?”

Ân Thời Tu quan sát chàng trai gầy như que tăm ở trước mặt, mắt hơi tam giác ngược, không phải là mẫu người khiến người khác cảm thấy quá thoải mái.

“Tôi đến tìm ông chủ của các cậu.”

“À, vâng, chú Tô, có người tìm chú này.”

A Vĩnh gọi, bố Tô đang tán gẫu với khách hàng nghe vậy thì đi ra ngoài, thấy Ân Thời Tu đến thì sửng sốt:

“Tiểu Ân, con về rồi à? Sao con lại đến đây?”

“Bố, con có chút chuyện muốn bàn bạc với bố.”

Ân Thời Tu khẽ đáp.

Anh nói khá nhỏ, nhưng A Vĩnh đang dựng đứng lỗ tai, lúc nghe thấy Ân Thời Tu gọi “bố” thì hóa đá tại chỗ.

Rồi cậu ta lại nhìn Bentley đời mới ở bên ngoài, chiếc xe được đánh bóng đến phát sáng.

Bố Tô thấy Ân Thời Tu có việc nghiêm chỉnh thì gật đầu bảo anh đi vào phòng nghỉ ngơi nhỏ của mình.

Ân Thời Tu vừa đi vào đã nói thẳng:

“Con muốn mua nhà ở Thành Đô, nên đứng tên của Tiểu Manh hay bố đều được hết.”

“…”

Bố Tô đang cầm tách trà còn chưa kịp uống, tay đã ngừng lại giữa chừng, rồi ngước mắt lên nhìn anh:

“Con nói vậy là sao?”

“Bố, bố đừng hiểu lầm.”

Ân Thời Tu giải thích: “Trước đây bố mẹ đều không đồng ý cho con và Tiểu Manh ở bên nhau, nhưng Tiểu Manh đã mang thai rồi, nên bố mẹ cũng không còn cách nào khác.”

“Con định bồi thường cho nhà chúng ta đúng không?” Dường như Tô Thành Tể đã nắm bắt được điều gì đó.

“Cũng không hẳn là bồi thường ạ, mà con chỉ muốn đứng tên, coi như đây là sính lễ.”

“Nếu con cho phần sính lễ này, chẳng phải Tiểu Manh nhà bố vẫn sẽ bù lại của hồi môn à?”

Tô Thành Tể sửng sốt, rồi vội hỏi: “Vậy thì bố làm sao bù nổi?”

Ân Thời Tu khẽ cười thành tiếng, rồi hơi ngửa đầu lên nhìn bố Tô:

“Mặc dù nhà đứng tên bố mẹ mua, nhưng con và Tiểu Manh sẽ sống ở đó.”

“Con và Tiểu Manh sẽ sống ở đó ư?”

Một giây sau, cả người Tô Thành Tể đã trở nên đề phòng: “Lỡ con cuỗm Tiểu Manh chạy mất thì sao?”

“…”

Từ “cuỗm” này đúng là…

Ân Thời Tu không hề hay biết trong quãng thời gian này, Tô Thành Tể thật sự cảm nhận quá ít cảm giác an toàn trên người Tô Tiểu Manh, lúc trước ông còn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ ông ngày càng lo được lo mất.

“Tháng sau Tiểu Manh sắp sinh rồi, nếu hai đứa trẻ chào đời sẽ không đủ không gian.

Tô Thành Tể mím môi, thật ra chuyện này mẹ Tô đã từng nói với ông rồi, mà ông cũng đã nghĩ ra cách giải quyết…

“Mẹ bảo sẽ nhường lại thư phòng cho hai đứa trẻ, nhưng bình thường mẹ thích viết lách, nếu đổi thư phòng, e rằng mẹ sẽ không có không gian.”

“Vậy…”

“Con đã nhờ người xem hộ nhà giúp con rồi, con sẽ mua ở tiểu khu này.”

“… Nếu con dẫn Tiểu Manh và hai đứa trẻ rời đi thì phải sống riêng với bố mẹ à?”

Trong câu nói này của Tô Thành Tể lộ ra hàm ý hơi không đồng ý…

“Thật ra bây giờ con muốn bàn bạc với bố, chúng ta sẽ mua một căn nhà to một chút, để bố mẹ cũng dọn qua ở luôn, còn căn nhà mà chúng ta đang ở, bố mẹ có thể cho thuê hoặc bán đi cũng được, nhưng chuyện này phụ thuộc vào suy nghĩ của bố mẹ.”

“…”

Tô Thành Tể mím môi, nhất thời hơi mơ màng.

Tất nhiên ông biết Ân Thời Tu có tiền…

Mà giá nhà ở Thành Đô cũng không sánh bằng thành phố loại một như Bắc Kinh và Thượng Hải, nhưng muốn mua một căn nhà lớn ở tiểu khu này thì giá tiền cũng không hề nhỏ.

Ân Thời Tu vừa mở miệng đã đập vào đầu ông mấy trăm vạn, khiến ông hơi choáng váng.

“Bố phải về nhà bàn bạc với…”

“Con cố ý đến đây tìm bố là hy vọng tạm thời bố đừng nói chuyện này cho Tiểu Manh và mẹ biết.”

“Tại sao?”

Ân Thời Tu đang ngẫm nghĩ nên nói thế nào cho thỏa đáng thì Tô Thành Tể đã giơ tay vỗ mạnh vào vai anh:

“Con muốn tạo bất ngờ cho hai mẹ con à?”

“À… vâng… ạ…”

“Tiểu Ân à…”

Tô Thành Tể tựa vào góc bàn, khẽ thở dài:

“Nhưng bố không thể làm chủ chuyện này.”

“Nếu bố không làm chủ chuyện này, vậy thì thư phòng của mẹ sẽ bị sửa lại…”

“…”

Tô Thành Tể lắc đầu, trong lòng ông vốn đã có vướng mắc, nếu ông kéo vợ từ trong ngôi nhà lớn kia vào ở căn nhà ba phòng rộng tầm một trăm mét vuông này…

“Huống hồ con cũng không đến ở rể nhà bố, do đó con mua nhà cũng là điều nên làm.”

“Hả… Chẳng phải con đến ở rể à?”

“…”

Ân Thời Tu khó mà duy trì nụ cười dịu dàng trên mặt.

Tô Thành Tể lại gãi đầu:

“Nếu con đã nói như thế rồi… vậy thì cứ làm theo lời con nói đi.”

Nếu anh không đến ở rể, vậy thì việc anh bỏ tiền ra mua nhà cũng chẳng có gì sai…

Nhưng sau đó, lúc Ân Thời Tu dẫn ông đi xem biệt thự ba tầng rộng đến mức đáng sợ kia, Tô Thành Tể đã hoàn toàn mơ màng, cảm thấy hơi hối hận vì mình đã không bàn bạc với vợ.



Thật ra Ân Thời Tu đã sớm có dự định này, nhưng lúc đó anh vừa mới tới Thành Đô, cộng thêm Tiểu Manh đã bị bắt nạt khi ở nhà họ Ân.

Nếu anh đề xuất chuyện này ngay lúc đó, chắc chắn mẹ Tô sẽ đáp lại rằng “Nếu cậu chê nhỏ thì cút về đi”.

Còn bây giờ, sở dĩ anh không nói với mẹ Tô chủ yếu là vì nếu để mẹ Tô biết, chắc chắn bà sẽ đặt chuyện này lên bàn cân, như vậy thì Tiểu Manh cũng sẽ biết.

Tô Tiểu Manh là cô ngốc, nhưng cũng không hoàn toàn ngốc nghếch…

Có đôi lúc anh cũng không thể nhìn thấu suy nghĩ của cô nhóc này.

Anh vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp để giải quyết khế ước giữa bọn họ.

Anh cũng không chắc chắn rằng cô nhóc này… có yêu mình hay không.

Vì thế, ít nhất cũng phải đợi cô sinh con ra một cách yên ổn rồi mới nói cho cô biết chuyện này.

Nhưng điều khiến Ân Thời Tu không ngờ đến là, vừa khéo Tô Kiến Nghĩa và Chu Văn Tú cũng nhìn trúng căn biệt thự mà anh đã ngắm trúng.

Thật ra chuyện ruộng nương lúc trước cũng là vì cặp vợ chồng kia muốn thanh toán căn nhà này.

Mặc dù bọn họ ở cùng tiểu khu với Tô Thành Tể, nhưng khu nhà nước và khu biệt thự vẫn cách nhau một đoạn, chứ không đến nỗi thường xuyên chạm mặt.

Có điều căn biệt thự này lại nằm ở phía cuối tiểu khu này, nên chỉ còn một căn duy nhất.

Ban đầu Ân Thời Tu đã giao toàn quyền cho người bên dưới đi giải quyết, cũng không hỏi qua trung gian.

Vào đầu tháng bảy, lúc bố mẹ Tô đang ở nhà trò chuyện thì nhắc đến điều này…

“Hình như đơn thăng chức của anh cả đã bị bác bỏ, nhà cũng đã giao tiền đặt cọc, ai dè lại bị người khác cướp mất, gần đây bát tự của anh cả Kiến Nghĩa không được suôn sẻ cho lắm…”

Tô Thành Tể nói, còn chép miệng lắc đầu.

“Ai bảo bọn họ có ý đồ xấu, còn nói gì mà Hạo Hạo đi học cần tiền… Thật ra là đổi nhà to để hưởng thụ mới đúng, thật khinh bỉ!”

Mẹ Tô hừ lạnh.

Tô Tiểu Manh ngồi bên cạnh cũng phụ họa:

“Đúng đó, bác cả bị bác bỏ đơn từ chức, nên gọi điện khắp nơi để nổi nóng. Hôm đó chẳng qua là muốn bố qua đó để bịa đặt nói tốt cho bác ấy, còn khiến chú bị bệnh nữa. Con người bác cả thật sự có vấn đề về nhân phẩm!”

Ân Thời Tu đang ngồi bên cạnh, lột hai quả quýt đưa cho Tiểu Manh.

Sau đó anh lại lột tiếp hai cái bỏ vào trong dĩa trái cây.

Mẹ Tô tựa vào sofa, khẽ cau mày nói:

“Chẳng phải Tô Kiến Nghĩa nói mình rất được phó thị trưởng ưu ái à? Nghe giọng điệu kia của Chu Văn Tú, chắc chắn sang năm có thể trở thành phó thị trường, tại sao lại ỉu xìu thế…”

Bà nhìn về phía Tô Thành Tể, nhướng mày hỏi:

“Lúc đó ông đã khen cho ông ta thật à?”

“Đâu phải chỉ có mình tôi khen ông ta? Mà hàng xóm họ hàng ai cũng khen ông ta giống như thế…”

Mẹ Tô gật đầu, nói một chắc nịch:

“Vậy thì chắc chắn ông ta đã đắc tội với người không thể đắc tội, mà mặt mũi của người đó còn lớn hơn cả phó viên trưởng.”

Ân Thời Tu lột xong hai quả quýt thì tiếp tục lặng lẽ cầm dao gọt vỏ táo…

Anh hoàn toàn không cảm thấy chỉ một câu nói của mình đã hủy hoại tiền đồ mà người khác đã cố gắng hơn nửa cuộc đời.

“Đúng rồi, Thời Tu, tuần sau cậu đi công tác à?”

“Vâng ạ, bên Luân Đôn có một dự án nên cháu cần phải ra mặt.”

Mẹ Tô gật đầu nói tiếp: “Ngày dự tính sinh của Tiểu Manh sắp đến rồi…”

“Cháu biết mà, cháu chỉ đi ba bốn ngày thôi, chừng nào Tiểu Manh đến bệnh viện, cháu sẽ ở bên cô ấy.”

Ân Thời Tu nhìn về phía Tô Tiểu Manh mỉm cười.

Tô Tiểu Manh cúi đầu lẩm bẩm: “Cho dù chú không ở bên, cháu cũng ổn mà…”

Mặc dù nói như thế nhưng nếu Ân Thời Tu thật sự không ở bên cạnh, cô chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy rất hoảng loạn rồi.

Nhất là vào tháng sắp sinh này, Ân Thời Tu vừa đi công tác, cô đã luôn lo lắng anh sẽ không quay về nữa…

Nửa đêm cô không ngủ được, mà lo lắng anh sẽ bỏ rơi cô và con… Một đi không trở lại.

Anh đi Luân Đôn còn đỡ, mỗi lần anh đi Bắc Kinh, cô đều ăn không ngon ngủ không yên…

Trước đây cô không lo được lo mất như vậy, mà luôn cảm thấy, cho dù Ân Thời Tu thật sự không cần cô nữa, cùng lắm cô cũng chỉ đau khổ một trận, rồi sinh con ra giao cho bố mẹ là được, còn mình vẫn có thể học tiếp.

Nhưng hình như bây giờ… không được rồi.

Cô chỉ cần nghĩ đến chuyện sau khi anh biến mất sẽ không quay về nữa đã cảm thấy khó thở rồi.

Ân Thời Tu ôm lấy bả vai cô, rồi hôn lên trán cô nói:

“Tôi cam đoan sẽ ở bên em.”

“…”

Làm sao đây Tô Tiểu Manh…

Nếu không thì… cô lén xé bản khế ước kia đi được không?

Ồ, xé rồi vẫn có thể dán lại được, không bằng… đốt nó đi?

Nhưng bản khế ước trong tay chú đang ở giấu ở đâu…

Nếu không thì cô tìm cơ hội dò hỏi anh thử?

Nếu cả hai bản đều bị hủy, liệu anh… có lãng quên chuyện này không?



Ân Thời Tu đã đi Luân Đôn, nhưng anh chỉ mới đi được hai ngày, Tô Tiểu Manh đã cảm thấy như đã hai năm trôi qua…

Một mình cô ở nhà cực kỳ sốt ruột.

Cứ đến gần ngày dự tính sinh, mọi người đều rất hồi hộp.

Mẹ Tô không tiện xin nghỉ ở trường học, nhưng mấy ngày nay bố Tô đều không đến tiệm, mà ở nhà cùng với Tiểu Manh.

Vẫn còn nửa tuần nữa mới đến này dự tính, cô vốn định đợi Ân Thời Tu quay về sẽ đến bệnh viện chờ sinh.

Có lẽ em bé trong bụng thật sự bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của mẹ, nên chiều nay Tô Tiểu Manh đã cảm thấy bụng mình hơi bất ổn.

Cô vốn rất thấp thỏm, cho dù mẹ đã nói với cô rất nhiều lần tình huống có thể xuất hiện.

“Bố…”

“Hửm?”

Tô Thành Tể đang ngồi trong phòng khách vừa xem TV vừa uống trà.



Tô Tiểu Manh ưỡn bụng ra khỏi phòng ngủ gọi ông, nhưng ông không để tâm cho lắm.

“Con cảm thấy… có lẽ con sắp sinh rồi…”

Tô Tiểu Manh vừa dứt lời, Tô Thành Tể liền bị nước trà làm phỏng tay, ngạc nhiên đến mức bật dậy.

“Con gái, thật hay giả vậy? Chẳng phải vẫn còn nửa tuần nữa ư?”

“Bụng con… hơi đau…”

Tô Tiểu Manh nuốt nước miếng, chớp mắt hơi bất lực nhìn bố, trong lòng vừa căng thẳng vừa sợ hãi.

Tô Thành Tể nhất thời luống cuống tay chân, vỗ trán mình cho tỉnh táo, rồi cầm áo khoác, chìa khóa xe và điện thoại lên.

“Đi thôi, chúng ta cứ đến bệnh viện trước đã, con có thể đi được chứ?”

Tô Tiểu Manh khịt mũi, gật đầu.

Dọc đường đi, lòng bàn tay của Tô Thành Tể đều là mồ hôi, Tô Tiểu Manh đang ngồi ở ghế sau, bụng cũng không đau liên tục, mà chỉ thỉnh thoảng thắt lại, khiến cô rất sợ hãi.

“Bố… Bố hãy bình tĩnh lại đi… Trên trán của bố đổ đầy mồ hôi rồi kìa…”

“Ừm ừm, không có gì không có gì…”

Tô Tiểu Manh mím môi, luôn cảm thấy bố còn căng thẳng hơn bà bầu như cô…

Trong lòng Tô Thành Tể hoảng loạn, thời tiết vốn nóng bức, nhưng trong xe đang bật máy lạnh, vậy mà trên trán của Tô Thành Tể vẫn chảy mồ hôi như hạt đậu.

“Bố… Lúc mẹ sinh con ra, bố cũng căng thẳng như vậy ạ?”

Tô Tiểu Manh không nhắc còn đỡ, cô vừa nhắc, hai chân của Tô Thành Tể cũng run rẩy theo.

“… Ừm.”

Ông chỉ hờ hững đáp, hiếm khi kiệm lời.

Ông không nói cho Tô Tiểu Manh biết, lúc đó Bạch Tư Huyền cũng sinh sớm hơn một tuần so với ngày dự tính sinh, đúng lúc ông đang đi đến nơi khác để nhập hàng, vốn cho rằng hôm nay mình quay về sẽ không sao.

Ai dè lúc ông quay về, Bạch Tư Huyền đã được hàng xóm chở vào bệnh viện, suýt bị khó sinh.

Chuyện này thật sự là… nỗi ám ảnh.

Hơn nữa còn là nỗi ám ảnh cả đời.

Tất nhiên Bạch Tư Huyền cũng không thể kể chuyện mình bị khó sinh cho Tô Tiểu Manh nghe lúc cô đang mang thai, bằng không cô sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp.

Sau khi Tô Thành Tể chở Tô Tiểu Manh đến bệnh viện mới gọi cho Bạch Tư Huyền.

Bạch Tư Huyền cầm mấy bộ đồ và vật dụng cá nhân, còn nấu cả bữa tối, lúc đến bệnh viện chỉ mới hơn sáu giờ.

Tô Tiểu Manh đang nằm trên giường, mỉm cười với mẹ:

“Bác sĩ bảo sắp rồi… tầm trưa mai.”

Bạch Tư Huyền nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của con gái thì hơi đau lòng, nên đi tới nắm lấy tay cô.

“Con ăn chút gì đi để bồi bổ cho đủ sức, rồi đừng sợ nữa nhé?”

Tô Tiểu Manh gật đầu…

“Con đã gọi cho Thời Tu chưa?”

Tô Tiểu Manh lắc đầu…

“Có… có lẽ chú vẫn đang bận, nên con chưa nói cho chú biết…”

Mặc dù nói như thế…

Nhưng trong lòng cô… vẫn cảm thấy trống rỗng.

Mặc dù cô là con gái, nhưng đều là phụ nữ với nhau, tất nhiên bà hiểu bây giờ Tô Tiểu Manh đang nghĩ một đằng nói một nẻo.

Bà ra khỏi phòng bệnh bấm số điện thoại của Ân Thời Tu.

“Cậu đang bận à?”

“Vâng, cháu đang họp, có chuyện gì không ạ?”

“Nhóc Manh sắp sinh rồi, nếu nhanh thì trưa mai sẽ tiến vào phòng sinh… nên tôi muốn nói thông báo với cậu một tiếng, cả tôi và bố của con bé đều đang ở đây, nếu cậu vẫn chưa hết bận không quay về được cũng không sao…”

“Cháu sẽ quay về ngay.”

“…”

Mẹ Tô đang định nói gì đó, nhưng đầu bên kia đã cúp máy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv