Cậu chủ Bạch Trân là người thừa kế thứ ba trong nhà họ Bạch ở Nam Lộc. Trong mắt họ, chuyện này chẳng khác nào sự xuất hiện của thần tiên cả. Vì vậy, cả nhà họ Bạch trong tức khác lộ ra vẻ sùng bái. Họ nhìn chăm chăm vào những chiếc xe sang trị giá cao ngất trời lần lượt lướt qua. Với một đoàn xe gần hai trăm triệu đô thì đây là thứ hạng xa xỉ nào chứ? Nó đã trực tiếp khiến tất cả người nhà họ Bạch nhìn thấy cảnh tượng này phải hâm mộ. "Hoành tráng quá!" Một thanh niên trẻ tuổi của nhà họ Bạch không nhịn được mà tán thưởng một câu. Anh ta không giấu nổi sự hâm mộ của bản thân. "Đồ không có tiền đồ!" Ông cụ nhà họ Bạch lập tức quở mắng một câu, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường. Ông cụ kiên cường nói: "Đợi đến khi chúng ta hợp tác thành công với bốn ông chủ lớn quyền thể và tiếp xúc với sự tồn tại của thế lực đáng sợ phía sau họ thì nhà họ Bạch của chúng ta sẽ khí thế hơn anh ta gấp trăm lần." Lời này vừa được nói ra, mọi người trong nhà họ Bạch lập tức giống như được hít thuốc lặc vậy. Tất cả đều ngẩng cao đầu kiêu ngạo, gương mặt tràn đầy vẻ tự mãn như thế hôm nay họ sẽ được bay lên đỉnh cao của cuộc đời.
Nhưng đột nhiên có người nói: "Ơ, người trong xe hình như là Lâm Thiệu Huy đó."
Lâm Thiệu Huy?
Mọi người đều ngẩn ra, sau đó họ phá lên cười. "Nói linh ta linh tinh. Tên rác rưới như Lâm Thiệu Huy làm sao có thể cùng đi với cậu chủ Bạch Trần được chứ? Anh đang sỉ nhục cậu chủ Bạch Trần đấy à?" "Đúng vậy, Đồ rác rưởi kia còn không xứng xách giày cho cậu chủ Bạch Trần. Cậu ta có tư cách gì mà được đi cùng chuyển với cậu chủ Bạch Trần chứ? Nhất định là anh đã nhìn làm rồi
Mọi người đều nhất trí cho rằng người kia đã nhìn nhầm. Thứ đồ rác rưởi như Lâm Thiệu Huy căn bản là không đủ tư cách để xuất hiện ở đây. "Được rồi, các người nói về người sắp chết để làm gì chứ?" Ông cụ nhà họ Bạch bực mình nói, bởi ông cụ đã quyết định đuổi gia đình Bạch Tổ Y ra khỏi thành phố Nam Giang sau khi đạt được hợp tác với bốn ông chủ quyền thế. Còn Lâm Thiệu Huy sẽ được ông cụ... cho chết không toàn thấy
Đồ rác rưởi đó ấy vậy mà dám hại con trai và cháu trai ông cụ bị trục xuất khỏi An Nam. Quả thực là đáng chết
Rồi sau đó, mọi người trong nhà họ Bạch đầy phấn khích bước vào khách sạn. Mà vào thời điểm này, Chu Uẩn cũng có mặt trong bữa tiệc, vẻ mặt anh ta mang theo vẻ đặc chỉ hả hệ vì anh ta đã thông qua một số thủ đoạn để có được thông tin cơ mật rằng nguyên nhân khiến bốn ông chủ quyền thể đến đầu tư vào thành phố Nam Giang hoàn toàn là do chỉ đạo của một ông lớn. Và ông lớn đó hóa ra lại là vua Huyết Ngục lừng danh hiển hách. Đó chính là vị thần trong tim anh ta.
Sau khi biết tin, anh ta càng không giấu được tâm trạng điên cuồng của bản thân. Anh ta háo hức muốn được gặp thần tượng của mình. Đặc biệt là khi anh ta biết rằng vua Huyết Ngục và Tướng Huy rất có thể là cùng một người, anh ta thực sự phấn chấn đến phát điên mất. Hóa ra người mà bản thân phải nịnh bợ lấy lòng ấy thế mà lại là thần tượng của mình. Trên thế gian này, còn có việc gì vinh quang và may mắn hơn thế?
Anh ta đã quyết định rồi. Một khi vua Huyết Ngục xuất hiện, anh ta lập tức quỳ xuống trước mặt vua Huyết Ngục, bày tỏ lòng thành kính, cầu xin ông ta dù thế nào cũng phải thu phục chính mình dưới trướng.
Nghĩ đến đây, trên mặt Chu Uẩn hiển hiện một nụ cười đầy cay độc. "Bạch Tổ Y, Lâm Thiệu Huy, hai kẻ chó chết hãy chờ đấy. Chỉ cần tôi nương tựa được vào vua Huyết Ngục thì việc đầu tiên tôi làm chính là cho các người không được chết tử tế"
Nhưng ngay lúc này, hai bóng người xuất hiện ở cửa khiến sắc mặt anh ta hoàn toàn u ám. Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Hai người đứng ở cửa vậy mà lại là hai người đã khiến anh ta bị đuổi khỏi Long Hồ: Bạch Tổ Y và Lâm Thiệu Huy. Ngay lập tức, đôi mắt anh ta như muốn bùng lên ngọn lửa. Trong đáy mất anh ta hiện lên sự căm hận sâu sắc. Sau đó, anh ta sải bước đi về phía hai người Làm Thiệu Huy