Còn dám đe dọa?
Ông cụ nhà họ Bạch vô cùng tức giận, lập tức hét lên: “Nếu như không phải để lại các người cho Chu Uẩn trút giận, thì hôm nay các người cũng khó thoát khỏi cái chết, đồ chó dại, chỉ bằng đồ rác rưởi như cậu mà cũng dám uy hiếp tôi?" “Cút!”
Tất cả người nhà họ Bạch cũng giận dữ hét lên, để gia đình Bạch Tổ Y nhanh cút đi. “Thiệu Huy, quên đi.”
Thẩm Ngọc Trân cùng Bạch Tuấn Sơn cũng đi đến kéo tay Lâm Thiệu Huy lại, rặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc với Lâm Thiệu
Huy. Nhìn thấy vậy, sắc mặt của Lâm Thiệu Huy lập tức tải xanh, hứa: “Ba, mẹ! Hai người cứ yên tâm, hôm nay bọn họ có bao nhiêu đắc ý, tương lai bọn họ sẽ phải hối hận!” Chỉ là những lời này của anh lại làm cho đám người nhà họ Bạch khịt mũi coi thường, căn bản không để chuyện này ở trong lòng.
Để bọn họ phải hối hận?
Tên nhóc này, thật sự xem mình chính là
Tướng Huy?
Thật sự quá buồn cười!
Nhưng mà vợ chồng Thẩm Ngọc Trân cũng chỉ coi Lâm Thiệu Huy đang an ủi bọn họ, khóe miệng càng chua xót.
Một nhà bốn người rời khỏi nhà họ Bạch trong sự mỉa mai và xúc phạm của mọi người.
Nhưng vừa mới lên xe, Bạch Tổ Y đã nhìn về phía Lâm Thiệu Huy với vẻ mặt mệt mỏi: “Chồng, làm sao anh biết Tướng Huy nhất định sẽ không thu nhận Chu Uẩn?"
Lâm Thiệu Huy lập tức xấu hổ, cũng không thể nói anh chính là Tướng Huy được?
Như thế sẽ chỉ làm Bạch Tổ Y và mấy người khác bị dọa sợi
Chỉ có thể cười giải thích: “Vợ à, em thật ngốc, chiến thần Long Hổ đều biết Tướng Huy, hôm nay bọn họ đã tỏ vẻ không thích với hành động của Chu Uẩn, khẳng định sẽ nói cho Tướng Huy “Vậy thì làm sao Tướng Huy lại có thể thu nhận một người có tâm địa xấu xa như vậy được?"
Bạch Tổ Y gật đầu, nhưng vẫn còn lo lắng: “Hi vọng là như vậy!” . Nếu không một khi Tướng Huy giáng tội xuống, một nhà bọn họ thật sự xong đời rồi!
Sau khi trở về từ Nam Lộc, Lâm Thiệu Huy tìm kiếm mấy loại dược liệu để luyện chế thành thuốc trẻ hóa ngay trong đêm ở Nam Lộc, đồng thời đã ra lệnh cho Mike gửi nó cho Huân Nhi đang ở bệnh viện Trung-Tây
Ivan.
Thuốc trẻ hóa, cái tên cũng như ý nghĩa của nó, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, làm đẹp, trẻ hóa, dưỡng da.
Toàn thế giới chỉ có một người có thể luyện chế được, đó chính là Bạch Cốt Thánh Thú!
Mà viên thuốc này được bãn với giá cao ngất ngưởng khoảng ba tỷ rưỡi ở chợ đen, nhưng mà vẫn như cũ có tiền mà không mua được.
Nếu Huân Nhi ăn viên thuốc này, không mất nhiều thời gian có thể chữa khỏi bệnh.
Chỉ là!
Không bao lâu sau khi thuốc trẻ hóa được đưa ra bên ngoài.
Điện thoại di động của Lâm Thiệu Huy đột nhiên vang lên, mà đầu bên kia truyền đến giọng nghẹn ngào của người phụ nữ mù: “Cậu Lâm, viên thuốc kia đã bị người khác đoạt mất! Bọn họ vu oan cho Huân Nhi là kẻ trộm thuốc, xin cậu nhanh chóng cứu cô ấy đi!” "Cái gì!” "Huân Nhi xảy ra chuyện gì?”
Lúc này Lâm Thiệu Huy đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, đôi mắt đã đỏ ngầu.
Người nào muốn chết, lại còn dám đoạt viên thuốc của anh!
Nửa giờ sau, Lâm Thiệu Huy đã lái xe chạy tới bệnh viện Trung-Tây Ivan, đồng thời chạy thẳng đến phòng bệnh của Huân Nhi!
Đồng thời, anh ra lệnh cho Mike phải xuất hiện trước mặt anh trong nửa giờ!
Mà khi tới được cửa phòng bệnh, Lâm Thiệu Huy lại đột nhiên nghe được tiếng la khóc cùng tiếng cầu xin ở bên trong
Anh đột nhiên đẩy cửa vào, lúc này đã nhìn thấy rõ cảnh tượng ở bên trong.
Ngay lập tức, đôi mắt của anh trở nên đỏ bừng, muốn bộc phát cơn thịnh nộ ngay lập tức. “Đồ chó chết, dám trộm đồ của Yên Tử Sơn, xem ra cô đã không kiên nhẫn được nữa?"
Một thanh niên với khuôn mặt hung ác, cầm roi của Huân Nhi trong tay, giọng nói giận giữ quát.
Mà lúc này gương mặt của Huân Nhi đã sưng đỏ, trên mặt còn có một dấu bàn tay đỏ tươi!
Nhưng mà dù cho như vậy cô vẫn quật cường kêu khóc: “Huân Nhi không có trộm! Chính anh cả cho tôi viên thuốc này!” “Đánh rắm!”
Yên Tử Sơn giận dữ mắng mỏ, trên mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười tham lam: “Viên thuốc trẻ hóa này, rõ ràng chính là của tôi! Một con quỷ nghèo như cô ngay cả tiền thuốc men cũng không bỏ ra nổi, làm sao có thể có được một viên thuốc phi thường như thế này?” “Nhất định là cô đã ăn trộm!”
Viên thuốc trẻ hóa vừa được mở ra, toàn bộ hành lang đã tràn ngập mùi thuốc, trực tiếp hấp dẫn sự chú ý của Yên Tử Sơn.
Anh ta đã nhìn ra một chút, đây chính là thuốc trẻ hóa có giá trên trời ba tỷ rưỡi mà anh ta đã từng nhìn thấy ở chợ đen.
Lúc này anh ta đã sinh ra lòng tham, tiếp theo anh ta đã vu oan cho Huân Nhi ăn cấp, dự định chiếm viên thuốc trẻ hóa này làm của riêng. “Tôi không có... Tôi không có...
Huân Nhi ủy khuất khóc rống lên, viên thuốc trẻ hóa kia rõ ràng là Lâm Thiệu Huy dùng để trị bệnh cho cô ta.
Không ngờ rằng sau khi bị Yên Tử Sơn nhìn thấy, anh ta một mực chắc chắn là cô ta đã trộm viên thuốc trẻ hóa này, đồng thời muốn vu oan giá họa cho cô ta ngay trước mặt của mọi người. “Cô còn dám ngụy biện?”
Sắc mặt của Yên Tử Sơn lạnh lùng, cay nghiệt nói: “Con quỷ nghèo như cô, bệnh viện của chúng tôi đã có lòng tốt tiếp nhận cô, các cô còn không biết cảm ơn, còn dám trộm đồ vật của tôi, quả thực là muốn chết!”
Vừa nói, anh ta vừa hung hãng tát vào mặt của Huân Nhi!
Lúc này, Huân Nhi đã bị dọa cho nhằm mắt lại, chờ đợi cái tát thô bạo kia lại giáng trên mặt của cô ta.
Thân thế mềm mại đột nhiên run rẩy.
Trong lòng cô ta đã ủy khuất tới cực điểm! Thế nhưng mà sau một lúc chờ đợi, cơn đau trong dự kiến cũng không xảy ra, Huân Nhi đã nghi hoặc mở hai mắt ra.
Sau đó những gì hiện ra trong mắt là một khuôn mặt đẹp như mơ
Lúc này, cô ta nhỏ miệng lại, hốc mắt đã đầy nước mắt vì ủy khuất, trong lòng cực kỳ chua xót hồ lên một tiếng: “Anh cả!” “Anh là ai, còn dám phá hỏng chuyện tốt của tôi?"
Yên Tử Sơn nhìn thấy có người dám bắt lấy tay của anh ta, đầu tiên là sững sờ.
Sau đó khi nhìn thấy rõ lối ăn mặc của đối phương, anh ta đã lộ ra vẻ mặt giễu cợt, giọng nói đầy mỉa mai, thầm nghĩ có một con quỷ nghèo chết lại đến.
Hai con mắt của Lâm Thiệu Huy đã đỏ bừng, giọng nói trầm thấp giống như dã thú gào thét: “Tôi nghĩ người muốn chết không phải là cô ấy mà là anh!"