Nghe thấy động tĩnh mạnh mẽ của hai nhà Bạch, Diệp, toàn bộ Nam Lộc nhất thời trở nên náo động.
Hai nhà Bạch, Diệp lại có thể xúc phạm đến Cuồng thần Huyết Ngục nổi danh với tiếng ác chỉ vì một kẻ giả mạo sao?
Quả thực bọn họ bị điên rồi.
Ngay khi tin tức này truyền ra, toàn bộ Nam Lộc hoàn toàn bùng nổ. Những câu nghi vấn, những lời chế giễu và lăng mạ liên tục vang vọng. "Ông chủ Nhai, hiện tại đã có mười lăm công ty thông báo chấm dứt hợp tác với nhà chúng ta rồi." "Bà chủ, ngân hàng gia hạn cho chúng ta ba ngày để giải quyết tất cả các khoản vay, nếu không bên đó sẽ kiện chúng ta."
Trịnh Hồng Liên và Diệp Vô Nhai nhìn nhau, cả hai đều nở một nụ cười gượng gạo.
Quả nhiên ngay sau khi tin tức được lan truyền ra, tất cả các đối tác đã phản bội họ ngay lập tức, thậm chí còn quay về phía nhà họ Hoàng Phủ và nhà họ Tư Mã. Chỉ vì bọn họ không dám xúc phạm đến Cuồng thần Huyết Ngục.
Trịnh Hồng Liên và Diệp Vô Nhai đều có thể hiểu được điều này, dù sao thì Cuồng thần Huyết Ngục nổi tiếng ác độc đã từng một mình đánh bại bốn chiến thần của An Nam. Và đương nhiên sự tồn tại khủng khiếp như vậy có thể dễ dàng bình định quyền lực của một phương, giống như một tai họa.
Đối với người này mà nói, toàn bộ Nam Lộc chỉ là một nơi nhỏ bé, trong tích tắc hoàn toàn có thể bị nghiền nát.
Hai vị chủ nhà mệt mỏi xua tay: "Hiểu rồi, các người đi xuống đi."
Trong vòng vài giờ ngắn ngủi, hai người họ đã nhận được rất nhiều tin tức tương tự, có lẽ không dưới hai mươi tin. Ngay cả những thành viên cao tầng trong dòng họ cũng lựa chọn cách phản bội bọn họ.
Bây giờ nhà họ Bạch và nhà họ Diệp có thể coi như bị cô lập hoàn toàn.
Ngay khi bọn họ rơi vào tình thế tuyệt vọng thì một người đàn ông đến trước mặt họ, cúi đầu trước họ và nói: "Ông chủ Diệp, vì một loạt sóng gió gần đây ở Nam Lộc, tất cả lãnh đạo cấp cao ở Nam Lộc đã quyết định tổ chức một cuộc họp tại trung tâm Hoa Dung vào lúc bảy giờ tối ngày mai. Hy vọng các người có thể tham gia."
Nghe vậy, nụ cười chua xót trên mặt của hai vị chủ nhà càng ngày càng đậm. Rốt cuộc điều gì nên tới cũng phải tới, hai nhà Hoàng Phủ đã quyết định nằm giữ tất cả các ông lớn ở Nam Lộc, có lẽ hai nhà này đang hướng đến mục tiêu ép cung? "Hiểu rồi, đêm mai chúng tôi sẽ đến đúng giờ."
Trịnh Hồng Liên lạnh lùng đáp, cô ấy cũng biết không thể trốn tránh. Sau khi người bên kia rời đi, Diệp Vô Nhai không nhịn được hỏi: "Ngày mai cô thực sự định đi dự cái cuộc họp chó má đó sao?" "Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh khỏi. Anh Huy là hàng thật hay hàng nhái thì ngày mai sẽ rõ."
Trịnh Hồng Liên cười khổ, cô ấy nói: "Mà hai nhà Bạch, Diệp chúng ta là thiên đường hay địa ngục thì rốt cuộc cũng có thể thấy được."
Ngày hôm sau!
Tin tức Cuồng thần Huyết Ngục đến Nam Lộc giống như hàng tấn bom khiến toàn bộ Nam Lộc nổ tung. Tất cả các chuyến bay ở Nam Lộc đều bị đình chỉ. Không ai được phép có mặt trong vòng một kilomet tính từ sân bay, những người vi phạm sẽ bị giết chết, không được ân xá.
Cả tỉnh đều lâm vào tình cảnh kinh hãi, thậm chí nhiều người không dám bước ra khỏi cửa.
Tất cả trông giống như sắp đối mặt với một tai họa diệt vong, và ai cũng biết rằng ngày hôm nay chính là ngày tàn của Lâm Thiệu Huy và nhà họ Bạch.
Sau khi nhìn thấy tin tức, Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân bị dọa sợ đến phát khóc. Bọn họ nằm lấy tay Lâm Thiệu Huy và van xin: "Lâm Thiệu Huy, chúng ta mau chạy đi. Cái vị Cuồng thần Huyết Ngục kia chúng ta không có khả năng đắc tội đâu." "Đúng vậy, Thiệu Huy. Ba nghe nói ông ta là một con quỷ giết người, nếu con đụng chạm ông ta như vậy, ông ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho con đâu."
Bạch Tổ Y ở bên cạnh cũng đang hoảng sợ, cô biết sự việc sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Lâm Thiệu Huy giả làm Đế Vương Hắc Ám, làm sao những tín đồ của ông ta có thể tha thứ cho anh chứ?
Cuồng thần Huyết Ngục, mãnh tướng hung tợn số một dưới sự chỉ huy của Đế Vương Hắc Ám đã đích thân đặt chân đến vùng đất Nam Lộc để tìm Lâm Thiệu Huy tính sổ. Những nhân vật đó chỉ cần một cái giậm chân, toàn bộ Nam Lộc sẽ hoàn toàn sụp đổ, làm sao bọn họ có thể ngăn cản? "Lâm Thiệu Huy, chúng ta hãy chạy đi. Đi đến một nơi không ai biết chúng ta, giấu tên giấu họ và ổn định trải qua phần đời còn lại."
Lúc này Bạch Tổ Y biết bọn họ chỉ có cách chạy trốn, trốn càng xa càng tốt. Thậm chí cô còn định từ bỏ tất cả những gì mình có, cùng Lâm Thiệu Huy làm lại từ đầu ở một nơi không ai biết bọn họ.
Cho dù phải cơ cực cả đời, cô cũng sẽ chấp nhận.
Chỉ là... "Chạy trốn? Các người có thể trốn thoát sao?"
Một giọng nói đầy mỉa mai vang lên từ ngoài cửa, sau đó một nhóm người mặc đồ đen bí ẩn xuất hiện giống như những bóng ma. Người dẫn đầu dĩ nhiên là Tư Mã Thiên Quang.
Vào lúc này, một nụ cười ác độc hiện trên khuôn mặt anh ta: "Lâm Thiệu Huy, tôi tới đây để đưa cậu xuống địa ngục."