Nửa tiếng sau.
Cuộc đấu Đông - Tây y đã bắt đầu, bác sĩ Tây y Mike dẫn theo đội ngũ trợ lí của mình đi vào phòng phẫu thuật.
Chính thức bắt đầu tiến hành phẫu thuật điều trị cho ông cụ Bạch.
Mặt khác.
Tất cả các bác sĩ Đông y như kiến ngồi trên lửa, ai cũng đi đi lại lại lo lắng.
"Ông Cao, sao vị thần y Lâm mà ông nói còn chưa đến? Có phải người đó thật sự chưa ra trận đã bỏ chạy không?" Một chuyên gia Đông y sắc mặt khó coi hỏi ông Cao.
Không chỉ có ông ta, ánh mắt những người khác cũng đua nhau nhìn về phía ông Cao.
Dù sao thì cuộc đấu Đông - Tây y lần này cũng được truyền hình trực tiếp.
Nếu như vị thần y Lâm kia chưa ra trận đã bỏ chạy vậy thì Đông y thật sự sẽ trở thành trò cười của tất cả mọi người ở thành phố Nam Giang.
Đông y càng trở nên im ắng, hoàn toàn thất thế.
Lúc này Cao Chí Viễn cười khổ hết lần này đến lần khác.
Trong những người này, chỉ mình ông biết thân phận thật của Lâm Thiệu Huy, cũng chỉ có ông tin tưởng tuyệt đối vào Lâm Thiệu Huy.
Nhưng ông lại không có cách nào giải thích được, lúc này chỉ có thể kiên trì nói:
"Yên tâm, thần y Lâm sắp đến rồi! Tôi ra cổng bệnh viện để đợi cậu ấy, mọi người cứ yên tâm!"
Nói xong!
Ông Cao liền nhanh chóng rời khỏi đám đông, rồi vội vx đi đến cổng bệnh viện, nôn nóng đợi anh.
Chính vào lúc ông đã đợi khoảng mười phút, gần như sắp khóc rồi thì nhìn thấy một chiếc xe điện ung dung chạy vào bệnh viện.
"Cậu Lâm!"
Ông Cao nhìn thấy Lâm Thiệu Huy trên chiếc xe, lúc này vui mừng khôn xiết nhanh chóng tiến tới đón tiếp, sốt ruột hỏi:
"Cậu Lâm, sao giờ cậu mới tới? Cuộc đấu đã tiến hành hơn mười phút rồi,
nếu như muộn một chút nữa thì hoàn toàn không kịp nữa!"
Ông Cao vừa lau mồ hôi vừa vội vã hỏi.
Chỉ là nghe thấy câu này, Lâm Thiệu Huy lạnh lùng nhún vai, sau đó xách cái làn từ phía sau xe điện lên:
"Vừa rồi tôi ghé vào chợ một chuyển mua ít đồ ăn nên mới đến muộn một chút!".
Hå?
Nghe thấy câu này, ông Cao lúc này mới phát hiện chiếc làn trong tay
Lâm Thiệu Huy chất đầy các loại rau củ.
Củ cải, cà tím, cần tây...
Mẹ kiếp..
Ông Cao lúc này hận không thể tự đập đầu chết đi.
Dám để một đám đông lo lắng như kiến bò trên lửa, trông chờ mòn mỏi, mà ông trẻ này lại còn đi dạo quanh chợ...
Ông Cao không thể tin được, đường đường là Bạch Cốt Thánh Thủ được
các tên tuổi lớn trong ngành y học toàn thế giới coi như thần thánh lại thực sự trở thành một người nội trợ trong gia đình.
"Vẫn kịp thời gian, đi thôi!"
Lâm Thiệu Huy vốn dĩ không để tâm ánh mắt quái dị của ông Cao, lập tức xách theo làn thức ăn rồi đi thẳng vào bệnh viện.
Còn ông Cao cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể nhanh chóng bước theo.
Rất nhanh.
Hai người đã tới phòng chuẩn bị phẫu thuật.
Vừa bước vào liền nghe thấy tiếng bình luận từ bên trong phát ra.
"Thần y Lâm rốt cuộc là ai? Sao lại khoa trương đến vậy, lẽ nào quả thực là lừa đảo?"
"Không thể nào, ông Cao là bác sĩ Đông y có tiếng, nếu như là lừa đảo
sao có thể giấu được ông ấy?" "Cũng đúng! Đáng tiếc, cái tên họ Lâm đó cũng có chút bản lĩnh, lần này e rằng cũng chỉ là con rùa rụt cổ, không dám đến rồi! Chỉ là hại những bác sĩ Đông y như chúng ta!"
Đám bác sĩ Đông y bàn tán sôi nổi, trong lời nói mỗi người đều chứa đựng sự bất mãn với thần y Lâm.
Mà chính vào lúc này!
Két!
Cánh cửa phòng chuẩn bị được đẩy ra, chỉ nhìn thấy ông Cao dẫn một thanh niên xách theo chiếc làn thức ăn đi vào.
"Giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là thần v Lâm!"