Động tác của mọi người như dừng lại, họ vội vàng quay lại nhìn về phía giọng nói vang lên, khi đó họ mới phát hiện ra, người nói chuyện chính là Lâm Thiệu Huy, mọi người đều ngẩn ra.
"Lâm Thiệu Huy, cậu nói bậy bạ gì thế hả? Sao không thể nghiêng người." Ông cả Bạch Long Hải sa sầm mặt mày, tức giận chất vấn.
Nghe nói vậy.
Lâm Thiệu Huy hơi nhướn mày, nhìn về phía bác sĩ Tây y Mike, ánh mắt hiện lên vẻ khinh miệt:
"Ông cụ không phải bị xuất huyết não, cũng không bị giãn tĩnh mạch, mà ông cụ bị bệnh Zillinghorst."
"Với những bệnh nhân bị bệnh này, máu sẽ tập trung ở não làm tắc nghẽn, một khi nghiêng người lại thì sẽ đột tử ngay."
Cái gì?
Lâm Thiệu Huy khiến cho mọi người phải sững sờ.
Đặc biệt là khi thấy anh nói nghiêm túc đàng hoàng đến vậy, thậm chí có người còn nghi ngờ anh cũng là bác sĩ.
"Shit!"
Bác sĩ Tây y Mike bất mãn lên tiếng, ông ta khinh bỉ nhìn Lâm Thiệu Huy giống như nhìn kẻ ngu.
"Cái gì mà Zillinghorst hả, xưa nay tôi chưa từng nghe nói, cậu là cái thá gi?"
Không chỉ có Mike.
Người nhà họ Bạch càng không để ý đến lời nói của Lâm Thiệu Huy:
"Thôi đi, Lâm Thiệu Huy, cậu thôi đi. Dám tinh tướng trước mặt ông Mike đây, cậu ngu à?"
"Đúng đó, nào, nghiêng người ông cụ lại. Đừng nghe tên ngốc này nói bậy, Zillinghorst ư? Đúng là giả vờ giả vịt.
Lúc này đây, toàn bộ người nhà họ Bạch đều xem những gì Lâm Thiệu Huy nói giống như thể chuyện cười.
Họ vừa cười vui vẻ vừa nghiêng người ông cụ lại.
Mà nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt ông Cao bỗng trở nên trắng bệch.
Chỉ có ông đoán được thân phận của Lâm Thiệu Huy.
Nếu như Lâm Thiệu Huy đúng là Bạch Cốt Thánh Thủ, vậy thì lời của anh...
Nghĩ tới đây.
Ông Cao bất giác đưa mắt nhìn về phía ông cụ Bạch đang chuẩn bị nghiêng người, trái tim như siết lại.
Nhưng mà lúc này ông cụ đã bị nghiêng người lại, sắc mặt vẫn giống như ban đầu, không có gì thay đổi.
Đặc biệt là điện tâm đồ vẫn đều đặn mạnh mẽ như trước, không hề có dấu hiệu suy yếu chút nào.
"Ha ha ha... Lâm Thiệu Huy à, mất mặt quá đi, còn nói là chết ngay lập tức chứ? Cậu xem, ông cụ không sao cả!"
"Đúng đó, tinh tướng quá, nếu không phải có bác sĩ Mike ở đây, suýt chút nữa bọn tôi cũng bị cậu dọa rồi!"
Mấy người Bạch Long Hải nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, ánh mắt toát lên vẻ châm chọc.
Mà ông Cao cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
"Chẳng lẽ cậu ta không phải là Bạch Cốt Thánh Thủ sao?"
Ông Cao nhíu mày, lúc này đây, trong lòng ông bắt đầu thấy nghi ngờ thân phận của Lâm Thiệu Huy.
Chỉ là ông vừa mới nghĩ đến.
Tít tít tít!
Tiếng chuông báo động vang lên, làm cho tiếng cười nhạo châm chọc của mấy người trong phòng bệnh đều im bặt.
Ánh mắt của họ đồng loạt nhìn về phía điện tâm đồ.
Những gì họ nhìn thấy là màn hình hiển thị điện tâm đồ chuyển thành đường thẳng...
Âm!
Cảnh tượng này như sấm chớp đánh thẳng vào mọi người.
Tim ngừng đập!
Chết... Chết rồi?
Họ gần như không thể tin nổi vào mắt mình.
Ngay cả hai vị chuyên gia là ông Cao và bác sĩ Tây y Mike cũng suýt nữa rơi cả tròng mắt.
"Ba!"
"Ông!"
Ông cả Bạch Long Hải, mấy người nhà ông ba Bạch Tuấn Sơn đều hét lên một tiếng đau đớn, từng người lao về phía giường bệnh.
Mà bác sĩ Mike cũng vội vàng la to:
"Lấy máy tạo nhịp tim tới! Nhanh!"
Đôi mắt Lâm Thiệu Huy càng trở nên u ám: "Ngớ ngần."
Sau khi nói xong, người Lâm Thiệu Huy hơi chuyển động, anh lướt qua mọi người đi tới trước giường bệnh.
Sau đó anh đưa tay lên cao, vỗ mạnh vào huyệt Phong Trì ở trên đầu ông
Bốp!
Một củ đánh rất mạnh làm cho cả phòng bệnh như chết lặng. cụ.