Biệt thự Lệ Uyển.
Cả nhà Bạch Tổ Y vừa về đến nhà, gương mặt Bạch Tuấn Sơn đỏ ửng, nhưng ông vẫn còn rất hăng hái.
Ông lấy một tấm danh thiếp ở trong ví ra.
Hôm nay là ngày vinh dự nhất trong đời ông, không chỉ được cụng ly với mấy nhân vật lớn như Lưu Chấn Hoàng mà thậm chí ông còn may mắn được "cậu Lâm" nhắc tới.
"Bạch Tuấn Sơn à, ông biết cậu Lâm từ khi nào vậy?" Lúc này đây, Thẩm Ngọc Trân tò mò không chịu nổi rồi.
Trước đây, bà vẫn cho rằng ông chồng của mình rất vô dụng, nhưng ai mà ngờ được ông ấy lại biết một nhân vật tầm cỡ giống như "cậu Lâm".
Đúng là khó mà tin nổi.
"Tôi cũng không nghĩ ra, chẳng lẽ trước đây đã gặp ở đâu rồi." Bạch Tuấn
Sơn lắc đầu.
Nhưng mà đúng lúc này.
Bạch Tổ Y đứng bên cạnh tiếp lời:
"Có lẽ phải hỏi Lâm Thiệu Huy về chuyện này rồi!"
Cái gì?
Nghe cô nói vậy, Thẩm Ngọc Trân sững sờ nghi ngờ nhìn về phía Bạch Tố
"Bạch Tổ Y, ý con là sao? Liên quan gì tới Lâm Thiệu Huy?"
Y: "Đúng đấy! Ba con biết cậu Lâm chứ đâu phải Lâm Thiệu Huy quen cậu
Lâm?"
Hai vợ chồng Thẩm Ngọc Trân không hiểu nổi.
Nhưng mà Bạch Tố Y lại nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ chất vấn, cô hỏi: "Lâm Thiệu Huy, anh nói thật đi, vì sao bóng lưng của cậu Lâm kia và anh lại giống nhau như vậy? Sao anh biết khách sạn Caesar sẽ mời chúng ta ăn?"
Nghe nói vậy, trong nháy mắt đó, Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn cũng chợt nghĩ tới.
Lúc đó họ muốn phẩy tay áo bỏ đi, nhưng Lâm Thiệu Huy lại ngăn cản họ lại, Lâm Thiệu Huy nói khách sạn Caesar sẽ cho người đưa thức ăn tới, khí ấy tất cả mọi người đều trở thành trò cười.
Mà bây giờ...
Trời ơi!
Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn đồng loạt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, ánh mắt chất chứa sự nghi ngờ, dò hỏi.
Đối mặt với sự chất vấn của ba người họ, khóe miệng Lâm Thiệu Huy khẽ cong lên, anh cười khổ nói:
Anh chỉ đoán mò mà thôi, không ngờ lại đoán trúng, hơn nữa vừa nãy lúc ăn cơm, mấy người Lưu Chấn Hoàng và Chu Thanh Sang cũng có nói với anh cậu nào đâu. Sao anh có thể biết cậu Lâm được?"
Đương nhiên là anh không quen cậu Lâm rồi.
Bởi vì vốn dĩ anh là cậu Lâm, đâu có cần quen nhau.
Hả?
Lâm Thiệu Huy đáp lại khiến Bạch Tố Y nhíu mày.
Không sai.
Lúc ăn cơm, cô có quan sát mối quan hệ giữa mấy người Lưu Chấn Hoàng và Lâm Thiệu Huy, dường như họ không quen Lâm Thiệu Huy. Từ đầu tới cuối không có bất kỳ trao đổi nào cả.
Chẳng biết vì sao, Thẩm Ngọc Trân lại thấy hơi buông lỏng, bà cười nói:
"Được rồi, Bạch Tố Y à, con đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, Lâm Thiệu Huy ở nhà chúng ta đã ba năm, nó có bối cảnh gì chẳng lẽ chúng ta không biết à?"
"Đúng đó, Lâm Thiệu Huy không thể quên mấy người Lưu Chấn Hoàng được, càng không thể quen biết cậu Lâm đâu."
Đương nhiên hai vợ chồng Thẩm Ngọc Trân không tin tưởng được rồi, chuyện này có liên quan đến Lâm Thiệu Huy đấy.
Nghe nói vậy, Bạch Tố Y lại liếc nhìn Lâm Thiệu Huy một lượt, từ đầu tới cuối vẻ mặt anh đều vô cùng bình tĩnh, cô đành bất đắc dĩ bỏ qua suy đoán này.
"Được rồi, không còn sớm nữa, hai đứa con cũng nghỉ ngơi sớm đi!"
Thầm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn có vẻ rất vui, sau khi nói xong, hai vợ chồng cũng về phòng đi nghỉ.
Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y cũng đi rửa mặt rồi về phòng hai người. Mặc dù đã kết hôn được ba năm nhưng họ lại chưa bao giờ xảy ra chuyện gì cả.
Bình thường Lâm Thiệu Huy đều nằm ngủ dưới đất,
Đương nhiên giường sẽ nhường lại cho Bạch Tố Y.
Chỉ là ngay khi Lâm Thiệu Huy định bày nệm ra đi nghỉ, Bạch Tổ Y trên giường lại nói với anh:
"Lâm Thiệu Huy, tối nay anh lên giường ngủ đi..."
Nói xong, mặt của Bạch Tổ Y đỏ ửng.