Đặc biệt là tiếng xe, bạo lực và dữ dội.
Khi ba người Bạch Trần nghe thấy, họ biết đó là tiếng xe của Land Rover. "Đến rồi!"
Đôi mắt của Bạch Trần đột nhiên sáng lên, ý cười khi anh ta nhìn về phía Lâm Thiệu Huy cũng trở nên đậm hơn: “Ha ha ha... vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến rồi! Lâm Thiệu Huy, thuộc hạ của anh sắp đến gặp anh rồi, chuẩn bị xong chưa?”
Lúc này, Bạch Trần dường như nhìn thấy bộ dạng thảm hại cầu xin tha thứ của Lâm Thiệu Huy.
Đặc biệt là sau khi anh ta nghe thấy tiếng động cơ của bốn chiếc xe dừng lại trước cửa nhà họ Bạch thì Bạch Trần hét lên bên ngoài sân: "Bạch Tam, anh có thể dẫn người vào rồi!" "Để cho Lâm Thiệu Huy này thấy người của anh ta vô dụng như thế nào, tệ hai như thế nào! Ha ha ha ha."
Bạch Trần, Bạch Văn và Bạch Võ cười điên cuồng.
Tuy nhiên, có một điều bất ngờ đã xảy ra với họ.
Sau khi Bạch Trần hét lên thì bên ngoài sân không có tiếng đáp trả, Bạch Tam và những người khác cũng không dẫn Từ Minh Long và những người khác vào trong như họ mong đợi.
Hả?
Cảnh tượng này khiến cho nụ cười trên khuôn mặt của ba người Bạch Trần từ từ đông lại.
Cả ba người chậm rãi cau mày. “Có chuyện gì vậy? Bạch Tam, các người không nghe thấy tôi nói gì sao? Các người đang làm gì vậy?"
Trong lòng của Bạch Trần không khỏi hồi hộp một chút, lúc này chỉ có thể tiếp tục đối mặt phía bên ngoài nhà họ Bạch, tiếp tục hét lớn: “Bạch Tam, anh không nghe thấy tôi nói gì sao? Mang Từ Thiên Long và những người khác đến đây cho tôi!"
Yên tĩnh!
Vẫn không có phản hồi, vẫn không có ai đi vào.
Vào lúc này, sắc mặt của ba người Bạch Trần rốt cuộc cũng thay đổi, dự cảm xấu trong lòng càng ngày càng mạnh.
Nhưng mà chuyện này vẫn chưa hết. "Người của các người, e rằng không vào được!"
Cái gì?
Nghe vậy, ánh mắt của ba người Bạch Trần đều nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Họ phát hiện ra rằng tất cả sự tức giận và khó chịu trên khuôn mặt của Lâm Thiệu Huy đã biến mất, thay vào đó là sự khinh miệt và cười cợt vui vẻ: "Tuy nhiên, nếu như anh đã nhớ Bạch Tam như vậy thì được rồi, để tôi làm hài lòng anh!”
Nói xong thì Lâm Thiệu Huy mim cười và vỗ tay: “Đưa bọn người Bạch Tam vào đây cho tôi!”
Âm!
Chỉ một lời nói đã khiến thân thể của ba người Bạch Trần kịch liệt run lên.
Cái gì? Ý anh là sao?
Chẳng lẽ mười hai tông sư của nhà họ Bạch gia đều đã thất thủ rồi sao?
Điều này, làm sao điều này có thể xảy ra.
Trong thành phố Nam Giang nho nhỏ này thì làm thế nào mà sự tồn tại của một đàn kiến lại có thể khiến mười hai tông sư của bọn họ thất thủ được, chuyện này đúng là khó tin mà!
Tuy nhiên, cảnh tượng tiếp theo hoàn toàn khiến ba người Bạch Trần sợ vỡ mật.
Âm ầm ầm!
Dưới ánh mắt không thể tin được của họ thì những thứ như dưa hấu được ném vào từ ngoài cửa.
Một cái!
Năm cái!
Mười cái!
Trong nháy mắt, mười hai món đồ tròn tròn bay xuống đất, nghe "lốc cốc lốc cốc" một chút rồi tất cả đều lăn đến dưới chân ba người.
Và khi họ nhìn thấy thứ đó thì "âm"!
Như thể có đạo sấm sét giữa trời quang khiến Bạch Trần, Bạch Văn và Bạch Võ gần như sợ hãi mà ngồi phịch trên mặt đất.
Đây hóa ra là... đầu người!
Mười hai đầu người đẫm máu.
Với mái tóc rối bù và vết máu trên mặt.
Điều đặc biệt đáng sợ là biểu cảm trên những cái đầu này rất đáng sợ, như thể họ đã nhìn thấy điều gì đó cực kì kinh khủng trước khi chết.