Ở nhà họ Bạch, đèn được bật lên khiến cả sân sáng rực rỡ, ánh sáng như ban ngày.
Chỉ có điều lúc này, bầu không khí của bữa tiệc vẫn đang diễn ra vô cùng lúng túng, các món ăn đã được dọn lên bàn.
Nhưng những người có máu mặt ở thành phố Nam Giang ở mọi bàn đều không thể ăn ngon được.
Ánh mắt của họ không tự chủ được mà vào vị trí góc nhất.
Ở nơi đó gia đình bốn người của Lâm Thiệu Huy đang vui vẻ ăn cơm, trong khi thần y Trương bên cạnh liên tục nâng ly kính rượu gia đình,
Ngay cả đồ đệ Diệp Ngôn cũng liên tục rót rượu cho mọi người, giống như một người phục vụ.
Dương như dưới con mắt của thầy trò Trương Thiên Nhất thì nhiệm vụ quan trọng nhất của họ là phải phục vụ tốt cho gia đình Lâm Thiệu Huy.
Cảnh tượng này khiến những người nổi tiếng ở thành phố Nam Giang còn lại trong sân tiệc vừa ghen tị vừa ước ao.
Dù sao thì hầu như bọn họ thậm chí còn không có tư cách nói chuyện với thần y Trương, nhưng ở trong mắt họ, thần y cao cao tại thượng như vậy trước mặt nhà họ Lâm lại có địa vị thấp như vậy, trong lòng làm sao không phức tạp.
Ngay cả Bạch Trần và những người khác vị trí chủ vị cũng có sắc mặt vô cùng khó coi. "Cậu chủ Bạch Trần, có tin tức gì ở đằng kia không?" Lúc này ông cụ nhà họ Bạch không khỏi hỏi.
Người nhà họ Bạch bây giờ mong Thiên Sứ Áo Trắng có thể thành công.
Chỉ có như thế thì họ mới có thể đảo ngược tình thế chung, hoàn toàn trấn áp sự kiêu ngạo của Lâm Thiệu Huy, buộc tên khốn này phải nghe lời.
Chỉ là khi nghe nói như thế thì Bạch Trần liếc nhìn màn hình điện thoại vẫn là một màu đen, sắc mặt khó coi lắc đầu:
Mặc dù đang nói lời này, nhưng không hiểu sao trong lòng Bạch Trần lại xuất hiện một linh cảm xấu.
Như thể... đã xảy ra vấn đề rồi! "Không! Tuyệt đối không được! Người của Bạch Tam mà là một trong những thế lực tinh nhuệ nhất trong nhà họ Bạch ở Nam Lộc của chúng ta!: "Hơn nữa, mười hai vị cao thủ đã ra tay thì chỉ cần không đắc tội đại tông sư Lâm thì trong thành phố Nam Giang này không ai có thể là đối thủ của bọn họ!"
Bạch Trần lắc đầu, hoàn toàn ném dấu vết của cảm giác đáng ngại trong đầu ra khỏi tâm trí.
Mà tại thời điểm này...
Ting ting!
Chuông điện thoại di động vang lên, Bạch Trần, ông cụ nhà họ Bạch lập tức cảm thấy phấn chấn
Bạch Trần lúc này mới nhanh chóng mở máy, nhưng lại thấy tin nhắn.
Thông tin đến từ Bạch Tam!
Nói một cách ngắn gọn: nhiệm vụ thành công, năm phút đồng hồ nữa quay về!
Sau khi nhìn thấy tin nhắn này, Bạch Trần vui mừng như điên, anh ta hào hứng nói với ông cụ nhà họ Bạch và những người khác: "Ông cụ bọn họ thành công rồi. Bạch Tam và những người khác đã hoàn toàn khuất phục bốn người của Từ Thiên Long, năm phút nữa bọn họ sẽ đến!"
Ngay khi nghe mấy lời này, ông cụ nhà họ Bạch và những người khác cũng vui mừng: "Quá tốt rồi! Bắt được Từ Thiên Long và những người khác, tôi xem cái tên Lâm Thiệu Huy còn kiêu ngạo được nữa không!" "Hừ! Lần này, không chi để anh ta phun ra tập đoàn Bạch Lạc, mà còn để anh ta để thần y Trương và thần y Lâm đến nhà họ Bạch ở Nam Lộc!” "Đúng vậy! Ha ha, chỉ cần cướp đi tập đoàn Bạch Lạc và mời hai vị thần y về thì chuyện sống chết của Lâm Thiệu Huy không còn quan trọng!"
Vào lúc này, bác cả Bạch Long Hải, bác hai Bạch Đình Xuyên và những người nhà họ Bạch xung quanh đều lần lượt cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đang reo hò.
Dù sao thì họ đã bị Lâm Thiệu Huy tát vào mặt hết lần này đến lần khác, và bây giờ là cơ hội tốt nhất để trả thù.