Xe đạp điện?
Nghe thấy câu này thì khách mời và mọi người nhà họ Thẩm ở tầng một đều lần lượt quay mắt nhìn ra bên ngoài.
Mà dưới tầm nhìn kinh ngạc của mọi người.
Một người thanh niên lái xe đạp điện từng hướng của khách sạn Caesar
Park thong thả đi đến.
Chính là Lâm Thiệu Huy.
"Ha ha ha... không sai. Anh ta chính là chồng của Bạch Tố Y. Mới đầu khi
anh ta đến nhà họ Thẩm còn bị tôi đuổi đi nữa!"
"Buồn cười chết tôi rồi. Vừa nãy còn có người tranh luận anh Lâm có thể là Lâm Thiệu Huy, ha ha. Sao vậy? Người ta thì ngồi Roll Royce, mà Lâm Thiệu Huy lại ngồi xe đạp điện!”
"Thật mất mặt chết đi mà, người nhà họ Thẩm nhà chúng ta sao lại có thể có thân thích bủn xỉn như vậy."
Bỗng chốc, xung quanh trở nên ồn ào.
Trên gương mặt của tất cả mọi người, đều mang đầy vẻ kinh thường sâu sắc.
Dường như trong mắt bọn họ, Lâm Thiệu Huy lái xe đạp điện chỉ là một người hạ đẳng đơn thuần. Căn bản không có tư cách có một chút xíu quan hệ gì với bọn họ.
Mà tiếng trào phúng ồn ào xung quanh rơi vào trong tai của Bạch Tổ Y bỗng dưng khiến trên mặt một nhà ba người họ nóng bừng xấu hổ.
"Thằng nhóc thối này, lẽ nào không biết gọi xe đến sao?" Sắc mặt của
Thầm Ngọc Trân muốn bao nhiêu khó coi thì có bao nhiêu khó coi.
Mà Bạch Tố Y vào Bạch Tuấn ở bên cạnh cũng không kìm được mà cười khổ.
Rất nhanh.
Lâm Thiệu Huy đã đến trước cửa nhà hàng, đỗ xong xe đạp điện thì bước nhanh vào.
"Vợ ơi, anh đến rồi!"
Lâm Thiệu Huy đi thằng đến mặt của Bạch Tố Y.
Vào khoảnh khắc đó Bạch Tố Y triệt để phủ định hoàn toàn cái phán đoán
Lâm Thiệu Huy có thể là anh Lâm.
Ngay lập tức, trừng nhìn Lâm Thiệu Huy quở trách một cái rồi mới nói.
"Đi! Cùng em đi gặp ông ngoại."
Nói xong, Bạch Tố Y kéo Lâm Thiệu Huy đi về phía ông ngoại Thẩm.
Trên đường đi, tiếng chế giễu của khách mời xung quanh không ngừng lọt vào tai, khiến gương mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y khó coi đến cực điểm,
Nhất là.
Lúc vợ chồng hai người vừa mới đến trước bàn của ông ngoại Thẩm, Lâm
Thiệu Huy còn chứ mở miệng.
"Được rồi! Tôi chẳng phải là ông ngoại của cậu!"
Sắc mặt của ông ngoại Thẩm tái xanh, lời nói lạnh nhạt vô tình, ông ta nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy.
Phật!
Một câu này mang ý trách mắng cùng nhục mạ, đột nhiên khiến khách mời xung quanh xôn xao cả lên.
Tục ngữ nói, đánh người không đánh mắt. Bọn họ cũng không ngờ rằng ông ngoại Thẩm lại chán ghét Lâm Thiệu Huy đến mức độ như vậy. Ở trước mặt của tất cả mọi người lại khiến Lâm Thiệu Huy phải túng quẫn.
Nhìn thấy cảnh này.
Bạch Tổ Y hoàn toàn tức giận, gương mặt xinh đẹp của cô cực kỳ âm u, nhìn chằm chằm vào ông ngoại mình, chất vấn.
"Ông ngoại, sao ông lại có thể nói như vậy, cho dù Lâm Thiệu Huy là người không có chí tiến thủ đi nữa thì anh ấy cũng là chồng của Bạch Tố Y cháu."
"Ngoại trừ cháu, ông không có tư cách nhục mạ anh ấy!"
Nói xong, Bạch Tổ Y bỗng nhiên quay người kéo Lâm Thiệu Huy đi.
Khoảnh khắc đó, Bạch Tố Y không hề muốn ở lại nơi này.
Nhưng mà lúc cô vừa mới đi đến cửa thì Thẩm Ngọc Trân đã nhanh chóng đuổi theo.
"Bạch Tổ Y, coi như mẹ xin con đó, đừng đi! Ông ấy là ông ngoại của con đó..." Gương mặt của Thẩm Ngọc Trân đầy sự khẩn cầu.
Bà ấy không phải là không cảm thấy chịu nhục, nhưng cũng có cách gì chú.
Dù sao ông cụ Thẩm cũng là cha của bà.
Mà nhà họ Thẩm dù sao cũng là nhà mẹ của bà.
“Mẹ..." Viền mắt của Bạch Tổ Y ửng đỏ, nước mắt xém chút nữa đã rơi xuống.
Nhất là khi cô nhìn thấy nét mặt khẩu cầu kia của Thẩm Ngọc Trân, trái tim của cô đột nhiên mềm nhũn. Cạch!
Mà ngay lúc này, người đón khách đi đến, lạnh lùng nói với một nhà Lâm
Thiệu Huy.
"Đã không đi thì hãy theo tôi! Đã chuẩn bị xong chỗ cho mọi người rồi. Nói xong, người đón khách đó bỗng nhiên quay đầu đi.
Mà Thẩm Ngọc Trân thì kéo Bạch Tổ Y và Lâm Thiệu Huy theo sát ở phía sau.
Nhưng mà sau khi bọn họ nhìn thấy chỗ đã chuẩn bị cho cả nhà mình thì cho dù là Bạch Tổ Y hay là Thẩm Ngọc Trân đều lại thay đổi sắc mặt.
Ở cửa!
Không sai, ở cửa ra vào đặt một chiếc bàn rộng lớn, chiếc bàn mục nát không thôi mà đến ghế cũng cực kỳ dơ dáy.
Vừa nhìn thì giống như là đang xin cơm bố thí vậy.