Cả nhà Thẩm Ngọc Trân tới rồi?
Nghe thấy câu này, đám người ông cụ nhà họ Bạch không tự chủ mà đồng loạt nhìn về phía ngoài cửa.
Trong lúc nhất thời liền nhìn thấy ba người Thẩm Ngọc Trân, Bạch Tuấn Sơn và Bạch Tố Y đang đi vào.
"Hừ!"
Nhìn thấy một nhà Thẩm Ngọc Trân, sắc mặt ông cụ nhà họ Thẩm trong nháy mắt đã trở nên âm trầm.
Không chỉ là ông cụ mà những người còn lại của nhà họ Thẩm cũng không có người nào đứng dậy nghênh đón.
Từng ánh mắt giống như băng nhọn, đâm vào mặt một nhà ba người Thẩm Ngọc Trân, bọn họ chỉ cảm thấy bản thân mình giống như một trò cười, bị những người đó nhìn chằm.
"Mẹ..." khuôn mặt vẫn tươi cười của Bạch Tố Y đã khó coi vô cùng, cô lập tức kéo cánh tay mẹ mình rời đi. Chỉ là, khỏe miệng Thẩm Ngọc Trân lại hiện lên một nụ cười vô cùng chua sót, bà ấy nói: "Bạch Tố Y, cùng mẹ đi tới chào hỏi ông ngoại của còn đi!"
Nói xong câu này thì Thẩm Ngọc Trân liền cứng rắn lôi kéo Bạch Tố Y và Bạch Tuấn Sơn đi về phía bàn mà người nhà họ Thẩm đang ngồi.
Thằng đến khi đi tới trước mặt ông cụ nhà họ Thẩm, bà ấy mới cung kính nói: “Ba, con tới.."
Thẩm Ngọc Trân nhìn ba ruột của mình, trong lòng bà ấy vừa chua sót mà vừa cay đắng.
"Bạch Tổ Y, gọi ông ngoại nhanh đi!"
Ông ngoại?
Sắc mặt Bạch Tố Y khó coi vô cùng, năm đó khi cô vừa mới gả cho Lâm Thiệu Huy, Thẩm Ngọc Trân đã từng bảo vợ chồng hai người đi tới nhà họ Thẩm chào hỏi ông ngoại.
Nhưng ai ngờ rằng, cô và Lâm Thiệu Huy đứng trước cửa nhà họ Thẩm chờ đợi hơn hai tiếng đồng hồ, đến cuối cùng cửa cũng không được bước vào.
Mà bây giờ...
“Ông...ông ngoại!" cho dù trong lòng Bạch Tố Y có nhiều bất mãn hơn nữa thì cũng phải khuất phục dưới ánh mắt nài nỉ của mẹ mình, cô chỉ có thể căng da đầu ra kêu một tiếng như vậy.
Chỉ là khi nghe được lời này.
Sắc mặt của ông cụ nhà họ Thẩm lại càng trở nên âm trầm, ông cụ nói: "Hừ! Đừng có gọi tôi là ông ngoại, ông già lầm cẩm tôi đâu không nhận nổi đâu."
"Nghe nói cô cũng gả cho một thằng phế vật?"
"Thật không biết mẹ con hai người lên cơn điên gì, năm đó mẹ cô gả cho thằng vô dụng Bạch Tuấn Sơn này thì cũng thôi đi, vậy mà cô cũng gả cho một thằng vô dụng, chẳng lẽ là muốn lão già này tức chết mới vừa lòng sao?"
Xôn xao!
Một câu này của ông cụ nhà họ Thẩm, hoàn toàn không chừa cho bọn họ một tí mặt mũi nào,
Giống như một bạt tai, hung hăng tát lên mặt một nhà ba người Bạch Tố Y, làm cho sắc mặt của bọn họ trong nhất thời đều trở nên vô cùng khó coi.
Không chỉ là như vậy.
Mợ cả đứng bên cạnh tiếp tục hỏi: “Ngọc Mai à, thằng con rể kia của cô đâu? Sao nó lại không tới? Hôm nay chính là ngày vui của nhà họ Thầm chúng tôi, khó khăn lắm mới mời được mấy người, thằng đó làm bộ kiêu ngạo gì chứ, vậy mà lại dám không tới!"
"Đúng thế, chị hai à, con rể của chị tên là Lâm Thiệu Huy đúng không? Chúng tôi cũng đã từng thấy cậu ta rồi, năm đó khi cậu ta và Bạch Tố Y vừa mới kết hôn còn muốn tới nhà họ Thẩm chúng tôi hỏi thăm, chỉ tiếc là cổng thôi bọn chúng cũng không được bước vào."
Lời này của mợ hai lại càng thêm chanh chua.
Rất nhiều người trong nhà bọn họ thật sự đã từng gặp Lâm Thiệu Huy, ấn tượng đối với Lâm Thiệu Huy cũng rất sâu sắc.
Dù sao thì một thằng nghèo kiết hủ lậu như thế, một đề tài chuyện cười thú vị như thế, đương nhiên sẽ trở thành trò cười cho bọn họ lúc rảnh rỗi.
Mà từng câu từng câu châm chọc này làm cho sắc mặt Thẩm Ngọc Trân trong phút chốc liền trở nên càng trắng.
Bà ấy chỉ đành cắn môi dưới, kiên kì nói: "Lâm Thiệu Huy còn có việc khác, lát nữa nó sẽ tới ngay, nó để cho bọn con tới hỏi thăm ba trước."
Hỏi thăm?
Ha ha ha...
Đám người mợ cả trong chớp mắt liền cười vang.
Người nhà họ Thẩm bọn họ, há lại chú ý tới lời hỏi thăm của một tên ở rể vô dụng?
Hơn nữa, cũng chỉ là một thằng vô dụng mà thôi, nó còn có thể làm gì khác được chứ? Lẽ nào nó phải đi thăm dự buổi tiệc của chủ tịch tình sao?
Thật là buồn cười.
Sắc mặt tất cả mọi người nhà họ Thẩm đều tràn đầy khinh thường và châm chọc.
Nhưng ngay lúc này, từ một bàn ngồi dựa gần cửa sổ truyền tới một tiếng hô: “Nhanh tới đây xem, vị đại nhân vật kia tới rồi!"