Nói xong!
Bàn tay của tên thanh niên độc ác kia!
Đột nhiên, mấy nam nữ thanh niên với vẻ mặt hung tợn đứng bên cạnh tên kia cũng nhanh chóng chóng cầm lấy dao găm, vây anh lại.
Thế nhưng!
Dường như Lâm Thiệu Huy cũng không hề để ý đến những người này!
Anh nhìn từng vết sẹo ngang dọc trên khuôn mặt của Huân Nhi, nhẹ nhàng lên tiếng: "Tổng cộng có mười sáu vết sẹo!" "Anh đã rạch cả thảy là mười sáu vết sẹo trên mặt của cô bé. Nếu đã như thế thì mặt của anh cũng không được yên đâu."
Cái gì!
Lời nói của Lâm Thiệu Huy khiến người thanh niên độc ác kia cảm thấy sững sờ.
Tuy nhiên, không chờ gã ta kịp phản ứng.
Bốp!
Anh ta chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình đột nhiên trở nên trống rỗng.
Sau đó anh ta mới phát hiện ra con dao găm trên tay mình đã bị Lâm Thiệu giật lấy.
Không chỉ có
Bang!
Lâm Thiệu Huy nhấc chân lên rồi lại hạ xuống, sau đó đá thật mình vào người tên thanh niên kia khiến gã lộn mèo trên
Đúng lúc tên thanh niên độc ác sắp vùng vẫy đứng dậy.
Lâm Thiệu Huy lại tung một cú đấm.
Anh nên thật mạnh vào mặt của tên thanh niên ác độc kia, khiến đầu óc gã bắt đầu trở nên mộng mị, cả người gã té thật mạnh xuống đất.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt của những người xung quanh nhanh chóng thay đổi rõ rệt.
Tuy nhiên ngay lúc bọn họ muốn tiến lên ngăn cản, cảnh tượng khiến bọn họ không dám tin vào mắt mình lại xuất hiện. "Huân Nhi, mau mắt lại!"
Giọng nói lãnh đạm của Lâm Thiệu Huy truyền đến.
Khi cô bé nghe thấy điều này, Huân Nhi đã vô cùng rất choáng váng. Dù không biết anh trai mình định làm gì, thế nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn nhằm mắt lại.
Phụt!
Ngay khi Huân Nhi vừa mắt lại, một âm thanh nặng nề nhanh chóng truyền tới.
Những nam nữ thanh niên đứng xung quanh cũng cảm thấy bối rối!
Họ nhìn thấy vô cùng rõ ràng, con dao găm trong tay Lâm Thiệu Huy đang đâm thật mặt vào gò má của tên thanh niên độc ác kia. "Aaaa! Mặt tôi!"
Tên thanh niên độc ác đột nhiên gào thét, sự đau đớn truyền tới khắp người.
Gã ta có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng, Lâm Thiệu Huy đã dùng sự sắc bén của con dao găm đâm xuyên qua da thịt trên gương mặt gã ta.
Nỗi đau đớn mãnh liệt này khiến cả người anh không ngừng run rẩy.
Tên thanh niên ác độc muốn vùng vẫy, nhưng gã ta lại kinh ngạc phát hiện đôi bàn tay to lớn của Lâm Thiệu Huy giống như kẹp sắt, mạnh mẽ đè đầu gã ta khiến gã ta không thể nào nhúc nhích được.
Nhưng còn nhiều điều hơn thế nữa!
Chế giễu!
Tên thanh niên độc ác có thể nghe thấy một tiếng xé toạc.
Gã ta đột nhiên cảm thấy con dao găm đang đặt trên má mình và đột ngột lướt qua.
Tí tách!
Tí tách!
Từng dòng máu đỏ tươi nhanh chóng chảy xuống trên gương mặt gã ta.
Những nam nữ thanh niên đứng xung quanh hoảng sợ phát hiện ra, Lâm Thiệu Huy lại dùng con dao găm đó xoay một vòng trên mặt tên thanh niên độc ác kia.
Rồi sau đó năm ngón tay anh đang bắt lấy một phần da trên gương mặt gã ta.
Rồi anh giật thật mạnh!
Xoạt!
Khuôn mặt của gã thanh niên độc ác đã thực sự bị Lâm Thiệu Huy xé nát.
Bối rối!
Lúc này, những nam nữ thanh niên đứng xung quanh hoàn toàn trở nên bàng hoàng.
Họ nhìn phần da mặt to bằng lòng bàn tay đang nằm trong tay Lâm Thiệu Huy, sau đó phần da trên khuôn mặt của tên thanh niên hung ác kia biến mất không còn tăm tích, chỉ còn lại khuôn mặt đỏ tươi và khuôn mặt trắng bệch.
Bum!
Mấy người xung quanh trông như đã nhìn thấy ma, từng người một sợ hãi và rút lui. "Mặt! Phong... Anh Phong, mặt của anh..." "Mẹ kiếp! Người này đúng là mất trí rồi, anh, thật sự đã xé nát mặt của Anh Phong!" "Mẹ ơi! Làm con sợ chết khiếp, đồ mất trí, đồ quỷ!"