Tí tách!
Tí tách!
Thế nhưng Lâm Thiệu Huy thấy những giọt nước mắt trong suốt đang không ngừng rơi ra khỏi hốc mắt của Huân Nhi, sau đó rơi xuống đất, hóa thành hư vô.
Cảnh tượng này khiến trong lòng Lâm Thiệu Huy bỗng chốc có một dự cảm không lành: "Huân Nhi! Cuối cùng là em bị sao thế? Mau xoay đầu lại để anh trai xem một chút nào!"
Sau khi Lâm Thiệu Huy nói xong, nhanh chóng đưa tay bắt lấy bả vai nhỏ bé của Huân Nhi, nhẹ nhàng xoay một cái.
Đột nhiên!
Sau khi khuôn mặt xinh đẹp của Huân Nhi đổi diện với Lâm Thiệu Huy.
Âm!
Lâm Thiệu Huy chỉ cảm thấy đầu óc mình trở nên mộng mị, dương như không dám tin vào ánh mắt của mình.
Một vết sẹo!
Không sai!
Khuôn mặt vốn xinh đẹp tựa thiên thần của Huân Nhi, lúc này lại xuất hiện không ít những vết sẹo, những vết sẹo lớn chẳng chịt trên khuôn mặt của cô bé.
Những vết sẹo này hằn lên tia máu, dường như chỉ mới đóng vảy mà thôi.
Chẳng chịt ngang dọc trên khuôn mặt cô bé, đã biến một gương mặt xinh đẹp tựa như thiên thần của Huân Nhi bị cắt tan tành.
Trông vô cùng xấu xí.
Lâm Thiệu Huy nhanh chóng nhận ra những vết sẹo này đều là nhưng vết dao chém.
Thế nhưng anh chỉ đơn giản là không thể tưởng tượng được, cuối cùng thì người nào mà lại có lòng dạ độc ác như thế. Hủy đi dung mạo của một cô bé chỉ mới năm sáu tuổi. "Anh... Anh trai! Cầu xin anh đừng có nhìn Huân Nhi! Huân Nhi xấu xí, Huân Nhi... Không, không thể hù dọa anh như thế được!"
Lúc này, Huân Nhiên đang đứng đối diện với Lâm Thiệu Huy.
Đôi bàn tay nhỏ bé của cô bé vội vàng che đi gương mặt nhỏ nhắn, xấu xí của mình. Cả người cô bé ngồi xổm dưới đất, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống xuyên qua kẽ ngón tay của cô bé. "Anh... Anh trai à! Anh mau đi đi! Huân Nhi không sao cả, Huân Nhi thật sự không sao đâu. Chờ đến khi sẹo trên mặt Huân Nhi lành hẳn thì Huân Nhiên sẽ tới tìm anh, có được không?"
Giọng cô gái nhỏ gần như van xin.
Sau khi nghe thấy giọng nói của Lâm Thiệu Huy, cô bé nhanh chóng nhận ra người anh trai tựa như thiên thần xuất hiện trong cuộc đời của cô bé.
Tuy nhiên, cô bé không dám nhận anh, cũng không muốn nhận.
Cô bé đã nợ anh trai quá nhiều rồi.
Cô bé không muốn khuôn mặt xấu xí này của mình dọa anh sợ.
Hu hu hu...
Nhìn Huân Nhi ngồi xổm xuống đất bật khóc như thế, trong lòng Lâm Thiệu Huy tựa như bị đao đâm vậy, khiến anh cảm thấy khó thở.
Anh biết, chỉ trong một thời gian ngắn, chắc chắn Huân Nhi đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.
Nghĩ tới đây.
Lâm Thiệu Huy không nhịn được nhìn thẳng Huân Nhi, sau đó mới nói: "Thôi được rồi! Anh trai đồng ý với em. Nếu em không muốn gặp anh, vậy thì anh. Đi trước vậy!"
Nói xong!
Lâm Thiệu Huy vỗ nhẹ lên bả vai gây của Huân Nhi, sau đó mới xoay người rời khỏi đó. Huân Nhi ngồi xổm trên đất, cái đầu nhỏ cúi xuống, hai tay dùng sức che đi gò má mình.
Chỉ đến khi cô bé nghe thấy tiếng xe điện rời khỏi đó.
Tiếng khóc của cô bé mới từ từ dừng lại. Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng người Lâm Thiệu Huy đang lái xe điện rời khỏi đó, vẻ áy này nhanh chóng hiện lên trên khuôn mặt cô bé: "Anh trai! Thật sự xin lỗi, không phải Huân Nhi không đồng ý gặp anh, cũng không phải không muốn nhận anh, chẳng qua là bây giờ Huân Nhi... Vô cùng xấu xí!" "Huân Nhi sợ sẽ dọa anh sợ!"
Nói xong.
Huân Nhi không nhịn được lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt đầy sẹo của mình, sau đó cô bé nhanh chóng vác chiếc giỏ đựng thức ăn lên vai, lảo đảo đi về phía khu Bắc.
Thế nhưng cô bé lại không hề phát hiện ra.
Một bóng người đang chậm rãi đi theo sau lưng cô bé.
Đó chính là... Lâm Thiệu Huy.