Giọng nói của Chương Lỗi lộ ra vẻ sát khí vô cùng mãnh liệt.
Thế nhưng khi nghe thấy như vậy. Lâm Thiệu Huy chỉ nhếch miệng một cái: "Đây là lần thứ hai! Nếu không nhờ Phương Y Thần thì ngay từ lần đầu tiên, tôi đã cảm thấy anh đáng chết. Nhà họ Phương của anh đáng chết!" "Nếu có lần sau thì có thần tiên... Cũng không cứu được anh đâu!"
Cái gì!
Chương Lỗi nghe thấy sự uy hiếp trong lời nói của anh, gương mặt anh ta nhanh chóng đỏ bừng lên.
Uy hiếp anh ta sao?
Anh ta không ngờ mình lại bị đe dọa bởi tên khốn kiếp này. "Tên họ Lâm kia, mày cũng lợi hại quá nhỉ! Mày đúng là quá kiêu căng, ngạo mạn. Thế nhưng tạo không tin, chỉ với một mình mày mà có thể đối đầu lại với cả nhà họ Phương của tao sao?"
Trong giọng nói của Chương Lỗi đầy vẻ oán giận. Thế nhưng rõ ràng là Lâm Thiệu Huy lười nghe anh ta nói nhảm nhiều như thế.
Anh chỉ lạnh lùng nhìn Chương Lỗi một cái, tựa như đang nhìn một người chết vậy: "Hãy nhớ kỹ, không có lần sau đâu!"
Sau khi anh nói xong!
Răng rắc!
Bàn tay Lâm Thiệu Huy siết chặt, chiếc điện thoại kia tựa như một miếng đậu hủ vậy, nhanh chóng vỡ vụn.
Tại lối ra của cục thể thao.
Hai ba con Bạch Long Hải và Bạch Chí Phàm lúc này đang lạnh lùng đứng chờ ở cửa.
Đặc biệt là khi nghĩ đến việc mình bị mất mặt như thế, sự tức giận trong lòng hai ba con đều không thể nào ngừng được. "Khốn khiếp! Cái tên khốn kia đã dùng cách thức gì mà lại có thể xâm nhập vào cục thể thao được vậy?" Bạch Chí Phàm lạnh lùng lên tiếng.
Cho đến tận bây giờ, anh ta vẫn không thể tin rằng Lâm Thiệu Huy lại được vào sân xem trận đẩu. "Hừ! Mặc kệ cái tên đó đi! Một lát nữa, đợi ông nội con trở ra thì chúng ta hỏi sẽ biết thôi." "Hon nữa, Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn đều bên trong, một khi hai vị đại tông sư đó biết được, Lâm Thiệu Huy chính là người đã làm tổn thương đến cháu đích tôn của bọn họ. Tên nhóc này có thể còn sống sót trở ra cũng là cả một vấn đề đấy!"
Bạch Long Hải cũng không cam lòng.
Vừa nói xong, ông ta nhanh chóng nhìn thấy cửa ra vào đã mở, có một ông lão đang từ trong đó bước ra. "Ông nội con ra rồi kìa!"
Sai khi nhìn thấy một ông lão đang ở trong đám đông, hai ba con Bạch Long Hải mừng như điên, vội vàng chạy tới đón ông cụ. "Ba, ba có thấy Lâm Thiệu Huy ở bên trong đó không? Cái tên khốn kiếp đó không biết đã dùng cách gì mà có thể vào trong đấy nữa!" Lúc này, Bạch Long Hải đi tới bên cạnh ông cụ nhà họ Bạch, vội vàng lên tiếng hỏi.
Hừ!
Chỉ với một câu nói đã có thể khiến sắc mặt của ông cụ nhà họ Bạch trở nên trắng bệch.
Lâm Thiệu Huy thật sự đã tới đây sao?
Ban đầu, trong lòng ông cụ vẫn còn đang thắc mắc không biết Lâm Thiệu Huy có phải là đại tông sư Thiệu Huy không, vị vua kinh khủng kia của Nhà tù Máu.
Thế mà bây giờ...
Ông ta dường như đã có thể chắc chắn đến bảy mươi phần trăm. "Ba có thấy một người, trông rất giống Lâm Thiệu Huy, nhưng ba lại không chắc lâm." Vẻ mặt ông cụ nhà họ Bạch trở nên u ám.
Khi nghe thấy điều này.
Bạch Long Hải càng cảm thấy tức giận hơn: "Ba! Sao bổ không nói ra thân phận của Lâm Thiệu Huy, có như thế hai vị đại tông sư Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn nhất định sẽ lộ da tên nhóc khốn khiếp đó!"
Lột da sao?
Nghe thấy thế, khóe miệng ông cụ nhà họ Bạch cố gắng nở ra nụ cười.
Nếu Lâm Thiệu Huy thật sự là đại tông sư Thiệu Huy thì đừng nói tới việc Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn lột da anh mà cho dù không bị sợ suýt tè ra quần đã là chuyện tốt rồi. "Đúng thể đấy ông nội. Cái tên Lâm Thiệu Huy chó chết đó, làm hại cháu với ba cháu, bị nhân viên an ninh đuổi ra ngoài! Mất hết mặt mũi!" Bạch Chí Phàm giận dữ lên tiếng: "Khi trở về cháu nhất định sẽ dùng tập đoàn Bạch Kỳ để trả thù Lâm Thiệu Huy!"
Trả thù sao?
Câu nói này cũng khiến ông cụ nhà họ Bạch bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch.
Ông cụ tức giận nhanh chóng tát thật mạnh vào mặt Bạch Chí Phàm.