"Cái tên ngu ngốc này! Cậu ta còn đứng ngây ra đó làm gì thế? Chẳng lẽ thật sự muốn bước lên đài cao này để chịu chết sao?"
Dáng vẻ Lãnh Ngạo Thiên trông như một người thầy nghiêm khắc đang dạy dỗ học trò của mình để người đó trở thành một người tốt hơn.
Còn Hạ Lan Sơn lại là một gương mặt già nua, xám như tro tàn: "Ba vị đại tông sư Nam Lộc chúng ta, lần này toàn quân đều đã chết hết, đúng là xấu hổ mất mặt!"
Hai ông lão giờ phút này tựa như già đi mấy tuổi chỉ trong nháy mắt, trên gương mặt hiện lên vẻ đau khổ và mất mác.
Mà đúng vào lúc này.
Am!
Chiêu Huyết Sát Quyền kia của Huyết Lang còn cách đầu Lâm Thiệu Huy khoảng nửa mét. "Chết cho tôi!"
Giờ phút này đã hoàn toàn thấy được ý định báo thù của Huyết Lang.
Nụ cười gần trên mặt anh ta lúc này càng trở nên sâu đậm hơn.
Khí thế trên người anh ta nhanh chóng động đậy về phía quả đấm của anh ta, làm cho sức lực bên trong chiêu thức đó tăng lên thêm một bậc, hung hång đập vào đầu Lâm Thiệu Huy.
Gần!
Càng lúc càng gần!
Gần như chỉ trong gang tac, thiết quyền của Huyết Lang chỉ còn cách đầu Lâm Thiệu Huy một khoảng nhỏ.
Thế nhưng ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Thiệu Huy sẽ hoàn toàn bị KO.
Bốp!
Một bàn tay đột nhiên xuất hiện nằm lấy Huyết Sát Quyền đang đánh tới kia!
Âm!
Sau khi Huyết Sát Quyền cuồng bạo kia đập vào bàn tay này thì lực lượng kinh khủng kia dường như đã chìm xuống đáy biển, không hề khiến bàn tay kia lại đánh ngược trở lại.
Ngược lại, Huyết Sát Quyền này hơi ngừng lại.
Tĩnh lặng...
Giờ phút này, không khí bên trong cung thể theo tựa như đang bị cô đọng lại vậy.
Các đại lão Nam Lộc đang ở xung quanh xem cuộc chiến vẻ thương tiếc cùng tức giận trên gương mặt họ nhanh chóng trở nên cứng ngắc.
Con người của họ trợn tròn, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng vừa diễn ra trên đài cao, dường như không dám tin vào mắt mình.
Nào chỉ có một mình bọn họ!
Nụ cười trên mặt Huyết Lang ban nãy cũng nhanh chóng trở nên cứng đờ. "Không... Không thể nào!" Anh ta trở nên bối rối.
Anh ta phát hiện ra Huyết Sát Quyền của mình khi đánh vào đòn ngăn cản trên tay Lâm Thiệu Huy thì không có cách nào phát huy được uy lực của nó.
Tựa như chỉ với một chiêu từ bàn tay của đối phương đã có thể khiến toàn bộ lực lượng của anh ta trở nên vô hình.
Chuyện này... Làm sao có thể chứ? "Cái tên khốn khiếp đáng chết này!"
Từng cảm giác sợ hãi và dự cám chẳng lành dần hiện lên trong lòng Huyết Lang.
Anh ta dường như không chút do dự, sau khi phát hiện cú đấm của mình không trúng thì cả người anh ta nhanh chóng bỏ trốn.
Thế nhưng chuyện khiến anh ta hoảng sợ lại xuất hiện.
Bàn tay ra đòn của Lâm Thiệu Huy tựa như được chế tạo từ thép vạn năm vậy. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Cho dù anh ta có phát lực thế nào thì cũng khó có thể trốn thoát khỏi nắm đấm của Lâm Thiệu Huy.
Äm!
Cảnh tượng này hoàn toàn khiến Huyết Lang trở nên luống cuống.
Thế nhưng lúc anh ta muốn tiếp tục trốn thoát. Ánh mắt của Lâm Thiệu Huy đã rời khỏi Huyết
Tổ mà chuyển về hướng này.
Uy nghiêm!
Trông vô cùng đáng sợ!
Ánh mắt kia của Lâm Thiệu Huy trong mắt Huyết Lang lộ ra vẻ lạnh lùng vô tận, tựa như trong mắt Lâm Thiệu Huy thì anh ta cũng chỉ là một con kiến hôi đang khiêu khích mà thôi. "Một chiêu sao?"
Lâm Thiệu Huy lạnh lùng nói ra những lời đó, sau đó còn cố gật đầu một cái: "Được! Tôi sẽ thành toàn cho cậu!"
Cái gì!
Huyết Lang ngần người, không hiểu ý trong câu nói này của Lâm Thiệu Huy.
Thế nhưng vào lúc này.
Anh ta chỉ cảm thấy một nguồn năng lượng giống như dời núi lấp biển đang phát ra từ lòng bàn tay của Lâm Thiệu Huy, cuộn trào tới đây.
Huyết Lang chỉ cảm thấy mình tựa như một cây côn gỗ, nảy lên theo cánh tay Lâm Thiệu Huy. Cuốn theo cả sinh mạng của anh ta. Sau đó hung hăng đập thật mạnh xuống đất! Am!
Cơ thể của Huyết Lang tựa như một chiếc bao bố bị rách vậy, đập thật mạnh xuống đài cao. Ầm ầm ầm!
Gạch sứ ở chỗ nền nhà nhanh chóng bị lõm xuống, đá vụn bay tán loạn.
Thân xác Huyết Lang tạo nên một chiếc hổ vô cùng to.