Câu cá!
Câu này khiến ba người kia khẽ giật mình.
Dù sao La Bố Hồ cũng cực kỳ nguy hiểm, ở đây câu cá ư. Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.
Ba người kia vội đưa mắt nhìn về phía trước và bất ngờ nhìn thấy phía trước cách La Bố Hồ không xa.
Có một ông già đội mũ đang ngồi một mình bên hồ, tay cầm cần câu.
Lặng lẽ thả cần câu!
Điều đặc biệt là khiến Tứ Lang Tây Bắc ngạc nhiên chính là!
Theo bàn tay của ông lão hất lên, phía dưới liền xuất hiện con cá cực kỳ to lớn, béo ú thuận theo dây câu liền bị quăng lên bờ bên cạnh." “Hả? Kỹ thuật câu cá độc nhất vô nhị a?" Cánh tượng này khiến Tứ Lang Tây Bắc phải sững sờ.
Đặc biệt, khi nhìn thấy con cá lớn mà ông lão câu được chính là cá La Bố Hồ quý giá, trong lòng Tử Lang Tây Bắc lập tức khẽ động. "Đại ca, nghe nói mùi vị của con cá này cực kỳ thơm ngon, đặc biệt sau khi nướng lên, ở đại lục nó có thể bán với giá một vạn với lại còn là thứ có tiền cũng chưa chắc mua được!" "Đúng vậy đó đại ca, em cũng nghe nói có người đã ăn được loại cá này liền hết lời khen ngợi!" "Đại ca, hiện tại em hơi đói bụng, chúng ta có Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Lúc này Tam Lang còn lại đang hung hăn nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt tràn ngập sự tham lam.
Bốn người đốt, giết, cướp suốt một ngày đến bây giờ vẫn chưa ăn, giờ nhìn thấy món cá ngon này, tự nhiên không thể nhịn nổi.
Nghe nói như vậy.
Tên cầm đầu cũng nhẹ gật đầu. Thực thế, bụng cũng đã kêu réo nãy giờ rồi. "Đi thôi! Chúng ta đi tới trước mua con cá này!" "Ngoài ra, nơi này cực kỳ nguy hiểm, ông già này đây câu cá một mình. Chuyện này rất quái lạ, vì vậy ba người nhớ đừng liều lĩnh, nếu không sợ sẽ có gì không hay xảy ra!”
Lúc này tên đại ca nghiêm nghị nói với ba người kia. cảm thấy có thứ khủng hoảng, nguy hiếm cực kỳ mạnh mẽ, mặc dù ông già phía trước dường như đã 80 tuổi nhưng vẫn không hề muốn đi trêu chọc ông ta.
Dù sao, ở cái nơi hoang tàn vắng vẻ này, không duyên cớ xuất hiện một ông lão câu cá, cái này ngẫm lại đều khiến người ta có chút không rét mà run.
Ba người kia nghe vậy, mặc dù họ tỏ ra khinh thường nhưng vẫn gật đầu.
Một nhóm bốn người đã sớm đến gần hồ. Tên đại ca chắp tay với ông lão và nói. "Ông lão, chúng tôi đi ngang qua đây có chút hơi đói! Không biết ông có thể bán con cá này cho chúng tôi không?"
Tuy nhiên, sau khi tên cầm đầu nói xong!
Một phút!
Năm phút!
Ông lão dường như hoàn toàn không nghe thấy cũng không để ý bốn người đang đi tới, ông ấy còn không thèm quay đầu lại huống chi là đáp lại!
Cái này.
Tứ Lang Tây Bắc sửng sốt.
Trong lòng bốn người bọn họ bắt đầu nhen nhóm lửa giận.
Tuy nhiên, người đại ca vẫn cố nén cơn giận trong lòng, một lần nữa chặt tay và hỏi: "Thưa ông, chúng tôi thật sự rất đói, giá cả không thành vấn de. Ông có thể bán cá cho chúng tôi không?" Đại ca nói lại lần nữa, lần này giọng điệu còn cung kính hơn lần trước.
Có điều thứ làm bọn họ kinh ngạc chính là. Cho dù là giọng nói của hắn rất lớn thậm chí chứa đựng nội lực, ông lão trước mặt cũng không trả lời.
Như thể một người điếc không thèm quan tâm. "Chết tiệt! Đại ca, em thấy ông lão này chắc bị điếc tai rồi. Cần gì nói nữa chúng ta liền cướp đi!" "Nhiều năm như vậy, Tứ Lang Tây Bắc của chúng ta muốn ăn gì có khi nào phải ăn nói khép nép như vậy!" Lúc này hai người còn lại nói dứt khoát.