Hiện tại, anh bị bắt!
Sau khi nghe thấy câu nói này của Ngưu Vân
Khuê.
Xôn xao...
Những người trong đại sảnh ồ lên một mảnh, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ hoảng sợ đến tột độ.
Làm sao có thể.
Rõ ràng là Ngô Tuyết Bằng gọi điện thoại báo cảnh sát, chuẩn bị đối phó Lâm Thiệu Huy, nhưng hiện tại những cảnh sát này tới đây, chẳng những cắt đứt một cánh tay của Ngô Tuyết Bằng, thậm chí còn liệt kê ra tận mấy tội danh, bắt giữ người báo án này nữa?
Cái này... Cái này đặc biệt vượt ra khỏi sức tưởng tượng của mọi người rồi. "Không!" "Cục... cục trưởng Ngưu Vân Khuê! Nhất định là ông nhầm rồi, tôi báo cảnh sát là vì tôi bị người ta đánh bị thương, ông... Các ông.." Ngô Tuyết Bằng bối rối.
Bởi vì tội danh mà Ngưu Vân Khuê nói, quả thật đều là do ông ta làm, cưỡng gian, tham ô công quỹ, mỗi một điều đều đủ ông ta ngồi tù mười mấy năm rồi.
Nhưng ông ta suy nghĩ thế nào cũng không ra, những cảnh sát này sớm không tới bắt, muộn không tới bắt, lại cố tình ngay vào lúc mình kiện Lâm Thiệu Huy, lại tới bắt một người đi báo án là ông ta.
Quả thực quá mức không tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ là
Ngô Tuyết Bằng đột nhiên nghĩ đến khả năng nào đó, trong nháy mắt ánh mắt đã chuyển dời, gắt gao nhìn chăm chú về phía Lâm Thiệu Huy. "Bởi vì anh ta sao?"
Một suy nghĩ đáng sợ đến làm ông ta phát hoảng hiện lên trong đầu.
Có lẽ chính là vì, người mà ông ta báo cảnh sát muốn bắt chính là Lâm Thiệu Huy, cho nên những cảnh sát này mới moi tội danh ra rồi tiến đến bắt giữ ông ta.
Âm!
Sau khi nảy ra suy nghĩ này, Ngô Tuyết Bằng chỉ cảm thấy da đầu run lên một trận, ông ta căn bản không cách nào tưởng tượng, Lâm Thiệu Huy có thân phận gì, mới có thể được cảnh sát bảo vệ như vậy. “Bắt lại cho tôi!”
Mà ngay vào lúc này, Ngưu Vân Khuê lạnh lùng cười, vung bàn tay lên.
Ngay lập tức, mấy anh cảnh sát bên cạnh đột nhiên nhào tới, ấn ngã Ngô Tuyết Bằng xuống đất. "Không! Anh... anh Lâm, tôi sai rồi! Cầu xin anh tha cho tôi! Tôi thật sự biết sai rồi, xin anh ngài đại nhân có đại lượng, tha thứ cho tôi đi!"
Ngô Tuyết Bằng bị đè xuống đất, lập tức phát ra từng tiếng tru tréo như heo bị chọc tiết.
Nhưng sau khi câu nói của ông ta vang lên, làm cho đám người bác cả Bạch Long Hải chung quanh không dám tin tưởng vào đôi tai của mình nữa.
Sao... Sao lại thế này rồi?
Vì sao Ngô Tuyết Bằng không phản bác tội danh của mình, ngược lại đang năn ni van xin Lâm Thiệu
Huy?
Hay là, tất cả mọi chuyện đều do Lâm Thiệu Huy làm sao?
Nhưng làm sao có thể
Không chỉ bác cả Bạch Long Hải, mà ngay cả Bạch Tổ Y cũng mang biểu cảm như nhìn thấy quý, ánh mắt nhìn về phía chồng mình càng thêm không thể tưởng tượng được.
Chính là, trên mặt của Lâm Thiệu Huy không có chút dao động tình cảm nào, tất cả mọi chuyện cứ như không dính líu chút gì đến anh vậy.
Thẳng đến mọi người dùng ánh mắt rung động chứng kiến.
Người phụ trách của toà nhà Hải Thuy là Ngô Tuyết Băng bị mấy anh cảnh sát áp giải ra khỏi toà nhà giống như một con chó chết.
Mãi cho đến lúc này, Ngưu Vân Khuê mới thận trọng cung kính khom người trước Lâm Thiệu Huy và Bạch Tổ Y, nói: "Cô Bạch Tổ Y, anh Lâm Thiệu Huy! Tội phạm đã được bắt quy án, cảm tạ hai vị đã phối hợp tích cực!”
Cái gì!
Đầu óc Bạch Tổ Y có chút ngơ ngác, cô căn bản không biết mình phải phối hợp cái gì.
Hơn nữa nhìn thấy cục trưởng Ngưu Vân Khuê này mang vẻ mặt cung kính như vậy với mình, cô lại càng thêm mờ mịt, không nghĩ ra đến tột cùng là sao thế này.
Thẳng đến khi Ngưu Vân Khuê và tất cả cảnh sát áp giải Ngô Tuyết Bằng rời đi rồi
Một mảnh tĩnh mịch!
Cả đại sảnh Toà cao ốc Hải Thuy lâm vào sự yên lặng như chết.
Ánh mắt của mọi người nhà họ Bạch đồng loạt nhìn chằm chằm Bạch Tổ Y và Lâm Thiệu Huy, một đám mặt xám như tro tàn cứ như xác sống.
Xong rồi!
Tòa cao ốc Hải Thuy cuối cùng vẫn rơi vào tay của Bạch Tổ Y, mà một triệu năm nghìn vạn còn lại của nhà họ Bạch bọn họ coi như trực tiếp công cốc rồi, điều này làm một tia dự cảm không lành tràn ngập vào trong lòng tất cả người nhà họ Bạch.