Âm!
Lúc nhìn thấy hai tấm chi phiếu này, bác cả Bạch Long Hải và Bạch Chí Phàm đều nôn nóng trong lòng, chúng khiến cho họ suýt nữa thì phun máu ra ngoài.
Là tấm chi phiếu mười lăm triệu đô!
Đây chính là số tiền mà bố con họ đưa cho Thái Quốc Phú. "Lâm Thiệu Huy. đây là tiền của nhà họ Bạch chúng ta! Trả cho chúng ta... cháu... cháu mau trả cho chúng ta đi!”
Bác cả Bạch Long Hải nhìn chằm chằm vào
Lâm Thiệu Huy, hận đến mức muốn nghien răng kèn ket. Mà Bạch Chí Phàm ở cạnh muốn lách người xông lên, muốn giật lại hai tấm chi phieu kia.
Thế nhưng hành động của anh ta trong mắt Lâm Thiệu Huy giống hệt như một trò hề, buồn cười đến đáng thương. nào? Mấy người nhà họ Bạch các người định cướp sao?" "Nếu như vậy tôi đành báo cho cánh sát thôi! Dù sao hai tấm chi phiếu này cũng là do Thái Quốc Phú đua cho tôi! Ông Thanh, ông Tê đều có thể làm chứng!"
Một hồi xì xào...
Nghe thấy lời Lâm Thiệu Huy nói, mặt của tất cả người nhà họ Bạch đều tái mét.
Lại là ông Thanh, ông Tề.
Đương nhiên bọn họ hieu chỉ cần Lâm Thiệu Huy đến hai ông già đầu só kia thì nhà họ Bạch bọn họ coi như rụng hết răng, cho nên chỉ có thể nuốt nghẹn cục tức này vào bụng. "Vả lại, hiện giờ tôi tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay tập đoàn Hải Thụy sẽ cắt đứt hoàn toàn các hợp đồng kinh doanh với nhà họ Bạch! Không còn bất cứ quan hệ gì nữa!" Lâm Thiệu Huy nói rành rọt từng câu từng chữ.
Mà chi cần một câu nói này thôi đã khiến cho toàn thể nhà họ Bạch mắt tối sầm lại.
Mười lăm triệu đô, coi như công cốc công cò mà thôi!
Vốn dĩ sẽ hợp tác thành công, giờ thì họ cắt đứt hoàn toàn rồi!
Đây tuyệt đối là một cú đả kích lớn đối với tập đoàn nhà họ Bạch, chuyển đi đến Hải Dương lần này quả nhiên là nuôi lời cho Lâm Thiệu Huy roi, còn hại nhà họ Bạch khổ sở.
Nghĩ đến bản thân mình mũi xoay vòng vòng. bị Lâm Thiệu Huy dát
Bác cả Bạch Long Hải muốn tăng xông, lập tức khí huyết xộc thẳng lên miệng.
Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng ông ta, phun rất nhiều.
Ông ta bị trào khí huyết đến mức thổ huyết.
Mà tình huống này khiến đám người nhà họ Bạch càng thêm hoảng sợ, nhanh chóng chạy đến kiểm tra.
Ngược lại Lâm Thiệu Huy rất vui vẻ.
Anh trào phúng nhìn bác cả Bạch Long Hải, khóe miệng nhếch lên, cười híp mắt nói: "Bác cả, sao bác lại ngược đời như vậy, phụ nữ đến tháng mới chảy máu, còn bác thì trực tiếp phun thẳng máu từ trong miệng!" “Giỏi! Mày giói... lắm!
Gì cơ!
Sau khi Lâm Thiệu Huy nói xong câu này thì lòng đây trào phúng và trêu chọc.
Một câu nói này càng khiến cho bác cả Bạch Long Hải phừng phừng lửa giận, cơn giận ngày một tăng.
Hộc hộc hộc..
Lập tức ông ta lại phun ra mấy ngụm máu tươi, máu phun không ngừng từ miệng ông ta.
Nhìn thấy tình huống này.
Bạch Tổ Y: ".."
Người nhà họ Bạch: "..." Trịnh Thiên:
Vẻ mặt mỗi người đều cạn lời, bọn họ không thể ngờ được Lâm Thiệu Huy lại đê tiện đến mức này, không chỉ khiến cho nhà họ Bạch lỗ mười lăm triệu đô, thậm chí còn khiến cho Bạch Long hải tức giận đến mức... ói ra máu.
Người này, quả thực chính là một tên ác ma. Mà chuyện này không dừng lại ở đó!
Lâm Thiệu Huy dời mắt nhìn thẳng vào Ngô Tuyết Bằng.
Bác..
Chỉ với một ánh mắt của anh thôi mà Ngô Tuyết Bằng cảm thấy da đầu mình tê dại, cảm giác này giống như là vừa bị... bầy sói đói theo dõi cấu xé, khiến cho ông ta lạnh toát sống lưng. "Ông, đã bị khai trừ ra khỏi tập đoàn!"
Xì xào!
Những lời này vừa lọt vào tai Ngô Tuyết Bằng khiến cho sắc mặt của ông ta trắng như tờ giấy cắt. "Xong, mình cũng toang luôn rồi ư?" Nghĩ đến việc mình bị mất đi chức vị cao như vậy, còn mất đi tiền lương hậu hĩnh, ông ta oán han không thôi, Ngô Tuyết Bằng thật muốn tăng xông. Ông ta đỏ mắt, nhìn trừng trừng vào Lâm Thieu
Huy quát tháo: "Thằng ranh con kia, tao khuyên mày nên dẹp ngay cái mệnh lệnh này đi! Mày không nên khai trừ tao ra khỏi tập đoàn, chúng ta sẽ cùng nhau để cho mọi chuyện êm ấm! Nếu không, bây giờ tao sẽ báo cảnh sát, tố cáo mày đánh đập làm người khác bị thương!"
Nói rồi, Ngô Tuyết Bằng tự bẻ gãy cánh tay của mình.