Lao xao!
Thừa nhận!
Bạch Tổ Y chưa bao giờ nghĩ rằng hôm nay Lâm Thiệu Huy phát điên, vô duyên vô cớ muốn đến tiếp quản cao ốc Hải Thụy, còn ở trước mặt tổng giám đốc người ta tự thừa nhận, không phải đây là tự gây tai họa cho mình sao? "Cậu sao?"
Ngô Tuyết Bằng liếc nhìn Lâm Thiệu Huy từ trên xuống dưới đánh giá, trên mặt đầy khinh thường và tức giận: "Cậu là cái thá gì cơ chứ! Từ đâu đến thì lăn về chỗ đó đi! Nhóc con, để tôi nói cho cậu biết, hôm nay Chỉ Huy Thứ Hai của tổng bộ chúng tôi sẽ tới thị sát đó!” "Nếu như cậu đắc tội với lãnh đạo của chúng tôi, sẽ không đơn giản là bị đuổi ra ngoài như vậy!”
Chỉ Huy Thứ Hai!
Nghe vậy, bất kể là Bạch Tổ Y hay nhà họ Bạch, tất cả mọi người đều chấn động.
Họ biết rằng người được gọi là Chi Huy Thứ Hai của sở chỉ huy là người có năng lực số một dưới quyền anh em Thái Quốc Phú.
Hầu hết mọi hoạt động kinh doanh công khai dưới tay Thái Quốc Phú đều do người đó phụ trách.
Mà bây giờ! "Tổng giám đốc Ngô, người mà ông đang nói tới, có phải là thiên tài kinh doanh Trịnh Thiên của thành phố Hải Dương không?"
Trịnh Thiên!
Đây là một thần đồng kinh doanh tốt nghiệp Ngành Quản trị Kinh doanh của Đại học Harvard, được Thái Quốc Phú thuê vào làm với thù lao cao ngất trời!
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, hoạt động kinh doanh của Thái Quốc Phú đã tăng vọt gấp mấy lần, được nhiều tập đoàn coi là thế hệ thần đồng kinh doanh mới. “Đúng vậy! Anh Bạch Long Hải, các người đến vừa kịp lúc! Theo tôi thấy, lần này Tổng giám đốc Trịnh Thiên đích thân tới, đoán chừng là nói chuyện hợp tác với tập đoàn Bạch Kỳ của các người đó."
Ngô Tuyết Bằng nói với người nhà họ Bạch tỏ vẻ lịch sự.
Mà câu nói này đã khiến mọi người trong nhà họ Bạch vui mừng như điên.
Vậy thì thằng nhãi này, Tổng giám đốc Ngô dịnh xử lý thế nào?" Bác cá Bạch Long Hải cười nói, Chỉ là ánh mắt ông ta không ngừng nháy mắt với Ngô Tuyết Bằng.
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Tuyết Bằng nhất thời hiểu ý.
Hơn nữa!
Khi nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt trần của Bạch Tố Y, ông ta đã ngứa mắt từ lâu, hiện tại đúng là cơ hội tốt. "Người đâu!"
Tay Ngô Tuyết Băng vây tới.
Loạch xoạch!
Ngay lập tức, các nhân viên bảo vệ trong toàn bộ đại sảnh đều kéo đến. "Các người cùng nhau đem người phụ nữ này và thắng nhãi kia tổng ra ngoài cho tôi!” "Vâng! Tổng giám đốc!”
Ngay lập tức, các nhân viên bảo vệ xung quanh ra tay ngay lập tức.
Cầm gậy trong tay bọn họ hùng hổ lao về phía Lâm Thiệu Huy uy hiếp.
Một màn trước mắt làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tổ Y hiện lên vẻ sợ hãi.
Còn hơn thế nữa, sau khi Ngô Tuyết Bằng nhìn thấy dáng vẻ đẹp mê hồn của Bạch Tổ Y, ông ta cũng lao về phía Bạch Tổ Y cùng với rất nhiều nhân viên bảo vệ. "Ha ha ha... người phụ nữ như cô mà lại đi lừa gat, bây giờ ra ngoài cho tôi!"
Vừa nói, Ngô Tuyết Bằng vừa xông tới trước mặt
Bạch Tổ Y.
Bàn tay lợn muối to lớn vung một cái, chộp tới trước ngực của Bạch Tổ Y.
Chấm mút!
Đúng vậy, Ngô Tuyết Bằng, ngay cả ở cao ốc Hải Thụy, cũng là một lão già háo sắc nổi tiếng, có rất nhiều phụ nữ trở thành đồ chơi dưới tay ông ta.
Nhất là đối với nữ nhân xinh đẹp như Bạch Tố Y, trong lòng ông ta đương nhiên là tham lam.
Một mét!
Nửa mét!
Ngô Tuyết Bằng càng ngày càng gần Bạch Tố Y, sắc mặt càng đậm vẻ dâm tà.
Quả là một báu vật!
Ở trong mắt ông ta, Bạch Tố Y xinh đẹp như vậy, nếu chính mình được xoa xoa một chút, nhất định sẽ có dư vị vô tận. "A."
Bạch Tổ Y bị một màn trước mắt làm cho hoảng sợ, đặc biệt là vẻ mặt tà ác của Ngô Tuyết Bằng, khiến cho Bạch Tổ Y không ngừng lui về phía sau.