Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 5: Theo tôi đi xin lỗi



Ồn ào!

Khi Bloody Rosie đi xuống từ ngai vàng hoa hồng, toàn bộ tầng một của quán rượu, đều đột nhiên yên tĩnh lại.

Từng ánh mắt một đồng loạt nhìn về phía Bloody Rosie, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy Bloody Rosie toát ra vẻ mặt hoảng sợ như thế, tựa như cô ta gặp phải người nào hoặc chuyện gì đó đáng sợ vậy.

Tiếng nghị luận huyên náo vang lên ở bên trong quầy rượu. Không chỉ có

như thế!

Ào ạt!

Một người rồi lại một người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục nhảy ra từ trong đám người, trong nháy mắt họ đã đi tới trước mặt Bloody Rosie.

Ước chừng phải tầm mấy chục người!

Một mảnh đen nhánh hung ác ngút trời, tựa như một đám côn đồ đang

mặc âu phục khiến cho người ta phải run sợ.

"Chị, xảy ra chuyện gì vậy?" Người đàn ông cầm đầu kia, lưng hùm vai

gấu, cả

người anh ta giống như một tòa tháp thép hiện lên sát khí hung bạo vậy.

Anh ta chính là thuộc hạ số một của Bloody Rosie, chiến tướng của cô ta

- Hắc Tề Hổ!

Đường đường là quán quân quyền anh, là kẻ ác nổi danh ở thành phố

13:25 I

1/8

«Mãnh long ngủ quên))

Nam Giang.

Giờ khắc này, âm nhạc bên trong quầy rượu đã biến mất, cả căn phòng lặng yên như tờ, ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung ở trên mặt Bloody

Rosie.

Kinh hãi! Nghi ngờ!

Tất cả mọi người tuyệt đối là lần đầu tiên thấy Bloody Rosie lộ ra vẻ mặt

thất

thổ như vậy.

"Mau lên! Dọn dẹp câu lạc bộ đi! Boss của chúng ta đến!" Cái gì!

Nghe được những lời này của Bloody Rosie, bất luận là Hắc Tề Hồ hay là tất cả khách hàng xung quanh đều toàn bộ ngây ngần.

Boss?

Mọi người căn bản không có cách nào tưởng tượng, đến tột cùng là loại nhân vật nào mới có tư cách được đường đường là Bloody Rosie gọi là boss?

Ồn ào!

Trong nháy mắt, toàn bộ khách hàng ở trong tầng một đều sôi trào, ai ai

hoàng sợ muốn chết.

Nhưng mà mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đó. Bloody Rosie lập tức tiếp tục

nói:

"Hắc Tề Hổ, phái người trông coi phòng số 808! Nghiêm cấm bất kỳ người nào quấy rầy boss!"

808!

Nghe cô ta nói như vậy, từng cặp mắt rối rít nhìn về căn phòng trên tầng hai. Lòng của mọi người lại cuộn trào sóng biển, bọn họ biết bên trong căn phòng kia là những con rồng có thể làm náo động cái thành phố Nam Giang

này.

Chẳng qua là đối với tất cả mọi chuyện ở bên ngoài, mọi người ở trong phòng 808 căn bản không thể nào biết được.

Mà giờ khắc này, mọi ánh mắt tràn đầy giễu cợt và khinh bỉ đang đồng loạt rơi vào người Lâm Thiệu Huy.

"Mả cha nó! Thì ra hắn chính là chồng của nữ thần Bạch Tố Y của chúng ta? Trời ạ, thật là một đóa hoa tươi cắm vào bãi cứt trâu mà! Nhất là, bãi cứt trâu này còn không tươi nữa chứ!"

"Không phải như thế sao! Cậu nhìn cậu ta một chút đi, mặc cái loại rách rưới gì thế! Vậy không phải là tới đây để mất mặt sao?"

11

Từng câu từng chữ bàn luận vang vọng ở trong phòng.

Ước chừng mười mấy bạn học cũ, toàn bộ đang ở trong tối thầm chế giễu cười nhạo Lâm Thiệu Huy.

Nhất là, mặc dù những người này đã đè thấp giọng xuống nhưng mọi

người vẫn

có thể nghe được rõ ràng, tựa như thời khắc này Lâm Thiệu Huy trở thành chủ đề cười nhạo trong miệng tất cả mọi người vậy.

Tất cả đều như một tuồng kịch!

Khóe miệng của Ôn Nhã Như nâng lên, nở một nụ cười trên sự đau khổ của người khác, cô đã sớm khuyên cái tên phế vật này không nên tới, bây giờ

thì thế nào?

Mất mặt không? Khó chịu không? Hừ!

Nghĩ tới đây, Ôn Nhã Như lập tức ngoắc tay, áp chế lại tất cả giễu cợt và chế giễu, nhìn về phía các bạn học cũ đang ngồi, nói:

"Mọi người, để tớ giới thiệu một chút, vị này, chính là chồng của hoa khôi trường chúng ta, nữ thần Bạch Tố Y – Lâm Thiệu Huy!"

Oanh!

Lời của cô ta vừa bật ra, nhất thời trong phòng phát ra rất nhiều tiếng hít

hà, tiếng cười nhạo.

Nhưng mà thế này còn chưa đủ, Ôn Nhã Như tiếp tục mặt đầy nghiền

ngẫm nói: "Ngoài ra, mới vừa rồi trên đường tới đây đã xảy ra một vụ tai nạn

xe cộ! Xe bị đụng chính là con Lamborghini của cậu chủ tập đoàn Minh Long Từ Bạch Đình và con trai độc nhất của hội trưởng Trương Thái Sơn! Mà người gây ra họa chính là Lâm Thiệu Huy!"

Cái gì!

Nghe được những lời này của Ôn Nhã Như, tất cả mọi người đều hoảng sợ đến mức bối rối.

Bị đụng trúng thế mà là con Lamborghini của Từ Bạch Đình và Trương

Thái

Sơn!

Trời ạ, có ai mà không biết đến uy danh của hai vị thiếu gia ác bá này?

Mà cái tên phế vật này không chỉ đắc tội hai vị thiếu gia ác bá lại còn nghênh ngang tới tham gia cuộc họp lớp, đây không phải là muốn liên lụy bọn họ sao? Trong nháy mắt, tiếng bất mãn và tiếng quát mắng thay nhau vang lên, mọi người nhìn Lâm Thiệu Huy giống như nhìn một thằng hề vậy.

Ai ai cũng kích động!

"Ôn Nhã Như, cậu..." Khuôn mặt xinh xắn của Bạch Tổ Y trở nên ảm đạm. Lúc mới đến cô kể chuyện tai nạn xe cộ nói cho Ôn Nhã Như, vốn chỉ muốn để cho Ôn Nhã Như giúp cô suy nghĩ biện pháp một chút, nhưng không nghĩ tới, bạn thân của mình đảo mắt lại nói cho mọi người.

Ôn Nhã Như không có chút áy náy này, ngược lại kéo Bạch Tố Y an ủi: "Bạch Tố Y, không cần lo lắng! Lớp trưởng Lâm Thiên Quang của chúng ta là

giám đốc phòng ban của tập đoàn Minh Long, anh ấy có quan hệ rất sâu sắc với cậu chủ Từ Bạch Đình, có anh ấy giúp cậu nói chuyện tất nhiên sẽ không có chuyện gì!"

Ôn Nhã Như không khỏi nhìn về phía người thanh niên đeo kính gọng vàng, tướng mạo anh tuấn:

"Mình nói đúng không? Lớp trưởng!" Lâm Thiên Quang!

Chính là lớp trưởng trước kia của Bạch Tổ Y, đồng thời cũng là một trong những người theo đuổi Bạch Tố Y cuồng nhiệt nhất.


Lâm Thiệu Huy biết trước rất có nhiều lần Lâm Thiên Quang tặng hoa cho Bạch Tổ Y, thậm chí quang minh chính đại đi đến nhà Bạch Tố Y muốn đưa

đón cô, nhưng đều bị Bạch Tố Y từ chối. Nghe được lời nói của Ôn Nhã Như, tâm trạng Bạch Tố Y chấn động.

Lúc này cô mới nhớ tới, Lâm Thiên Quang đúng là đã nhậm chức ở tập đoàn Minh Long, chỉ là cô không nghĩ đến, anh ta lại có quan hệ với Từ Bạch Đình. Lập tức, Bạch Tố Y không khỏi mặt đầy thấp thỏm nhìn về phía Lâm Thiên Quang, khẩn trương hỏi:

"Lớp trưởng, cậu có thể giúp mình nói với cậu chủ Đình một chút không? Lâm Thiệu Huy anh ấy thật sự là không cố ý!"

Cơ hội đến rồi!

Nhìn vẻ mặt bất an khẩn trương của Bạch Tổ Y, trong lòng Lâm Thiên Quang mừng như điện, anh ta biết cơ hội của mình đã đến.

Anh ta không nghĩ tới, còn một ngày nữ thần lại cầu xin mình. Chẳng qua là, cầu tha thứ giúp tên phế vật kia?

Nằm mơ!

Mặc dù Lâm Thiên Quang trong lòng cười nhạt không dứt, nhưng trên mặt anhn ta lại trưng ra nụ cười nhiệt liệt:

"Không thành vấn đề! Bạch Tố Y, đây là một chuyện nhỏ, mình chào hỏi một chút với cậu chủ Đình là được!"

"Có thật không? Quá tốt rồi!" Bạch Tố Y nghe nói như vậy, trên gương mặt cô cuối cùng cũng hiện lên vẻ vui mừng, cảm kích nói với Lâm Thiên Quang: "Lớp trưởng, thật lòng cám ơn cậu!"

Bạch Tổ Y cực kỳ cảm kích.

Chẳng qua là, Lâm Thiệu Huy lại thấy bàn tay đang giấu trong túi quần của Lâm Thiên Quang không ngừng chuyển động, hiển nhiên đang âm thầm

gửi tin đi!

Không cần đoán, Lâm Thiệu Huy cũng có thể xác định, Lâm Thiên Quang

đang báo tin cho Từ Bạch Đình!

Một màn này không khỏi khiến cho ánh mắt Lâm Thiệu Huy nhìn về phía

Lâm Thiên Quang lạnh đi mấy phần.

Cùng lúc đó.

Ngay tại lúc Lâm Thiên Quang gửi tin đi.

Toàn bộ thành phố Nam Giang, đã hoàn toàn loạn thành một nùi.

Ban ngành chính phủ, hệ thống cảnh sát, từng chiếc xe một đang ở khắp phố lớn hẻm nhỏ, không ngừng tìm một chiếc Mercedes.

Từng vị lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Minh Long ngồi trên xe hơi sang trọng, khắp phố tìm Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y.

Mười phút! Hai mươi phút! Nửa giờ!

Trong khoảng thời gian này mồ hôi trán của Từ Bạch Đình và Trương Thái Sơn tựa như vòi nước đang chảy vậy, ào ạt không ngừng chảy xuống.

Ông già nhà bọn họ cách mấy phút lại gọi điện thoại đến một lần, lần nào cũng đều mắng bọn họ máu chảy đầy đầu, cái này làm cho hai vị thiếu gia ác bá thật sự điên rồi.

"Đáng chết! Vị Lâm Thiệu Huy này, có bối cảnh kinh khủng gì mà lại làm cho ba tôi sợ đến như vậy!"

Sắc mặt của Từ Bạch Đình tràn ngập sự kinh hoàng. Ba anh ta đã lên

tiếng!

Nếu không có được sự tha thứ của Lâm Thiệu Huy thì anh ta sẽ bị đuổi ra

khỏi

nhà, một đao chấm dứt, hoàn toàn bị vứt bỏ. Không chỉ là anh ta!

Trương Thái Sơn bên cạnh còn thiếu chút nữa bị dọa sợ khóc, anh ta nhìn Từ Bạch Đình, mặt đầy tuyệt vọng nói:

"Anh Bạch Đình! Làm sao bây giờ? Ông già nhà tôi đã lên tiếng, nếu không có được sự tha thứ của anh Thiệu Huy ông ấy sẽ giết chết tôi thật đấy!

Tuyệt đối là thật!"

Sợ!

Trương Thái Sơn từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy ông già nhà mình điên cuồng như vậy bao giờ, anh ta có một loại dự cảm, nếu mình không có được sự tha thứ của Lâm Thiệu Huy anh ta sẽ chết thật.

Nghe nói như vậy, Từ Bạch Đình bên cạnh chỉ cảm thấy da đầu là một trận da đầu.

Mà trong lúc anh ta đang định an ủi Trương Thái Sơn một chút! Ting ting!

Một tiếng thông báo tin nhắn đến vang lên.

"Mẹ nó! Tên khốn kiếp nào không thức thời vậy! Có tin tức không biết gọi điện thoại sao? Nhắn tin cái chó gì!" Lửa giận trong lòng Từ Bạch Đình càng lớn hơn, anh ta hùng hùng hổ hổ lấy điện thoại di động ra.

Nhất thời thấy tin nhắn đến từ Lâm Thiên Quang.

"Lâm Thiên Quang tên khốn kiếp này, lúc này còn nhắn tin cho bổn thiếu gia, nếu không có chuyện quan trọng, xem tao có lột da thằng chó này không!" Từ Bạch Đình trên mặt uy nghiêm, nhấn ngón tay một cái mở tin nhắn ra! "Cậu chủ, tên họ Lâm ở phòng 808 Bảo Thịnh! Nhanh tới!"

Rầm!

Khi thấy cái tin tức này cơ thể Từ Bạch Đình không khỏi run lên. Ngay sau đó, anh ta mừng như điên, nháy mắt hét lên:

"Tìm... Tìm được!"

Giọng của anh ra cũng đang phát run, tựa như như nhặt được châu báu

vậy, cực kỳ kích động.

Lập tức, anh ta kéo Trương Thái Sơn chạy về phía một chiếc xe chạy đi: "Mau! Truyền lệnh tất cả mọi người, anh Thiệu Huy ở câu lạc bộ Bảo Thịnh!" "Mẹ nó, theo ta đi xin lỗi! Mau!"

Ồn ào!

Một lời rơi xuống, vô số chiếc xe hơi to nhỏ trong nháy mắt tựa như phát điên, khởi động động cơ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv