Độc Xà bị hai vệ sĩ cao to lực lưỡng đè cứng trên
Gã ngơ ngác...
Sau khi nhìn cảnh ấy, Độc Xà và tên mập cùng đội bảo vệ và lễ tân xung quanh không ai dám tin vào mắt mình.
Chuyện gì đang xảy ra?
Vừa rồi Chủ tịch Hà Sinh nói sẽ đánh gãy hai chân, không phải là nói về Lâm Thiệu Huy sao?
Tại sao lại đè cậu em vợ Độc Xà của Hà Sinh xuống đất?
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Lúc này, đầu óc mọi người đều mù mịt, hầu như không sao tin nổi cảnh tượng đang diễn ra. “Đệch! Thả tôi ra, các... các anh làm cái gì thế? Tôi là Độc Xà cơ mà, các anh bắt nhầm người rồi!"
Cho đến giây phút này, Độc Xà mới lấy lại bình tĩnh sau cơn hốt hoảng, tức thì quát lên với hai vệ sĩ cao to lực lưỡng. "Tôi là em vợ của Chủ tịch, các anh điện mẹ nó hết rồi à? "Anh rể tôi bảo các anh đánh gãy chân thâng ranh con kia cơ mà, các anh bắt tôi làm gì?"
Độc Xà la lối om sòm, hét lên giận dữ.
Nhưng điều làm gã không thể tin là dù nghe thấy những lời gã nói thì hai vệ sĩ vạm vỡ phía sau vẫn không thả gã ra. "Anh rể ơi! "Mau kêu họ dừng lại đi! Họ dám chống lại lệnh của anh kìa, đuổi việc bọn họ ngay!"
Tiếng gào thét của Độc Xà chứa đầy cảm xúc giận dữ không thể nào ngăn cản được.
Thế nhưng, một cảnh tượng khiến gã càng không dám tin hơn đã xuất hiện. "Họ không hề chống lại mệnh lệnh của tôi!" Ánh mắt của Chủ tịch Hà Sinh lạnh thấu xương. Cái gì?
Khi nghe câu nói ấy, Độc Xà hoang mang, tên mập cùng đám nhân viên cũng ngơ ngác.
Nghĩa là sao?
Chẳng lẽ, ông Hà Sinh vừa bảo đánh gãy chân là muốn nói đánh gãy chân của Độc Xà?
Nhưng, sao có thể như vậy được?
Những người xung quanh đều tỏ ra kinh ngạc. Và trước ánh mắt sửng sốt của họ, ông Hà Sinh vẫy tay, một vệ sĩ áo đen lập tức đưa cây gậy bóng chày tới.
Hà Sinh đón lấy cây gậy bóng chày, bước từng bước về chỗ mà Độc Xà đang bị giữ chặt trên đất. Bước chân vững chãi đầy sức mạnh, như từng tiếng sấm rền vang, khiến mồ hôi trên trán Độc Xà rơi lã chã
Cộp cộp cộp! xuống. "Không... Anh rể ơi, em... em là em vợ của anh đây mà, sao anh lại làm như thế với em? Tại sao?"
Nỗi sợ hãi khủng khiếp bao trùm lên giọng nói của Độc Xà.
Hà Sinh là chỗ dựa của gã, thế nhưng bây giờ chỗ dựa muốn đánh gãy chân gã, điều đó làm gã hãi hùng, khiếp sợ. Những lời nói sợ hãi của Độc Xà vừa dứt, Hà Sinh đã đi tới sau lưng Độc Xà.
Đôi mắt của ông ấy lạnh lùng nhìn Độc Xà, như đang nhìn một kẻ đã chết: “Có những người mà cậu không thể chọc vào được đâu!"
Ô!
Nghe thấy câu này, không riêng gì Độc Xà mà tên mập và nhân viên xung quanh ai nấy đều không dám tin vào tai mình.
Không thể chọc vào được đâu?
Câu này nghĩ là sao?
Rõ ràng những người mà Độc Xà đụng chạm chỉ là một đám người bình thường thôi mà, chẳng lẽ họ còn có thân phận đặc biệt gì khác?
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt hướng về phía gia đình Lâm Thiệu huy và Bạch Tố Y. Không riêng gì họ, mà lúc này ngay đến Bạch Tố Y, Thẩm Ngọc Chi và người nhà cũng ngơ ngác, hoang mang. Hiển nhiên, họ cũng không hiểu tại sao một người sừng sỏ như Hà Sinh lại không giúp em vợ mình mà lại giúp họ.
Đúng lúc đám đông đang băn khoăn thắc mắc thì một âm thanh xé gió vang lên. Và sau đó, rắc r.c... Tiếng xương nút gãy cùng tiếng kêu la thảm thiết của Độc Xà vang tới tai của tất cả mọi người.
Họ trông thấy một chân của Độc Xà đã gãy gập, thậm chí khúc xương trắng muốt đâm xuyên thủng da thịt và lớp vải quần của gã lòi ra ngoài.
Máu thịt đỏ tươi, xương xốt trầng muốt khiến cho ai nấy khiếp hãi không dám nhìn.