Ngay cả tư cách gặp mặt mà cũng không có? Tân Thủ bị một câu này dọa cho càng thêm sợ hãi.
Những anh ta cũng đã nghe danh đại bàng đen Lý Hùng, ở thế giới ngầm của thành phố Hải Dương cũng được xem như là một nhân vật tai to mặt lớn, hô mưa gọi gió một phương.
Mà loại người này, đến gã mà cũng không có tư cách được gặp vị cao nhân kia một lần, điều này làm cho hình tượng của vị cao nhân kia trong lòng Tân Thủ càng thêm to lớn và vĩ đại hơn. "Anh Hùng, vị cao nhân kia đến tột cùng là ai thế? Sao lại có thể làm cho ngài Kim Cương tôn trọng và kính nể như vậy?" giờ khắc này Tân Thủ đã càng ngày càng Là trở nên tò mò với vị cao nhân trong miệng của Lý Hùng.
Mà lời này của anh ta vừa dứt!
Trên khuôn mặt Lý Hùng lại xuất hiện một tia nghiền ngẫm, nói: "Có thể cậu đã từng nghe nói rồi, khoảng thời gian trước thầy trò bọn tôi tới thành phố Nam Giang khiêu chiến nhưng vì sao lại thất bại cậu có biết không?"
Hả?
Tân Thủ hơi sửng sốt một lát, mà ngay sau đó thì liền gật gật đầu nói: “Anh Hùng, đương nhiên là tôi biết chuyện này rồi! Mọi người thất bại là bởi vì thành phố Nam Giang xuất ra một nhân vật cấp bậc tông sư!" "Không sai!" Lý Hùng gật gật đầu, tràn đầy kích động mà nói tiếp: “Cậu căn bản là không cách nào tưởng tượng được su loi hai của vị cao nhân đó đâu! Lần đó thậm chí ngài ấy còn chưa ra tay, ngài ấy chỉ tìm một tên nhãi nhép rồi hướng dẫn, chỉ như thế mà đã làm thầy trò bọn tôi thua không còn manh giáp!" "Hơn nữa, Huyết Lang - tên sát thủ xếp hạng thứ mười trong bảng xếp hạng sát thủ Đông A cũng bị hai ba chiêu phế bỏ!" “Vị cao nhân đó chính là đại tông sư Huy!"
Hả...
Gã ta vừa nói dứt lời thì cơ thể Tân Thủ liền run rẩy.
Đại tông sư Huy đương nhiên là anh ta đã từng nghe nói tới.
Thậm chí anh ta cũng đã từng tận mắt chứng kiến tiết mục ngài ấy phế bỏ Huyết Lang.
Trâu bò!
Lâm thủ từ trước tới nay chưa từng thấy một người nào khác có thể dũng mãnh được tới trình độ như thế cả, lúc này anh ta mới hiểu ra tại sao đám người Kim Cương xuất động toàn bộ lực lượng để đi đến chào hỏi người đó rồi!
Chỉ là!
Sau khi Tần Thủ nghĩ đen bóng dáng của đại tông sư Huy trong tiết mục lần trước, cả người anh ta đều hơi ngây ngốc.
Không biết tại sao bộ dáng của đại tông sư Huy trong não của anh ta vậy mà lại dần dần chồng chéo, hòa hợp với bộ dáng của tên Lâm Thiệu Huy mà anh ta hận đến nghiến răng nghiến lợi! "Không thể nào!"
Tân Thủ bị chính suy nghĩ của mình dọa cho chết khiếp.
Ngay sau đó anh ta vội vàng lắc đầu, đá bay suy nghĩ hoang đường của mình ra khỏi đầu, anh ta nói: “Cái thằng khốn nạn đó sao có thể là đại tông sư Huy được chứ! Chắc chắn là mình suy nghĩ nhiều rồi!"
Tân Thủ tự an ủi chính mình.
Mà ngay tại lúc này, Lý Hùng cũng mở cửa xe ra, gã ta lập tức nói: “Đi thôi! Trước tiên giải quyết chuyện của cậu đi!”
Nghe thấy câu này!
Tần Thủ cũng không nghĩ nhiều thêm nữa, anh ta vội vàng đi theo Lý Hùng, cùng bước xuống khói chiếc Porsche, rồi sau đó liền chầm chậm đi về phía một chiếc Mercedes Benz đang bị một đoàn xe vận tải hùng tráng vây chặt như nêm.
Mà cũng ngay lúc này!
Trên chiếc Mercedes Benz, sắc mặt Bạch Tổ Y đã trắng bệch như giấy.
Cô hoảng sợ...
Dù thế nào cô cũng không thể nghĩ tới, hai người bọn cô vậy mà lại bị người chặn đường vây chặt ở nơi này.
Đặc biệt là khi nhìn thấy trong tay mỗi người trong đám đó đều cầm gậy gộc, hăm he như hổ như sói, Bạch Tổ Y chỉ cảm thấy da đầu mình căng ra đau đớn, cô nói: "Lâm Thiệu Huy, em...bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?"
Bạch Tố Y vội vàng nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Chỉ là giờ khắc này!
Cô chỉ nhìn thấy Lâm Thiệu Huy vẫn là bộ dáng bình chân như vại như cũ, anh cười tủm tỉm nói: "Vợ à, em không cần phải lo lâng đâu, có anh ở đây, cho dù là ông trời có sụp xuống thì cũng không thể làm em rách một miếng da được!"
Cái gì!
Bạch Tố Y nghe vậy mà sửng sốt, dù thế nào thì cô cũng không thể nghĩ tới răng khi chồng mình đối mặt với tình cảnh như thế này rồi mà vẫn còn có thể bình tĩnh được như thế.
Chẳng qua, cũng may mà còn có Lâm Thiệu Huy bình tĩnh nên trái tim lo lắng của Bạch Tổ Y cũng thư thái hơn phần nào.
Chỉ là, ngay khi cô vừa thở phào được một hơi thì lập tứ liền nhìn thấy!
Xẹt xẹt xẹt!
Đám người đang vây quanh chiếc Mercedes Benz của bọn họ tự dưng dạt ra một con đường, mà đăng sau cũng xuất hiện hai dáng người đang đi tới đây. "Người đó chính là Tân Thủ của tập đoàn Tần Thị! Lâm Thiệu Huy, lát nữa anh không cần quan tâm đến anh ta, anh cử chạy trước đi!" "Bọn họ không dám làm gì em đâu, nhưng mà nếu như anh rơi vào trong tay của Tần Thủ thì chắc chắn là sẽ xong đời đó!"
Sắc mặt Bạch Tổ Y trắng bệch như giấy.
Chưa dừng lại ở đó.
Ngay sau khi Bạch Tố Y nhìn thấy Lý Hùng đang đi bên cạnh Tân Thủ thì lập tức liền bị dọa sợ chết khiếp: "Người đó không phải là đệ tử của cao thủ đệ nhất thành phố Hải Dương - Kim Cương sao?”
Trước đây, Bạch Tổ Y cũng đã xem tiết mục khi đám người Kim Cương đi tới thành phố Nam Giang khiêu chiến.
Cô cũng nhớ rõ ràng rành mạch.
Chính là tên đại bàng đen Lý Hùng này, gần như càn quét hết tất cả những thế lực ngầm của thành phố Nam Giang, lấy một chọi mười, trăm trận trăm thắng, đánh cho đám thế lực ngầm của thành phố Nam Giang tơi bời tan tác.
Mà đối mặt với loại nhân vật trâu bò như vậy, cho dù là Lâm Thiệu Huy biết một ít võ công đi nữa thì cũng tuyệt đối đánh không lại!
Chỉ là cô không phát hiện ra.
Sau khi nhìn thấy người tới là Lý Hùng thì khóe miệng Lâm Thiệu Huy hơi nhếch lên, trên khóe môi cũng xuất hiện nụ cười nghiện ngắm như có như không.