Âm!
Nghe được con số này hai người đàn ông Chu Chí Đức và Trương Khai Minh gần như bị rút cạn hết sức lực, bịch bịch hai tiếng cùng nhau ngã ngồi xuống đất.
Còn Thẩm Ngọc Chi và Chu Như cũng kinh ngạc che miệng lại.
Trong mắt lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ và khó tin. Cái gì mà 10 triệu đồ?
Thành phố nhỏ cấp ba như Hải Vân thì giá của một căn nhà cũng chỉ có 1 triệu thôi. 10 triệu đô ước chừng có thể mua được bảy chục căn.
Thậm chí người nhà Thẩm Ngọc Chi có cố gắng cả đời nhịn ăn nhịn uống cũng không thể nào kiểm tra số tiên lớn khủng khiếp như vậy.
Mà bây giờ...
Giờ phút này trong đầu mỗi người bọn họ đều nhớ lại câu nói của Lâm Thiệu Huy. "Để trả ơn ngài đã chăm sóc cho Bạch Tố Y, tôi quyết định sẽ tặng cho ngài một món quà!" Lúc đó nhà họ đều cười nhạo hành vi ngu ngốc của
Lâm Thiệu Huy, còn bây giờ mỗi người bọn họ khó mà chấp nhận được sự phấn khích trước mắt. "Trời...Trời ơi! Lâm Thiệu Huy vậy mà lại là Blood?"
Trương Khai Minh chỉ thấy trái tim mình đập dồn dập liên tục.
Anh ta không thể tin được bản thân đã gặp được họa sĩ huyền thoại, được nói chuyện mà thậm chí còn châm biếm thù hận người ta.
Đâu chỉ có anh ta!
Chu Như ở bên cạnh hoàn toàn mơ hồ.
Từ nhỏ tới lớn cô ta đều ghen ghét Bạch Tổ Y, vốn dĩ cô ta cho rằng người chồng bây giờ của mình tốt hơn Lâm Thiệu Huy gấp mười lần.
Nhưng bây giờ xem ra chồng của cô ta cũng không bằng một con kiến trước mặt Lâm Thiệu Huy. "Bạch Tổ ...Lâm Thiệu Huy!"
Vợ chồng Thẩm Ngọc Chi đêu có cảm xúc lẫn lộn. Cả nhà nghĩ tới cảnh họ cười nhạo Lâm Thiệu Huy trước đó, mỗi người đều có cảm giác như bị tát một bạt tay thật mạnh khiến bọn họ xấu hổ.
Nhưng không chỉ như vậy!
King coong!
Chuông cửa lại vang lên lần nữa, lập tức khiến cho cơ thể Chu Chí Đức run lên.
Không hiểu tại sao giờ phút này ông ta nhìn ra cửa lại có cảm giác ám ảnh.
Nhưng thấy tiếng chuông vẫn cứ reo lên không ngừng, lúc này Chu Chí Đức mới nhắm mắt nhầm mũi bò dậy từ dưới đất đi ra mở cửa.
Chỉ là lúc mở cửa ra.
Bất kể là Chu Chí Đức hay Thẩm Ngọc Chi, tất cả mọi người đều giật mình.
Rất đông người!
Ở ngoài cửa có tới hơn mười người.
Đáng sợ nhất là mỗi một người đó đều cao 1m8 1m9, dáng người to lớn vạm vỡ, trông như mấy cây cột điện đứng chân trước cửa.
Thứ càng khiến người ta lạnh sống lưng chính là trên người của mấy người đó đều toát ra vẻ hung ác. Giống như bọn họ từng giết người rồi vậy.
Ngài là... Kim Cang?"
Sau khi Chu Chí Đức nhìn thấy người đàn ông cao lớn cầm đầu, ông ta chỉ cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, sợ tới mức xém chút bật ngửa.
Còn nghe được cái tên "Kim Cang!
Chậc...
Thẩm Ngọc Chi, Trương Khai Minh và Chu Như ở phía sau cũng sợ muốn đái ra quần.
Ở thành phố Hải Dương.
Bạn có thể đắc tội với nhà giàu, đắc tội với cán bộ viên chức, nhưng có một người bạn tuyệt đối không được đắc tội.
Đó chính là ông trùm của thế giới ngầm ở thành phố Hải Dương - Kim Cang!
Cũng là bậc thầy Hải Vân.
Nghe thiên hạ nói rằng kẻ này độc ác tàn nhẫn, năm đó mới vừa ra mắt đã đâm chém khắp nơi ngang dọc cả một thành phố, không ai dám trêu chọc.
Sau đó còn gia nhập vào lò võ của võ sư Khổng Sênh nổi tiếng bậc nhất tỉnh Nam Lộc.
Sức mạnh tiến triển nhanh kinh hồn bạt vía.
Điều khiến người nhà Thẩm Ngọc Chi không thể nào tưởng tượng được là tại sao một ông trùm thế giới ngầm như vậy lại tới nhà họ. "Ngài...Ngài Kim Cang, mời, xin hỏi ngài có chuyện gì không ạ?"
Trước mặt một Kim Cang to cao, Chu Chí Đức thấy bắp chân của mình cũng co rút lại khiến thân thể ông ta run lẩy bẩy. Chỉ là gia đình Thẩm Ngọc Chi không thể ngờ được. Sau khi nghe xong câu này.
Kim Cang dữ tợn và những tên đầu sỏ khác của thế giới ngầm Hải Dương vậy mà lại đều nở nụ cười lấy lòng.
Nhiệt tình hỏi: "Xin cho hỏi ngài có phải là ngài Chu Chí Đức không? Có thể báo lại giúp chúng tôi rằng Kim Cang và tất cả các thành viên của lò võ Hải Dương đến đây để chào đại võ sư Lâm được chứ!"