Bạch Tổ Y sững sờ.
Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, thậm chí nhanh đến mức cô không cách nào phản ứng kịp.
Cô sao cũng không ngờ được, chồng mình, khiến cô thậm chí không kịp phản ứng trong một lúc.
Cô không thể nghĩ rằng người chồng của mình, kẻ bỏ đi bị người của cả thành phố Nam Giang này chế cười thế mà lại hung tàn, thô bạo thế này.
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Bạch Tổ Y, Lâm Thiệu Huy khẽ nhún vai: "Anh ta muốn đoạt vợ anh, thế thì anh chỉ có thể bẻ gãy tay anh ta thôi."
Nói xong!
Lâm Thiệu Huy đến nhìn cũng lười nhìn Tân Thủ trên đất một cái, liền kéo Bạch Tổ Y chậm rãi đi về phía chiếc Mercedes Benz: "Đi thôi vợ ơi! Loại hang này làm bẩn mắt em thôi." Vừa nói xong thì cả hai người liên lên xe. Cho đến khi chiếc Mercedes Benz nổ máy.
Chậm rãi lái ra ngoài, Bạch Tố Y mới hoàn toàn tỉnh táo lại, khuôn mặt xinh đẹp tải xanh, trắng bệch: "Lâm Thiệu Huy, anh sao có thể bạo lực như thế.
Anh không nghe thấy lời của người đó à? Anh là là cậu chủ của tập đoàn Tần thị thành phố Vân Dương. "Anh phế năm ngón tay của anh ta rồi, thế thì đắc tội với tập đoàn Tần thị rồi, mà chúng ta là người nơi khác, người ta muốn đối đối phó với chúng ta thì rất dễ dàng đó, anh..."
Bạch Tổ Y tức giận đến mức khuôn mặt xinh đẹp đó bừng.
Cô biết Lâm Thiệu Huy là vì mình mới ra mặt, nhưng cô không ngờ Lâm Thiệu Huy vì thế mà đụng đến một kẻ thù mạnh.
Đặc biệt trước mắt là còn đang trên địa bàn của người ta.
Nếu tập đoàn Tân thị muốn bảo thù, thể thì Lâm Thiệu Huy tuyệt đối sẽ gặp nguy hiểm.
Chỉ cần nghe đến lời này.
Lâm Thiệu Huy lại không có chút quan tâm nào, anh lạnh nhạt nhún vai, cười nói: "Vợ à, em đừng lo, trên thế giới này, người có thể làm tổn thương đến người của anh, còn chưa sinh ra đâu." "Anh ..." Bạch Tổ Y bị Lâm Thiệu Huy chọc tức đến nói không nên lời.
Nói khoác.
Trong mắt Bạch Tổ Y, Lâm Thiệu Huy dang nói khoác.
Lúc này Bạch Tố Y hừ hừ ngồi ở ghế phó lái, thậm chỉ còn không muốn tiếp tục để ý Lâm Thiệu Huy nữa.
Đối với cảnh này, Lâm Thiệu Huy lại không hề để tâm, xoay vô lăng từ từ đi về hướng nhà dì nhỏ Thẩm Ngọc Chi.
Dì nhỏ Thẩm Ngọc Chi năm đó gả cho một vị giáo sư ở thành phố Vân Dương. Điều kiện gia đình rất tốt. Đặc biệt nghe nói, con gái của hai người du học từ
Mỹ trở về, hiện đang làm việc trong một công ty lớn, khiến gia đình này càng giàu có hơn.
Rất nhanh.
Chiếc Mercedes Benz liền lái vào một tiểu khi cao cấp.
Đến trước một toà nhà mới dừng lại.
Theo số nhà, Lâm Thiệu Huy với Bạch Tố Y nhanh chóng tìm được nhà di nhỏ Thẩm Ngọc Chi.
Khi chuông cửa reo.
Ngay sau đó, một phụ nữ trung niên ra mở cửa: "Xin hỏi, hai người tìm ai?"
Trên tóc người phụ nữ trung niên có vài sợi tóc bạc, trông bà hoà nhã, hiền hậu.
Chỉ là, bà vừa dứt lời, sau khi bà nhìn thấy Bạch Tổ
Y, liền hơi sửng sốt: "Con là... Tổ Y?" "Di nhỏ, là con." Bạch Tổ Y lập tức vui vẻ bổ nhào đến ôm lấy người phụ nữ trung niên, hưng phẩn nói.
Còn nghe lời này.
Dì nhỏ Thẩm Ngọc Chi vui vé không thôi, kích động sờ khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y, đầy vẻ đau lòng yêu thương: "Tổ Y, thật sự là con. Nhanh để dì nhỏ xem thử, trời ạ, con thật đúng là càng ngày càng đẹp." "Quả nhiên giống như tiên nữ vậy."
Dì nhỏ Thẩm Ngọc Chi cực kỳ nhiệt tình với Bạch Tố
Y.
Nghe thấy thế, Bạch Tố Y lộ vẻ xấu hổ, liền kéo Lâm Thiệu Huy đến, giới thiệu: "Di nhỏ, đây là chồng con Lâm Thiệu Huy.”
Thấy Lâm Thiệu Huy, trên mặt dì nhỏ Thẩm Ngọc Chi vẫn nhiệt tình như cũ, vội mời hai người vào nhà.
Chỉ là.
Khi Lâm Thiệu Huy với Bạch Tố Y vừa vào nhà Thẩm Ngọc Chi, thì một giọng nữ lạnh lùng liền vang lên: "Ô! Đây không phải chị họ bị nhà họ Bạch đuổi ra khỏi cửa sao?" "Sao thế? Bị nhà họ Bạch đuổi đi rồi, mới nghĩ đến dì nhỏ của chị sao!Chà, bên cạnh, người này là ông chồng vô dụng của chị đó hả? quả nhiên giống như lời đồn, thật tồi tàn."