Đúng vậy, bọn họ cũng không hiểu nổi, mẹ nó sao tự nhiên lại ra đến nông nỗi này.
Bọn họ đến đây để cảm ơn tông sư Huy?
Kết quả lại đi đánh nhau với người ta. Đặc biệt là còn bị người ta phế từ đầu đến đuôi nữa?
Trên đời này còn có chuyện gì khổ sở hơn nữa không?
"Đương nhiên là vì Thiết Diện Thương Lang!” Khóe môi Lâm Thiệu Huy hiện lên một chút nghiền ngẫm.
Mà lời anh nói!
Làm Tống Minh Vương và tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Thiết Diện Thương Lang.
Ánh mắt đều lộ ra vẻ uy nghiêm và lạnh lẽo.
Đùng!
Lúc này, Thiết Diện Thương Lang chỉ cảm thấy anh ta giống như đang bị từng thanh kiểm sắc bén đâm xuyên qua cơ thể, làm anh ta cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương. Rầm!
Anh ta nhanh chóng quỳ xuống đất, rồi liên tục quỳ lạy về phía khu vực người xem chỗ Lâm Thiệu Huy đang đứng, kêu to: "Xin tông sư Huy tha tội! Xin tông sư Huy tha tôi!
Tôi không biết là anh, nếu có đắc tội gì, xin tông sư
Huy rộng lượng tha thứ!”
Thiết Diện Thương Lang vô cùng luống cuống.
Dù sao
Cho dù là trận chiến đấu ở quán Chó Sói hay là trận chiến ở nơi này, gần như chỉ cần anh giơ một ngón tay lên là anh ta không thể nào chạy thoát được!
Hình như nhớ đến điều gì đó!
Thiết Diện Thương Lang đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ vào Đoạn Thuần đang đứng kế bên nói:
"Tông sư Huy, là người này! Là người này cầm đầu mọi chuyện, anh ta mới là người làm chủ phía sau!"
Cái gì!
Vừa nói xong những lời này, mặc kệ là nhóm Tống Minh Vương hay là thầy trò Kim Cương đều đồng loạt biến sắc. Bọn họ không ngờ là người cầm đầu kiếm chuyện làm hại thầy trò bọn họ đều bị phế lại là một tên cậu ấm ăn chơi đàng điểm. Mà Đoạn Thuần cũng không ngờ rằng, chỉ mới chớp mắt mà Thiết Diện Thương Lang đã bán đứng anh rồi. Nhưng anh vẫn giả vờ bình tĩnh nói:
"Hừ! Là tôi thì sao nào!”
"Tôi nhìn ngứa mắt cái thằng Huy đó từ lâu rồi! Hơn nữa, tôi không phải là người trong giới võ thuật các người, tôi là cậu cả của tập đoàn Hồng Phong!”
"Các người đừng mơ mà dùng vũ lực đối phó với tôi, cho dù tập đoàn Hồng Phong có dùng sạch tất cả các mối quan hệ cũng sẽ không buông tha cho các người!”
Đoạn Thuần biết anh đã không còn đường lui nữa rồi!
Biện pháp duy nhất để có thể chạy trốn được là lấy chỗ dựa tập đoàn Hồng Phong ra, làm những người này sợ hãi không dám đụng vào anh.
Chỉ cần anh có thể thoát khỏi nơi này, anh thề, đời này anh sẽ không bao giờ đến thành phố Nam Giang nữa, cả đời cũng không gặp lại tên ác quỷ Lâm Thiệu Huy kia nữa!
Nhưng mà!
Sau khi nghe được tên tập đoàn Hồng Phong rồi. Trong nhóm mười cao thủ võ học truyền thống lập tức có tiếng cười mỉa đầy khinh thường:
“Cách thể nhỉ, còn không phải chỉ là một cái Hồng Phong nho nhỏ thôi sao? Cũng dám đối phó với tông sư Huy, đúng là tự tìm đường chết!”
"Không sao! Nếu đã thế, vậy đây cũng là lúc mấy ông già bọn tôi tặng cho tông sư Huy một món quà gặp mặt rồi!" Một số cao thủ võ học truyền thống trong số đó cười nói với nhau rồi lấy điện thoại ra.
Bắt đầu gọi điện thoại.
Hả?
Nhìn thấy cảnh này, không biết vì sao mà Đoạn Thuần cảm thấy trong lòng có dự cảm có điều gì đó không hay sắp xảy ra.
"Mười cao thủ võ học truyền thống! Cừu Nhân Kiệt, Điền Phong, Lý Chí Hùng...” Sau khi nhớ ra được tên của nhóm cao thủ võ học truyền thống rồi!
Đoạn Thuần lập tức trợn tròn hai mắt.
Anh nhớ ra rồi.
Mấy người Cừu Nhân Kiệt, Điền Phong, Lý Chí Hùng không chỉ là cao thủ võ học truyền thống mà thôi,
Bọn họ còn là gia chủ cũ nhà họ Cừu, nhà họ Điền, nhà họ Lý nổi tiếng ở Giang Nam.
Mười mấy năm trước, sau khi mấy ông cụ già khụ này từ bỏ sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang rồi, sau đó mới dốc lòng nghiên cứu võ thuật truyền thống.
Giao vô số sản nghiệp của nhà họ Cừu cho con
cháu xử lý.
Mà bây giờ...
Xôn xao!
Mặt Đoạn Thuần lập tức trắng bệch, anh lập tức cảm thấy có lẽ anh đã gây ra họa lớn cho tập đoàn Hồng Phong rồi.
Quả nhiên!
Reng reng reng...
Trong lúc Đoạn Thuần đang ngơ ngẩn, điện thoại của anh lập tức vang lên.