Tí tách!
Tí tách!
Từng giọt máu đỏ tươi từ trên bàn chân của Trịnh Thiên Tuấn liên tục chảy xuống dưới, nó giống như từng cây búa lớn, đập mạnh vào lòng của tất cả mọi người trong viện hí kịch.
Cho dù là Hổ Vằn và Năm Sẹo thì vào lúc này cũng
không thể tin vào hai mắt của mình nữa rồi. "Ông chủ mạnh đến vậy sao?"
Hổ Vằn và Năm Sẹo nhìn nhau, hai người đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt.
Bọn họ biết Lâm Thiệu Huy rất mạnh.
Nhưng cho dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được anh lại mạnh đến mức có thể dùng lá cây đánh thương người khác như thế này.
Bây giờ cuối cùng hai người cũng đã hiểu ra.
Vì sau khi ở trong quán Chó Sói, khi Thiết Diện Thương Lang báo tên sư phụ Kim Cương và sự công của anh ta rồi, trên mặt Lâm Thiệu Huy vẫn có vẻ rất khinh thường.
Thì ra... Là thế này!
Nghĩ đến đây, tình cảnh sùng bái của hai ông trùm của thành phố Nam Giang đối với Lâm Thiệu Huy giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.
Mà bên kia!
Ba người Thiết Diện Thương Lang, Đoạn Thuần, Tề Tư Viễn cũng trợn tròn mắt.
"Thì ra tên này lại mạnh như thế! Chẳng trách quản Chó Sói của tôi bị phá, chằng trách..."
Trán Thiết Diện Thương Lang đổ đầy mồ hôi lạnh, dần dần chảy xuôi xuống dưới.
Trong lòng anh có một dự cảm không hay.
Không chỉ riêng mình anh!
Mà Tề Tư Viễn ở phía sau, đã sắp bị dọa đái trong quần rồi.
Lúc trước anh còn đang định sau trận đấu quyền này sẽ kêu Kim Cương cử người đi bắt Lâm Thiệu Huy.
Mà bây giờ!
Trong lòng anh chỉ cảm thấy may mắn, may mà anh còn chưa mở miệng, may mà Lâm Thiệu Huy đã xuất hiện trước, nếu không anh lại tiếp tục trêu chọc Lâm Thiệu Huy thì sẽ có hậu quả rất thể thảm.
Nghĩ đến đây!
Tề Tư Viễn không tự chủ được từ từ lui ra đằng sau.
Nhưng mà Giờ phút này!
Tất cả mọi người đều không biết, sau khi cảnh này xảy ra, người chấn động động nhất là là thành phố Nam Giang ở bên ngoài.
Trong tập đoàn Bạch Kỳ!
Bầu không khí vô cùng yên lặng, giờ phút này, gần như mọi người đều trừng lớn mắt, gần như không tin vào hai mắt của bản thân.
"Cái này... Đây là đang đóng phim sao?" Bạch Tố Y trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, không thể tin nổi hai mắt cô nữa.
Trái ớt đâm thủng bàn chân rồi đóng đinh một người lên tường?
Mẹ nó cái này không phải trò đùa thì là gì? Những gì diễn ra trước mặt hoàn toàn vượt quá phạm vi hiểu biết của Bạch Tố Y. Mà nghe được lời này.
Người đồng nghiệp nam kia hưng phấn đỏ mặt giải thích:
"Chủ tịch Tổ Y, cô không hiểu biết nhiều rồi! Trước kia tôi từng đi học võ thuật truyền thống của một đoạn thời gian, từng nghe sư phụ nói, trên đời này, có một số người có thể được gọi là tông sư!"
"Loại người này không hề dựa vào cơ thể của bản thân nữa, mà là dựa vào một loại hơi thở ở bên trong cơ thể, được gọi là chân khí!"
"Chân khí hóa hình là có thể dùng lá cây đánh bị thương người khác, có thể giết người từ xa!”
Cái gì!
Anh ta vừa mới nói xong, không chỉ riêng Bạch Tố Y, thậm chí những người khác, cũng đều cảm thấy trong lòng vô cùng chấn động.
Dùng lá cây đánh bị thương người khác, giết người từ xa!
Đây gần như là những thứ chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết, bọn họ có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được trong hiện thực cũng có những thứ này.
"Thật đáng sợ, nếu nói như thế, vậy không phải vị người xem thần bí này là một tông sư sao?" Thư ký Hồng Vân che lại miệng, mặt mày vô cùng hoảng sợ.
Mà người đồng nghiệp nam kia không khỏi gật đầu, trên mặt anh hiện lên vẻ cuồng nhiệt và sùng bái.
"Không sai! Đúng là tông sư, trong của chúng ta, tông sư quý hiếm như lông phượng sừng lân vậy!"
"Không ngờ rằng trong thành phố Nam Giang nhỏ bé của chúng ta lại che giấu một con rồng lớn như thế!"
Chấn động!
Bây giờ tất cả mọi người, kể cả Bạch Tố Y, đều bị vị người xem thần bí trong video hấp dẫn hoàn toàn. Bọn họ rất muốn biết rốt cuộc người đó là ai?
Mà có thể đạt đến trình độ tông sư, mạnh mẽ đến thế.