Không... Không có khả năng!
Nghe lầm, nhất định là anh ta nghe lầm rồi! Châu Tuấn Hiền ngơ ngác như thể anh ta đang nghĩ rằng đây chỉ là giấc mơ.
Không chỉ mình anh ta, các bác sĩ trưởng xung quanh cũng cảm thấy chuyện này khó có thể tin.
Dù sao, ở trong mắt mọi người xung quanh, Châu Tuấn Hiền là bác sĩ trẻ tuổi nhất, tương lai đầy hứa hẹn nhất. Mọi người đều cho rằng ngày sau anh ta nhất định sẽ được trọng dụng, một mình đảm đương một phía.
Mà hiện tại...
Sao tự dưng lại bị đuổi việc?
"Không... Phó viện trưởng Cao, chuyện này không phải thật, nhất định là ngài đang nói giỡn với tôi, đúng không?"
Vẻ mặt của Châu Tuấn Hiền méo mó tràn đầy sự khó tin, nụ cười cũng trở nên cứng ngắc, anh ta vẫn cố gặng hỏi Cao Chí Viễn như thể chỉ cần cổ hỏi sẽ nhận được lời phủ định. "Tôi nói giỡn với anh sao?" Cao Chí Viễn bị Châu Tuấn Hiền làm bực mình đến mức cười mỉa một tiếng, đôi mắt đục ngầu âm trầm của ông ta nhìn chằm chằm vào Châu Tuấn Hiền, dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Chúng tôi vừa mới biết được việc anh đã không thèm đếm xỉa đến pháp luật và kỷ luật của bệnh viện, thiên vị cho người nhà của mình vào bệnh viện khám bệnh mà không xếp hàng đăng ký, thậm chí còn chiếm giữ và sử dụng tùy ý tài nguyên công cộng của bệnh viện, tự mình cậy quyền mở phòng bệnh cao cấp cho người nhà và dùng tất cả các thiết bị điều trị mà không thu phí!"
"Ông nói xem chuyện này có phải thật không?"
Đùng!
Lời này của Cao Chí Viễn giống như một tiếng sấm nổ vang, khiến hai chân của Châu Tuấn Hiền run rẩy, lảo đảo một cái.
Làm sao có thể
Vẻ mặt của Châu Tuấn Hiền tràn đầy sự ngạc nhiên và nghi ngờ vào khả năng nghe của mình.
Đúng là anh ta cho người nhà vào bệnh viện khám bệnh mà không xếp hàng đăng ký, cũng miễn phí không thu tiền khám bệnh cho người thân của mình, nhưng ngoại trừ hôm nay để làm Lâm Thiệu Huy cảm thấy nhục nhã nên anh ta mới nói ra mấy lời này, những thời gian còn lại anh ta cực kỳ điệu thấp.
Chỉ có ít ỏi vài nhân viên y tá có quen biết với anh ta mới biết được chuyện này.
Nhưng hiện tại... Không còn là ít ỏi vài người biết nữa!
"Sau khi xem xét hành vi tồi tệ của anh đã gây tốn thất nặng nề cho bệnh viện, bắt đầu từ hôm nay trở đi, anh và người thân trong gia đình của anh sẽ bị liệt vào danh sách đen của bệnh viện chúng tôi, bệnh viện này sẽ không bao giờ khám bệnh cho mấy người nữa!"
Ý tử trong lời nói của Cao Chí Viễn lại một lần nữa làm sắc mặt của Châu Tuấn Hiền trở nên trắng bệch.
Bị đuổi việc!
Bị cấm làm việc ở bất kỳ bệnh viện nào khác
Bị ghi vào sổ đen!
Giờ khắc này, bên trong đầu của Châu Tuấn Hiền bỗng dưng vọng lại câu nói kia của Lâm Thiệu Huy: Bắt đầu từ hôm nay anh bị đuổi việc, hơn nữa còn bị cấm không được làm việc ở bất kỳ bệnh viện nào trên toàn thành phố Nam Giang nữa!”
Đùng!
Nghĩ đến những lời này của Lâm Thiệu Huy, thân thể của Châu Tuấn Hiền lại một lần nữa run lên kịch liet.
Thành sự thật rồi...
Vốn đĩ trong mắt anh ta, câu nói kia của Lâm Thiệu Huy quả thật không khác gì lời nói của một tên ngốc. Anh ta đường đường là bác sĩ trưởng, làm sao có thể bị bệnh viện đuổi việc, càng đừng nói đến việc bị cấm không được làm việc ở bất kỳ bệnh viện nào trên toàn thành phố.
Nhưng hiện tại, tất cả những điều này đã trở thành sự thật. Chẳng lẽ thật sự là... Lâm Thiệu Huy sao?
Giờ khắc này, Châu Tuấn Hiền đột nhiên nhớ tới việc vừa rồi bản thân nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt giống với dáng người của Lâm Thiệu Huy ở trong phòng chăm sóc siêu cấp VIP, hiện tại trong lòng anh ta càng chắc chắn người đó là Lâm Thiệu Huy.
Lâm Thiệu Huy đang hại mình, chắc chắn tên đó đã mật báo cho đám người viện trưởng biết chuyện này!
Tên khốn chết tiệt đó!
Giờ khắc này, Châu Tuấn Hiền hận thấu xương Lâm Thiệu Huy, hai mắt anh ta đỏ bừng hỏi:
"Phó viện trưởng Cao, tôi có thể hỏi một chút được không, rốt cuộc là ai đã tố cáo chuyện này? Có phải là Lâm Thiệu Huy không? Tên khốn kiếp đó vẫn đang ở trong phòng đúng không?"
Châu Tuấn Hiền hoàn toàn nổi nóng.
Nhưng khi nghe thấy lời nói này, sắc mặt của Cao Chí Viễn lại có chút kỳ quái.
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Châu Tuấn Hiền giống như đang nhìn một kẻ ngốc:
"Nói thật cho anh biết, người tuyên bố lệnh cấm đối với anh là giám đốc Lâm, ông chủ tự mình ra lệnh!"
Cái gì?
Ngay khi ông ta vừa nói hết câu này, không chỉ Châu Tuấn Hiền hoảng sợ, mà ngay cả các nhân viên y tế đứng gần đó cũng thi nhau ồn ào bàn tán. Bọn họ đều biết giám đốc Lâm là một nhân vật lớn có thân phận thần bí, là một người mà ngay cả viện trưởng Mike và phó viện trưởng Cao Chí Viễn cũng phải kính nể và ngưỡng mộ.
Một nhân vật lớn như vậy mà đích thân tự mình đưa ra lệnh cấm!
Điều này... Quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.
"Tôi... Tôi hiểu rồi..."
Cả người Châu Tuấn Hiền bỗng dưng uể oải, giống như bị rút hết tất cả sức sống, trông anh ta có vẻ cực kỳ tuyệt vọng.
Tuy nhiên, trong nỗi tuyệt vọng ấy còn kèm theo sự oán hận sâu sắc: "Thì ra không phải là tên khốn Lâm Thiệu Huy tố cáo chuyện này cho mấy người, mà thằng đều đó trực tiếp đi tìm giám đốc Lâm, kể tội này cho giám đốc Lâm! Tên ác ôn đáng khinh đó, Châu Tuấn Hiền này và thằng khốn đó từ giờ trở đi là kẻ thù không đội trời chung!"
Nói xong, Châu Tuần Hiền biết bản thân không nên tiếp tục ở chỗ này nữa, cứ đứng ở đây sẽ chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.
Dù sao, anh ta cũng không thể trêu vào nhân vật lớn như giám đốc Lâm. Điều duy nhất anh ta có thể làm là xoay người rời di.
Tuy nhiên có một chuyện mà anh ta không hề hay biết!
Cao Chí Viễn đứng ở đằng sau nhìn bóng lưng anh ta rời đi, ánh mắt ông ta không khác gì nhìn một tên ngu ngốc.
Sức tưởng tượng của Châu Tuấn Hiền quả thật rất phong phú, nhưng điều khiến ông ta thấy anh ta ngu ngốc là ở chỗ anh ta suy nghĩ nhiều như vậy, thế mà lại không hề nghĩ đến việc Lâm Thiệu Huy mà anh ta oán hận lại là... Giám đốc Lâm khiến anh ta sợ hãi!