"Chủ chủ ba! Chỉ có chủ mới có thể giúp chúng tôi!" Bạch Long Hải lúc này không khỏi van xin.
Bạch Tư Yên ở bên cũng van xin.
Ngay cả ông cụ sau khi thay đổi biểu cảm cũng cần đầu nói với Bạch Tuấn Son: Thằng ba, đừng ghét bỏ ta hay nhà họ Bạch! Lần này hãy giúp tập đoàn Bạch Kỳ!"
Giúp tập đoàn Bạch Kỳ?
Khóe miệng Bạch Tuấn Sơn, nở nụ cười gượng gao ngày càng đậm: "Bal Không phải con không giúp, mà là con không
giúp được gi!"
Cái gi?
Nghe vậy, ông cụ và những người khác sửng sốt
"Không phải Từ Minh Long tới bàn chuyện hợp tác với con sao? Sao con lại không giúp được?"
Ánh mất của mọi người nhìn Bạch Tuấn Sơn đầy nghi ngà. Họ đương nhiên biết rằng Bạch Tuấn Sơn sẽ không nói dối!
Nhưng..
"Thật ra tôi và Từ Minh Long chỉ có một lần gặp mặt! Lúc đó, tập đoàn Minh Long của bọn họ gần với nguy cơ bị đóng cửa. Từ Minh Long gọi hết các giám đốc của tập đoàn Minh Long, định cầu xin ông chủ phía sau tập đoàn Minh Long đừng đóng cửa tập đoàn!"
Chà!
Lời nói của Bạch Tuấn Sơn như một quả bom nặng ký, lập tức khiến mọi người ở đây đều ngưng thở.
Ông chủ đứng sau tập đoàn Minh Long?
Làm sao có thể!
Tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại, không thể tưởng tượng được, hóa ra tập đoàn Minh Long khổng lồ lại có người điều khiển phía sau, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả khuôn mặt của ông cụ cũng lộ ra vẻ hoảng sợ vô hạn, run giọng hỏi:
"Thằng ba, con có biết ông chủ đứng sau tập đoàn Minh Long là ai không?" Không chỉ có ông cụ, mọi người cũng nhìn về phía Bạch Tuấn Sơn, khuôn mặt bừng bừng nôn nóng và sự tò mò. Nghe vậy, khóe miệng Bạch Tuấn Sơn khẽ co giật.
Không hiểu sao ông ta lại nghĩ đến con rể Lâm
Thiệu Huy. "Là thằng kia à?"
Bạch Tuấn Sơn lắc đầu, tuy rằng trong lòng ông ta nghi ngờ là Lâm Thiệu Huy, nhưng lại không có chứng cứ gì cả.
Vào lúc này, ông ta chỉ có thể nói một cách không chắc chắn:
"Thật ra con cũng không biết ông chủ phía sau là ai? Nhưng ông chủ đó đã cho con quyền quyết định sống chết của tập đoàn Minh Long!"
"Vì vậy, con đã chọn để tập đoàn Minh Long... sống! Và nhờ Từ Minh Long, anh ta mở miễn phí tất cả các kênh bán hàng cho tập đoàn Bạch Kỳ của chúng ta, thậm chí còn mang về cho chúng tôi những đơn hàng hàng chục tỷ đồng!"
Thì ra là như vậy!
Lúc này ông cụ Bạch mới hoàn toàn hiểu được vì sao Từ Minh Long lại tới.
"Thằng ba, con là ân nhân của tập đoàn Minh Long! Nếu như thuyết phục Từ Minh Long một chút, chẳng lẽ anh ta sẽ không mở một con đường cho chúng ta sao?"
Đôi mắt của ông cụ sáng ngời, nhìn đứa con trai rác rưởi nhất của mình, như nhìn vào cọng rơm cuối cùng!
Nhưng Bạch Tuấn Sơn lắc đầu:
"Ba! Ba sai rồi. Nếu Từ Minh Long thật sự cho con thể diện, vậy ông ta sẽ không phát lệnh cấm rồi!"
Đúng vậy! Lúc này, ông cụ ngồi bệt xuống sàn.
Đúng vậy, nếu Từ Minh Long thực sự quan tâm đến Bạch Tuấn Sơn, làm sao anh ta có thể chặn mối làm ăn của gia đình Bạch Tuấn Sơn?
"Đều tại ta? Trách ta! Trách ta!"
Lúc này ông cụ mới cảm thấy hối hận, dường như ông ta đã nhìn thấy cảnh tượng thảm hại của nhà họ Bạch lập tức sụp đổ trong cuộc phong tỏa của các thế lực lớn.
Không chỉ ông ta!
Mọi người xung quanh gồm Bạch Long Hải, Bạch Tư Yên,... cũng tuyệt vọng như nhau, khóc lóc thảm thiết đến đau lòng.
Nhưng vào lúc này, Bạch Tuấn Sơn hơi dao động, rồi nói:
"Mặc dù, tôi không rõ ai là ông chủ của tập đoàn Minh Long..." "Nhưng tôi biết ai có thể cứu được tập đoàn Bạch Kỳ!"
Cái gì?
Lời nói của Bạch Tuấn Sơn khiến tiếng khóc của gia tộc họ Bạch đột ngột kết thúc. Tất cả ánh mắt lo lắng và mong đợi đều nhìn Bạch Tuấn Sơn.
Ngay dưới tầm nhìn của họ, Bạch Tuấn Sơn nói với vẻ mặt phức tạp:
"Người có thể cứu nhà họ Bạch chính là con rể của tôi... Lâm Thiệu Huy!" Lâm Thiệu Huy
Khi nghe thấy ba chữ này, ánh mắt của ông cụ Bạch, Bạch Long Hải, Bạch Tư Yên và những người khác đột nhiên trợn tròn.
Bọn họ nhớ lại!
Dương Mộc Thủy mang bốn tập đoàn hạng nhất đến đề trả ơn Lâm Thiệu Huy!
Từ Minh Long dẫm theo tất cả ban hội đồng quản trị đến, há mồm ngậm miệng đều gọi "anh Lâm"!
Việc này nói lên Lâm Thiệu Huy là người chủ chốt cuối cùng trong vấn đề này!