Tất cả đồng loạt yên lặng!
Ngay khi Dương Mộc Thủy thét lên, tại bãi đất trống trước lầu, tất cả những tiếng nghị luận ồn ào đều im bặt.
Tất cả cán bộ nòng cốt cùng nhân viên của tập đoàn Bạch Kỳ, từng người một đều đứng sững lại, tất cả đều như hóa đá tại chỗ.
Bọn họ đều cảm thấy, chẳng lẽ... mình nghe nhầm rồi sao?
Mỗi một nhân viên trong giờ khắc này dường như đều không thể tin vào tai mắt của mình nữa.
Không... Không có khả năng này!
Lâm Thiệu Huy đã từng đánh Dương Minh Mẫn, Dương Minh Mẫn lại là con trai của Dương Mộc Thủy, làm sao Lâm Thiệu Huy có thể cúi đầu nhận tội trước nhiều người như vậy?
Chuyện này, mẹ nó, làm sao có thể
Chưa chỉ có những cán bộ nòng cốt cùng nhân viên! Mà chấn động nhất là Dương Minh Mẫn.
Dát!
Nụ cười hung ác trên mặt anh ta hoàn toàn đông cứng lại, cả người giống như bị sét đánh, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Tại sao, tại sao lại có thể như vậy?
Không... Mắt của anh ta có vấn đề rồi ư? Nhất định là anh ta hoa mắt rồi! Dương Minh Mẫn không tin, anh ta đưa tay lên
dụi mắt liên tục. Nhưng thấy mọi thứ vẫn chẳng thay đổi gì khiến anh ta hoàn toàn sụp đổ:
"Ba! Ba đang làm cái gì vậy? Hắn là Lâm Thiệu Huy, là thằng con rể vô dụng của nhà họ Bạch, nay hắn đánh con, tại sao ba còn phải cúi đầu nhận tội với hắn. Loại người như hắn thì tính là cái gì chứ!"
"Hắn đã từng đánh con! Ba, thiếu chút nữa là hắn đã đánh chết con rồi! Chỉ cần có cơ hội, con nhất định phải đánh chết hắn!"
Dương Minh Mẫn lúc này thật sự muốn phát điên, rống to như muốn bốc khói.
Nhưng khi Dương Mộc Thủy nghe được những lời này, ông ta chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, xém chút nữa bị dọa đến ngất đi.
Mà đúng lúc này, Lâm Thiệu Huy như cười như không đột nhiên nói:
"Dương Mộc Thủy, ông đã nghe chưa? Con của ông bảo ông đến đánh tôi đúng không?" Bum!
Một câu nói kia khiến cho Dương Mộc Thủy như muốn bất tỉnh, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống ròng ròng, nơm nớp lo sợ nói:
"Vâng... Vâng thưa ngài Lâm! Tôi, tôi đã nghe rồi, tôi biết nên làm như thế nào!” Nói xong, Dương Mộc Thủy cắn răng, trong mắt lóe ra ánh sáng hung ác, sau đó ông ta ra lệnh cho bốn năm mươi tên cao to vạm vỡ sau lưng. Dương Mộc Thủy vung tay lên, hô một tiếng:
"Đánh!"
Dương Minh Mẫn sau khi nghe được chữ "đánh"
này liền biết ngay rằng ông già anh ta rốt cuộc cũng muốn động thủ.
Trong nháy mắt, trên khuôn mặt anh ta hiện ra vẻ mừng rỡ như phát điên.
Chỉ là niềm vui này vừa mới xuất hiện lại một lần nữa bị tan biến hoàn toàn! Bởi vì anh ta ngạc nhiên phát hiện ra rằng, bốn mươi năm mươi tên cao to vạm vỡ kia sau khi nhận lệnh của Dương Mộc Thủy xong, trong tay người nào cũng cầm gậy gộc nhanh như chớp hung hăng lao về phía anh ta!
"Chuyện quái gì vậy?"
Bốp bốp bốp...
Vô số những nhát côn bổng cứ thể nện xuống như mưa rơi, hết vào thân lại vào đầu Dương Minh Mẫn, đánh cho anh ta kêu rên không dứt,
"Không... Con mẹ nó, các người đánh nhầm người rồi! Tao là cậu chủ của các người, tao là Dương Minh Mån!"
"Dừng tay! Đồ khốn nan, cha tao sai các người đảnh Lâm Thiệu Huy! Con mẹ các người..." Dương Minh Hào mơ màng không rõ chuyện gì xảy ra luôn gì.
Đâu chỉ có anh ta, những người còn lại ở đây, toàn bộ cũng không dám tin vào hai mắt của mình.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Mẹ nó, ai có thể nói cho chúng ta biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì không?
Con trai mình bị đánh, sau đó người cha lại dẫn
đến một đám tay chân, khí thế hùng hổ đánh đứa con trai vừa bị đánh của mình?"
"Thế giới này... làm sao vậy?"
Giờ phút này, tất cả nhân viên cùng cán bộ chủ chốt của tập đoàn Bạch Kỳ đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Ngay cả Bạch Tố Y cũng kinh ngạc che miệng lại, không dám tin nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Đảo ngược tình thế!
Cô có nấm mơ cũng không tưởng tượng được chồng của mình đối mặt với tình thế nguy hiểm như vậy, một lần nữa rơi vào tình thế xem chừng không thể thay đổi lại có thể biến nguy thành an, thật sự khiến cho người ta không thể tin nổi,