"Lâm Thiệu Huy, cậu hơi quá đáng rồi đấy, chỉ cần dạy dỗ là được rồi, sao lại đánh người ra nông nỗi này chứ!”
“Đúng đấy, Bạch Tố Y cũng chẳng bị làm sao cả, cậu lại đánh Dương Minh Mẫn ra thành thế này, cậu muốn hại chết cả lũ chúng ta hả?”
Những lời cáo buộc ồn ào, những lời chỉ trích vang lên khắp nơi.
Dường như trong mắt mọi người, Lâm Thiệu Huy là một tên côn đồ tội ác tày trời, còn Dương Minh Mẫn mới chính là nạn nhân đáng thương.
Có điều, vẫn chưa dừng tại đây.
Vù vù vù!
Vào lúc mọi người đang chỉ trích Lâm Thiệu Huy thì có tiếng động cơ inh ỏi vang lên.
Sau đó mọi người thấy lần lượt từng chiếc xe hơi từ bên ngoài phi nước đại tới.
Nhìn thấy biển số xe của những chiếc xe này, hầu hết sắc mặt những thành phần chủ chốt và nhân viên của tập đoàn Bạch Kỳ đều thay đổi hẳn.
“Đó... đó là biển số xe của tập đoàn Trọng Thời! Trời đất, người của tập đoàn Trọng Thời đến rồi!”
"Xảy ra chuyện lớn rồi, cái tên Lâm Thiệu Huy này gây rắc rối lớn rồi, lần này hại chết chúng ta thật rồi!"
Sắc mặt của mọi người tái nhợt đi hẳn.
Đặc biệt, khi mọi người nhìn thấy từng chiếc xe đột nhiên dừng lại, từ trên xe, từng người từng người đàn ông cao to vạm vỡ trên tay cầm gậy chạy đến, mọi người càng thêm hoảng hốt.
Mười người!
Hai mươi người!
Ba mươi người!
Trong nháy mắt, bốn mươi hay năm mươi người đàn ông to lớn được trang bị gậy bao vây xung quanh họ, càng làm cho mọi người tập đoàn Bạch Kỳ thêm sợ hãi, bọn họ tức khắc rút lui dần vì sợ sẽ bị liên lụy.
Đặc biệt, mọi người tập đoàn Bạch Kỳ cho rằng đứng đầu sẽ là một người đàn ông trung niên mập mạp, thì sau đó tất cả mọi người đều sửng sốt.
* Đó... đó chẳng phải là Dương Mộc Thủy, chủ tịch tập đoàn Trọng Thời hay sao! Trời đất, ông lớn cũng đích thân đến đây rồi ư!" "Khốn kiếp, chắc Dương Mộc Thủy đã biết con
mình xảy ra chuyện nên mới dẫn theo nhiều người đến như vậy!”
"Lần này người của tập đoàn Bạch Kỳ chúng ta có muốn chạy cũng không thoát được nữa rồi..."
Sắc mặt Bạch Tố Y, Dương Thiên Hà cùng những người khác tối sầm lại. Đó chính là Dương Mộc Thủy, người đứng đầu tập đoàn Trọng Thời.
Người bên đó đích thân dẫn mấy chục tên tới đây, chuyện lần này chắc hẳn không thể thương lượng được nữa rồi.
"Hahaha."
Không chỉ mọi người, Dương Minh Mẫn đang nằm dưới đất lúc này cũng nhìn thấy một màn này, anh ta lập tức mừng như điên, hét lên:
"Lâm Thiệu Huy! Bạch Tổ Y! Báo ứng của hai chúng mày đến rồi, ông già tao đến rồi, chúng mày tiêu đời rồi!"
"Không chỉ có hai chúng mày, mà cả tập đoàn Bạch Kỳ nữa đều sẽ chết hết! Hahaha...!”
Dương Minh Mẫn cười hả hê.
Giống như anh ta đã nhìn thấy cảnh cha mình sắp đánh gãy chân Lâm Thiệu Huy, khi ông ta vung tay lên, tập đoàn Bạch Kỳ sẽ phá sản ngay lập tức. Nghĩ như vậy, anh ta rất khoái chí và vô cùng thích thú.