Tập đoàn Minh Long vừa kết thúc buổi họp báo và chính thức loại Lý Trung Huy ra khỏi tập đoàn. Vụ việc này gây chấn động khắp thành phố Nam
Giang.
Trong phòng họp của Tập đoàn Minh Long. Không khi võ cùng trang nghiêm.
Mỗi một vị lãnh đạo cấp cao đều có thể cảm nhận được một ấp lực võ hình, khiến mồ hôi lạnh trên trán họ tich tắc không ngừng chảy ra.
Ông chủ!
Đây là lần đầu tiên họ biết rằng ông chủ của Tập đoàn Huy Hoàng đã ấn náu ở thành phố Nam Giang.
Tin tức này làm bọn họ sợ chết khiếp.
Thậm chí họ còn biết lý do Lý Chính Huy bị xóa tên ra khối tập đoàn là vi đã xúc phạm ông chủ, thậm chí Tập đoàn Minh Long kia có thế sụp đổ hoàn toàn chỉ vì một lời nói của ông chú đó.
Cop cop cop!
Ngồi trên chiếc ghế đầu tiên kia là Từ Minh Long với sắc mặt ảm đạm, ngón tay không ngừng gõ vào mặt bàn. Mà mỗi lần những ngón tay được gõ xuống thì cứ như một nhát búa nặng nề giáng vào tim của nhiều vị lãnh đạo cấp cao, khiến trái tim của những vị ấy đập rộn ràng như sắp bật ra khỏi cổ họng.
Cộp!
Và khi Từ Minh Long gõ ngón tay lần cuối, ông ta nhướng mắt lên như một con hổ và nhìn mọi người đang có mặt:
"Mọi người, rõ ràng là ông chủ của chúng ta, chủ nhân của Tập đoàn Huy Hoàng vẫn luôn ở trong thành phố Nam Giang của chúng ta. Thế nhưng lại có một bầy chó chết tiệt không có mắt, lần lượt khiêu khích ông chủ. Thật khốn kiếp!"
Chà!
Những lời nói của Từ Minh Long rất gay gắt và bạo ngược, và ngay lập tức khiến cho mặt mày của nhiều lãnh đạo cấp cao sợ hãi, trắng toát không còn một chút máu.
Điều này còn hơn thế nữa!
Đôi mắt Từ Minh Long quét thẳng qua đám đông, ánh mắt sắc bén:
"Lần này, Tập đoàn Minh Long của chúng ta rất có thể sẽ bị ông chủ cho đóng cửa vì tên khốn Lý Trung Huy
đó."
Hừ!
Câu nói khiến gần như tất cả các vị lãnh đạo cấp cao đang có mặt đều co quắp, tê liệt khắp cả người.
Tập đoàn Huy Hoàng là tập đoàn lớn nhất trên thế giờ buôn bản về hàng không màu hạm. Còn Tập đoàn Minh Long của họ chỉ là một phần nhỏ trong đó.
Chỉ cần một lời nói từ ông chủ, tất cả bọn họ sẽ mất việc làm và phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Chủ tịch, ngài phải nghĩ cách. Tôi không thế thất nghiệp, tôi phải nuôi gia đình, Tập đoàn Minh Long là mạng sống của tôi."
"Đúng thế chủ tịch, hay chúng ta đi gặp ông chủ xin được tha tội đi. Dù thể nào thì chúng ta cũng phải giữ được Tập đoàn Minh Long"
Vào lúc này, tất cả vị lãnh đạo cấp cao đều lo lắng hoảng sợ. Mỗi người trong số họ mặt mũi đều trông xám gần như sắp khóc đến nơi.
Cảnh tượng trước mắt nếu như bị người ngoài nhìn thấy thì chắc chắn sẽ khiến mọi người khắp cả thành phố Nam Giang này chú ý chú ý đến.
Ai có thể tưởng tượng được, Tập đoàn Minh Long khổng lồ này, một nhóm các vị lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Minh Long, chỉ vì một lời nói này mà trở nên sợ hãi.
"Ai da"
Tứ Minh Long thở dài. Làm sao mà ông ta có thể không sợ được chứ!
Chí cần một lời của ông chủ, đừng nói đến công ty, ngay cả tính mạng của Từ Minh Long ông ta sẽ mất đi bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến đây, Từ Minh Long hơi do dự, sau đó nâm chặt tay lại thành nám đấm rồi trịnh trọng nói: "Thật ra căn bản tôi không đủ tư cách để gặp mặt ông chủ. Nhưng lần này, vì Tập đoàn Minh Long, vì các vị, tôi quyết định dẫn mọi người đi tìm ông chủ để cầu xin được tha thứ."
Chà!
Câu nói này khiến tất cả các vị lãnh đạo cấp cao đều vui mừng khôn xiết, cả nhóm đều nhảy dựng lên vì phấn khích.
Chỉ có điều, sau đó sắc mặt Từ Minh Long sa sầm xuống:
"Tuy nhiên, các vị phải nhớ kỹ, rằng sau khi gặp ông chủ, các vị không được tiết lộ một chút thông tin và danh tính về ông chủ cho bất kỳ ai. Nếu không ông chủ sẽ nổi giận, các vị cùng người nhà của các vị đều sẽ bị chôn cùng."
Chỉ một câu nói mà đã khiến tất cả các vị lãnh đạo cấp cao rùng mình. Bọn họ rối rít gật đầu đồng ý.