Sau hai tuần không lên lớp thì điện thoại của Liar gần như bị cháy máy do tin nhắn lẫn cuộc gọi đến quá nhiều. Nhưng Liar cũng đã sớm lường trước được tình cảnh này nên cô đã sớm sập nguồn điện thoại và chuyển hẳn đi nơi khác ở trọ qua ngày.
Trong khoảng thời gian này thì Liar rất chăm chỉ luyện võ, tiến bộ rất là rõ rệt. Dù sao thì cô cũng đã luyện qua một lần nên quả thật là không có gì quá khó khăn. Lại nói, nhờ vào tính tình cẩn thận và lo xa của Mịch Vũ nên tiền chi tiêu ăn uống thuê phòng của Liar được đáp ứng đầy đủ.
Mịch Vũ có một khoảng tiết kiệm từ việc đi làm thêm, ngoại trừ tính tình nhu nhược và yếu đuối ra thì Liar cảm thấy Mịch Vũ là người rất tốt lại hồn nhiên và ngây thơ. Hơn nữa công dung ngôn hạnh đều không khiếm khuyết điểm nào, nhưng sự thật cay đắng chính là ở tận thế lại không cần những thứ đó.
Ngoài ăn và ngủ thì Liar rất chăm chỉ luyện võ. Cô không cảm thấy nếu không có dị năng thì sẽ bị tổn thất hay thiệt thòi cái gì. Tay chân thì ai cũng đều có, muốn tự bảo vệ được bản thân là điều không hề khó khăn. Còn nếu như Mịch Vũ muốn làm việc lớn thì đúng là có chút phiền phức và cô cần phải động não nhiều.
Liar cũng không định mua sắm cái gì. Dù sao thì tình hình này cô chẳng cần phải lo cho ai, đợi tận thế đến rồi cô sẽ đi thu thập vật liệu sau. Dựa vào tốc độ thu thập của cô thì một mình cô dùng là dư sức qua cầu rồi.
Liar vươn vai, cô mở cửa sổ để ngắm nhìn mặt trời phía xa xa, xem ra thì hôm nay là một ngày nắng đẹp. Tuy nhiên, ngày nắng đẹp này lại là ngày mở đầu cho một chuỗi ngày tận thế dài đằng đẵng. Liar đi tắm rồi thay một bộ đồ khác, sau đó cô bắt đầu luyện võ.
Cho đến hôm nay thì võ của Liar cũng đạt được trình độ khá cao, để đối phó với những con zombie là khá dễ dàng. Luyện võ xong, Liar chùm chăn tiếp tục ngủ. Đợi đến trưa thì tận thế đến rồi, khi ấy cô sẽ tới siêu thị lấy đồ ăn sau. Bây giờ tranh thủ ngủ trong chăn ấm nệm êm một lát đã.
Vì không báo thức nên Liar ngủ đến xế chiều mới dậy. Cô có chút ngại ngùng sờ sờ chóp mũi, sao hôm nay cô lại ngủ nhiều thế nhỉ? Bị ngải heo nhập rồi ư? Dạo này cô cứ tham ăn tham ngủ quá thể, thật là một hiện tương lạ lùng đáng để quan tâm đấy.
Liar đi xuống bên dưới sảnh, trước cửa khách sạn còn có vài chiếc ô tô chưa kịp lấy chìa khóa ra thì đã bỏ của chạy lấy người rồi. Liar khoan thai tiến đến một chiếc xe thể thao rồi leo lên nhấn ga, hiện tại cô đang rất đói đây này, kiếm gì mà bỏ bụng thôi.
Liar lái xe đến một siêu thị nhỏ, cô nhanh chóng bước vào trong chọn món. Nhân viên trong siêu thị đã chạy đi hết từ khi nào. Trong siêu thị chẳng còn một móng nào cả. Liar lấy một phần mì hải sản, một ít sushi và nước ép. Phía sau lưng cô lúc này lại có thêm một cái túi hình trái dâu, bên trong chứa đầu các món ăn vặt. Còn kệ chứa mứt dẻo của siêu thị nhỏ đã trống trơn vì Liar vừa càn quét qua sạch sẽ.
Ngay lúc Liar đang ăn ngon lành thì một giọng nói vui mừng vang lên ở phía sau cô: "Mịch Vũ, anh là Ký Sôn đây. Em đừng sợ, có anh rồi."
Móng vuốt của Ký Sôn vươn tới, cậu ta muốn chạm vào vai của Liar nhưng lại bị cô tránh đi ngay lập tức. Liar cười nhạt: "Đừng có chạm vào tôi. Tôi và anh không thân không thích, đừng làm ra vẻ thân quen lắm. Và trên hết tôi chẳng cần ai bảo vệ cả."
Ký Sôn nghe những lời Liar thốt ra, lập tức thể hiện bộ dạng khó có thể tin được. Đây có phải là Mịch Vũ dịu dàng, thùy mị của cậu ta không? Tại sao hôm nay cô ấy lại ăn nói như vậy? Thái độ còn kỳ lạ đến thế.
Liar nhanh chóng ăn xong rồi bước ra xe, cô muốn đi tìm thêm thật nhiều mứt dẻo và đồ ăn vặt. Nếu chậm tay có lẽ sẽ hết mất. Tuy ở tận thế thì chẳng ai quan tâm đến đồ ăn vặt nữa, hầu hết mọi người đều chỉ muốn no bụng và có thể tiếp tục sống mà thôi.
Thế nhưng cẩn thận vẫn hơn, nhanh tay thì còn mà chậm tay thì mất. Nếu lỡ như hết rồi thì quả thật là chẳng thể bắt đền ai cả. Thế nhưng Ký Sôn đâu cho Liar rời đi dễ dàng như vậy được: "Mịch Vũ, em làm sao vậy? Anh có làm điều chi gì khiến cho em buồn phiền thì em hãy cứ nói với anh. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết, anh sẽ không bỏ rơi em đâu."
"Em xem, em yếu ớt như vậy lại còn ương ngạnh, cứng đầu cứng cổ làm gì chứ hả? Dù sao anh cũng là đàn ông con trai, hơn nữa trong những loại võ thuật anh học đều là đứng hạng nhất."
Liar nghe vậy thì muốn bật cười ngay lập tức. Đứng hạng nhất trong những loại võ học ư? Liar chặc lưỡi: "Vậy nhào vô đây. Tôi sẽ cho anh biết cái gì là võ thuật chân chính còn cái gì là võ thuật làm màu. Để tôi xem anh có còn dám gáy nữa hay không?"
Nghe vậy, Ký Sôn có chút buồn cười. Cái thân gầy yếu ớt như Liar thể này lại còn khoác lác: "Trời ơi, em bị gì vậy Mịch Vũ. Đợt này em nghỉ học lâu như vậy ngay cả tính tình cũng khác trước quá nhiều rồi. Chỉ là sao anh có thể đánh em."
"Phí lời."
Liar phun ra hai chữ rồi nhanh chóng kéo tay của Ký Sôn, sau đó dứt khoát gạt chân của cậu ta để cho Ký Sôn ngã lăn trên sàn. Ký Sôn không tin tưởng được những gì đang nhìn thấy, anh trợn to mắt, há hốc miệng nhìn Liar. Môi cứ mấp máy nhưng mãi chẳng nói được lời nào cả.
Liar lên xe lái đi, để lại cho Ký Sôn một làn khói xe trông rất khinh thường. Ký Sôn không nhịn được to giọng chửi rủa, quả thật là một con điên mà.
Hiện tại thì cũng mới diễn ra tận thế. Liar muốn Ký Sôn phải nếm trải tất thảy những mùi vị ở tận thế rồi sau đó mới xử lý hắn ta sau. Liar cũng không định để cho Ký Sôn c.h.ế.t yên lành như vậy được, nếu vậy thì chuyện trả thù lại không đủ.
Liar lái xe tới khu siêu thị, cô đi hết từ siêu thị này sang siêu thị kia để lấy đổ ăn vặt và thu thập mứt dẻo một cách vô cùng tích cực. Bấy giờ, khi cô vừa hốt mứt dẻo lên vừa định cho vào tuổi thì Vân Điệp nghe được la lối ở bên ngoài cửa siêu thị.
Đương nhiên là tính hóng chuyện của Liar nhanh chóng nổi lên. Cô lấy nhanh mứt dẻo rồi ló đầu ra ngoài cửa hóng biến. Bên ngoài cửa siêu thị, có người đang muốn bán con gái cho một người đàn ông khỏe mạnh, gan lì để tìm kiếm chỗ dựa, dù sao thì tận thế cũng tới rồi, an toàn là trên hết.
Thế nhưng những người khác biết được chuyện thì rất bức xúc. Tận thế mới đến mà lại có loại người tán tận lương tâm thế này xuất hiện rồi. Còn cô con gái khoảng độ mười bốn mười lăm tuổi gì đó đang ngồi phịch xuống đất và ôm chặt lấy chân của người mẹ ruột.
Đám đông mỗi lúc một đông, ai nấy đều lên án đối với hàng vi buôn bán mất nhân tính này. Nên người đàn ông lực lưỡng kia cũng không dám mua nữa, nhanh chóng rời đi. Điều đó khiến cho người mẹ vô cùng tức giận, bà ta lớn tiếng chửi mắng, đưa tay giật phăng lấy tóc của con gái mình.
Liar nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, cô nhặt lấy một viên đá cảnh được trang trí trong bồn cây được đặt ở gần cửa siêu thị ném tới. Viên đá ấy trúng y bốc tay của người mẹ.