Cha Giang tắt tivi, ông cảm thấy không cần thiết phải nghe thêm nữa, con gái của ông chính là người dày dặn kinh nghiệm nhất rồi còn đâu nữa.
Sau đó cha Giang lại nhớ đến lời Vân Điệp dặn, ông mở Youtube tìm phim zombie để xem, tự tích lũy lấy kinh nghiệm, có gì không hiểu sẽ lại đi hỏi con gái mình.
Ngày mười tháng tám.
Vân Điệp ngủ một giấc dài nên có hơi đờ đẫn, cô nằm định thần vài phút rồi mới ngồi dậy được. Bây giờ cô phải tranh thủ ngủ, nếu không đợi tận thế đến, muốn ngủ được một giấc ngon lành thật sự là quá khó khăn.
Vân Điệp đi nhanh xuống nhà, do không để ý, nên cô đã làm rơi cái ví đang treo trên móc xuống, lúc này, trong ví có một chiếc hộp bị văng ra ngoài.
Nhìn một hồi, Vân Điệp mới nhớ ra, trong hộp nhỏ vừa bị văng này chính là sợi dây chuyền mặt đá mà cô đã mua với giá năm triệu, chủ yếu là có thể giúp đỡ tình cảnh khó khăn của bà cụ.
Có điều, ngay cả ở đời trước đi chăng nữa thì Vân Điệp cũng chưa bao giờ đeo dây chuyền, dù cảm thấy yêu thích rồi mua nó về, nhưng Vân Điệp cũng chưa có ý định sẽ đeo nó lên.
Vân Điệp cầm sợi dây chuyền ra ngắm nghía một lúc thì cô phát hiện, viên đá lại sáng hơn một chút so với hồi ở tiệm đồ cổ. Hử? Không phải cô đang bị hoa mắt đấy chứ?
Bụng chợt kêu lên mấy tiếng, Vân Điệp không suy nghĩ thêm nữa, có gì là thì tìm hiểu sao cũng không muộn. Vân Điệp tiện tay để sợi dây chuyền lên đầu tủ lạnh, cô nhanh chân chạy đi vệ sinh cá nhân, đến giờ cơm rồi.
"Cha à, đợi đến ngày mười bốn thì cha hãy mang chiếc xe ô tô nhỏ của nhà mình đi bán. Sau đó cha thuê một chiếc SUV, lựa dòng nào có cốp rộng một chút, màu tối, như xanh đậm, đỏ đậm hay đen chẳng hạn.”
“Cha chỉ cần thuê một ngày thôi, đợi qua ngày mười lăm, đến ngày mười sáu thì sẽ không có ai gọi đến đòi cha trả xe cho người ta nữa đâu. Cha cứ lấy số tiền còn lại đi mua những gì mà cha thấy cần thiết. Về quần áo hay thực phẩm các loại, con sẽ tự chuẩn bị, cha không cần lo lắng.”
Cha Giang gật đầu đồng ý, sau đó, ông quay sang nhìn Vân Điệp, dáng vẻ có chút chần chờ: "Điệp à, con xem, cha có thể có dị năng được không?"
Tuy cha Giang không nói hết, nhưng Vân Điệp cũng biết được, cha Giang đang sợ ông sẽ gây phiền phức cho cô: "Cha à, cha là cha của con. Con không bảo vệ cha thì bảo vệ ai? Cha đừng nghĩ nhiều nữa, được không?”
“Còn chuyện dị năng, cha có dị năng hay không thì đợi từ từ sẽ có kết quả thôi, nhưng cha cũng đừng mong đợi quá nhiều, có thì tốt mà không có thì cũng không sao. Con sẽ bảo vệ cha, như cách cha đã chăm sóc và bảo vệ con lúc nhỏ vậy."
Cha Giang cười to, nụ cười khiến nếp nhăn hai bên mắt của ông càng sâu. Ông không nói gì, chỉ vươn tay ra vuốt tóc Vân Điệp vài cái, nhà có con gái lớn, thật sự quá hạnh phúc rồi.
Cơm nước xong, Vân Điệp liền trở về phòng, cô muốn nghiên cứu một chút về dị năng. Vân Điệp ngồi kiết già, hai tay xếp lại ngay ngắn để ở trước bụng, cố gắng cảm nhận.
Có rồi, có rồi, thức tỉnh rồi. Vân Điệp mỉm cười sung sướng trong lòng, đời trước, ở căn cứ thì cô là người thức tỉnh dị năng sớm nhất, trong trận mưa mở màn tận thế đó, cô đã thức tỉnh dị năng. Mà hiện nay, Vân Điệp đã sống lại nên cô nghĩ, cô có thể sẽ thức tỉnh dị năng sớm hơn nữa.
Những ngày này, sau khi thức dậy ăn uống xong thì Vân Điệp đều ngồi kiết già tập trung tư tưởng, nhìn sâu vào tâm trí.
Không ngờ sau vài ngày thất bại, cuối cùng, hôm nay cũng đã có kết quả, dị năng hệ phong của cô thức tỉnh rồi. Nhưng không phải là cô sẽ thức tỉnh hai dị năng cùng một lúc sao?
Trong căn cứ ở đời trước, tính cả Vân Điệp thì cũng chỉ có ba người có song dị năng. Nhưng hai người kia cũng không thể khiến cho dị năng của bọn họ tăng cấp cùng nhau, hai dị năng đều bị chênh lệch với nhau ít nhất một cấp. Chỉ có song dị năng của Vân Điệp là có thể cùng nhau phát triển, cùng nhau tăng cấp.
Mọi người luôn nghĩ, chỉ ở trong đầu zombie mới có tinh hạch, nhưng không phải vậy. Trên thực tế, trong đầu của những người có dị năng cũng sẽ có tinh hạch, tinh hạch càng trong suốt, càng thể hiện ra rằng cấp độ dị năng của người đó càng cao.
Hiện tại, Vân Điệp chỉ mới nhìn thấy được một viên tinh hạch nhỏ xíu trong đầu của cô mà thôi. Vân Điệp cắn răng, cố gắng đi sâu hơn nữa, tựa như cô đang chạy marathon trong một đường hầm tối đen nhưng lại không hề có điểm cuối, cảm giác rất mệt mỏi, cả người cũng ngập tràn mồ hôi, các cơ trên người dường như đã bị đông cứng lại, đờ đẫn.
Ngay lúc Vân Điệp sắp chịu không nổi nữa thì dường như có chút ánh sáng le lói nơi cuối đường hầm đang nhấp nháy với cô. Vân Điệp cắn răng, nhịn xuống đau đớn, phi thật nhanh đến cuối đường.
Khóe miệng Vân Điệp cong lên, đại công cáo thành, hiện giờ trong đầu cô đã có hai viên tinh hạch bé xíu xinh xinh mờ tối, vì do dị năng mới thức tỉnh, cấp độ dị năng đang ở cấp thấp, nên tinh hạch mới tối đen, đục ngầu như vậy.
Bỗng dưng, dường như Vân Điệp đã nghĩ đến điều gì đó, hai mắt cô mở to. Vân Điệp chạy thẳng xuống nhà, xông vào nhà vệ sinh trước ánh mắt ngỡ ngàng của cha Giang.
Bây giờ, Vân Điệp đã thức tỉnh được dị năng hệ phong và dị năng hệ lôi. Lôi và thủy có sự liên quan nhất định với nhau, cô có thể khiến dị năng hệ thủy thức tỉnh luôn bây giờ không?
Dù nghe thì khá là bất khả thi, nhưng chưa thử thì vẫn chưa thể nói trước được, kiên nhẫn ư? Đời trước Vân Điệp đã rèn luyện đến mức độ, hầu như cô không có gì nhiều ngoài kiên nhẫn. Đưa tay, xả ra một bồn tắm đầy nước, Vân Điệp liền chui vào.
Vân Điệp đưa lòng bàn tay lên trước, tập trung tâm trí. Bỗng, trên lòng bàn tay của cô xuất hiện những tia sét nhỏ, Vân Điệp cong môi mỉm cười.
Vân Điệp tiếp tục tích tụ từng tia sét lại với nhau. Tuy ở hoàn cảnh này, cô không thể nào rèn luyện dị năng hệ lôi một cách chỉnh chu được.
Nhưng chung quy, nếu luyện tập tích tụ tia sét, cũng sẽ khiến cho kỹ năng điều khiển dị năng của cô thành thục hơn, dù sao cô cũng chỉ mới thức tỉnh dị năng mà thôi, không cần quá gấp gáp.
Dù Vân Điệp đã có kinh nghiệm mười năm, cô cũng không dám lơ là. Mắt thấy đã tập trung được kha khá tia sét, Vân Điệp cong tay, gộp tất cả lại thành một hình tròn như quả cầu nhỏ trên lòng bàn tay.
Vân Điệp không hề chần chờ, cô ném thẳng quả cầu được hình thành từ những tia sét đó vào trong bồn tắm.
Trong phút chốc, Vân Điệp cắn chặt quai hàm đến gắt gao, cảm giác những tia sét len lỏi lên toàn thân, quả thực không thể nào dùng từ ngữ đơn giản, thô sơ để diễn tả được. Còn nếu bắt buộc phải diễn tả thì chỉ có bốn từ: "Đau vãi linh hồn."
Làm đi làm lại vài lần như vậy, tưởng chừng như gần kiệt sức thì Vân Điệp mới bắt đầu lết ra khỏi bồn tắm, ngồi kiết già và bắt đầu tập trung suy nghĩ.
Vân Điệp nhìn thấu vào nơi chứa tinh hạch, bắt đầu một hành trình giống như lúc nãy, khi cô cố gắng thức tỉnh dị năng thứ hai.
Sở dĩ Vân Điệp dùng dị năng hệ lôi để thức tỉnh dị năng hệ thủy, mà không dùng dị năng hệ phong là bởi vì, dị năng hệ phong chỉ có thể công kích bên ngoài mà thôi.
Còn lôi là sấm sét, những tia sét đó mới có thể công kích vào bên trong cơ thể, tạo ra những sự tác động nhất định. Hơn nữa, từ thời tạo thiên lập địa, lôi và thủy vốn đã có liên hệ với nhau.
Thực ra, những điều này cũng chỉ là do Vân Điệp tự suy đoán ra mà thôi. Liều thì ăn nhiều, thua thì bất quá thương tích đầy mình, tiếp thu thêm được một bài học.
Hơn ba mươi phút sau, Vân Điệp mở mắt ra, cô mỉm cười đầy mãn nguyện, sự liều lĩnh và điên rồ của cô quả thật đã có hiệu quả rồi. Có điều, Vân Điệp chưa kịp đứng dậy hay kịp kêu lên một tiếng thì cô đã ngất xỉu ngay lập tức.