Vân Điệp nghe lời Sầm Uông vừa nói thì không nhịn được bật cười. Người đàn ông này khi ghen tuông cũng đáng yêu đến như vậy. Vân Điệp lấy một chai giấm ra đưa cho Sầm Uông: "Anh uống đi. Chua quá rồi."
Hiếm khi Sầm Uông lại tỏ ra hờn dỗi mà bĩu môi với Vân Điệp, khiến cho cô không kìm được cứ muốn trêu chọc anh. Viễn Toàn và Túy Ngân thấy vậy thì bốn mắt nhìn nhau. Bây giờ bọn họ bắt đầu dư thừa rồi đúng chứ? Trên hết, trong lòng của Viễn Toàn cũng có chút nôn nao khó tả.
Về phía Túy Ngân thì bắt đầu cảm thấy tình hình này không lợi có cho bản thân.
Ngay từ ban đầu khi nhìn thấy Vân Điệp, cậu ta đã nảy ra ý định rằng nhất định phải chiêu mộ được Vân Điệp về hàng ngũ của mình. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc và được chiêm nghiệm kiến thức sâu rộng của Vân Điệp, trong lòng của Túy Ngân nảy sinh dự tính muốn theo đuổi cô.
Chỉ là khi trong lòng Túy Ngân vừa nảy sinh ra ý định đó thì Sầm Uông cũng xuất hiện ngay lập tức. Túy Ngân mím môi, trong từ điển của cậu ta không hề có hai từ bỏ cuộc. Nếu Vân Điệp đã có người đàn ông bên cạnh rồi thì chỉ cần chia rẽ bọn họ là được. Vân Điệp này, cậu ta đã nhìn trúng rồi.
Khi sóng ngầm đang diễn ra mãnh liệt thì cũng đã đến lúc đổi ca trực. Vì những người còn lại không sở hữu dị năng quá cao thâm. Do đó Vân Điệp đã thu xếp cho bọn họ đi ngủ trước để lát sau bọn họ có thể gác cùng với nhau. Nếu chất lượng không cao thì cứ dùng số lượng để bù lại.
Về sự sắp xếp này của Vân Điệp, mọi người đều không hề có ý kiến. Bởi nơi đây rừng thiên nước độc, nguy hiểm trùng trùng. Mọi sự cẩn thận vẫn hơn. Việc gì có thể sơ xuất nhưng tánh mạng thì chỉ có một nên nhất định không được lơ là. Những điều này trong quân ngũ bọn họ đã được huấn luyện rất kỹ càng.
Tầm mắt của Viễn Toàn và Túy Ngân đồng loạt híp lại khi nhìn thấy Vân Điệp và Sầm Uông dắt tay nhau vào chung một lều. Hai người quay sang nhìn nhau vài giây, không nói không rằng xoay người chui vào lều của mình.
Những người vừa ngủ dậy khó tránh khỏi hoang mang với bầu không khí này. Chỉ có mỗi Diệu Tôn là đã quá quen thuộc với cảnh tượng này. Hơn nữa, cậu cũng đã sớm nhìn ra được Viễn Toàn có ý với Vân Điệp nên vừa liếc qua thì cậu hiểu ngay.
Chỉ là Diện Tôn có chút bất ngờ với Túy Ngân. Một người máy thông minh bậc nhất như Túy Nhân mà cũng bắt đầu có hứng thú với Vân Điệp rồi ư? Có lẽ là tin đồn Thủ tướng nước M si mê người tài chính là sự thật, do đó hiện tại Túy Ngân chẳng thể nào làm lơ Vân Điệp được.
Còn bản thân mình, Diệu Tôn không nhịn được cười khổ. Ngọn cỏ ven đường thôi mà, làm sao với được mây. Từ khi Sầm Uông xuất hiện thì Diệu Tôn đã luôn luôn tự nhủ với lòng rằng phải chôn chặt thứ tình cảm xa vời này sâu tận trong đáy lòng. Nhất định không thể hiện ra ngoài dù chỉ là một chút.
Những người khác ban nãy đã được Diện Tôn giới thiệu nên cũng biết rõ cậu là người của Vân Điệp. Thấy dáng vẻ trầm ngâm của Diệu Tôn, mọi người đều chắc chắn rằng nhất định cậu hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Ngay tức khắc, xung quanh Diệu Tôn người này người kia vây quanh, tính năng bà tám của những quân nhân bắt đầu xuất hiện.
Bên trong lều, Sầm Uông đang dịu dàng trêu chọc Vân Điệp đến nỗi khiến cho mặt mũi cô đỏ ửng, không nhịn được thở dốc liên tục. Thế nhưng Vân Điệp cũng không thể nào kêu to lên được, do đó cô vẫn cố gắng kìm nén âm thanh của bản thân.
"Bé Điệp của anh thật giỏi đấy. Mới có một ngày không gặp em thôi mà đã trêu ghẹo nhiều người tới vậy."
"Anh đang oán trách em à? Nghe sao mà giống oán phụ nơi khuê phòng thế nhỉ?"
Rạng sáng, mặt trời dần nhô cao báo hiệu một ngày mới nữa bắt đầu. Tuy nhiên thì ở núi Tấy Binh này vẫn chỉ độc một kiểu thời tiết lành lạnh lại âm u, ánh nắng mặt trời căn bản là không thể chiếu vào đây được. Có lẽ là do cây cối quá rậm rạp, cũng có lẽ là vì chướng khí giăng tứ phía bởi zombie cấp cao tụ tập ở nơi đây quá nhiều.
Sầm Uông và Vân Điệp cũng như Viễn Toàn hay Túy Ngân đều đã thức dậy. Bởi trong rừng Tấy Binh không có ánh sáng chiếu rọi vào cộng với việc đường đi phía trước vô cùng hung hiểm nên Sầm Uông trùm mũ áo lên để che khuất mặt rồi đi theo Vân Điệp.
Mọi người cảm nhận rất rõ ràng một điều là từ khi có Sầm Uông đi cùng thì những thứ nguy hiểm đang ngấp nghé bọn họ đều đã biến mất hoàn toàn. Vì lẽ ấy, mọi người đều không khỏi dè chừng hơn khi cư xử với Sầm Uông. Còn Sầm Uông thì vốn dĩ cũng chẳng phải là một người hòa đồng nên anh không mấy quan tâm đến thái độ của người khác.
Sầm Uông hay cười đơn giản vì anh thích mà thôi, việc đó không nói lên rằng anh thích giao lưu, kết bạn. Vân Điệp đi bên cạnh Sầm Uông thì được chăm sóc vô cùng chu đáo khiến mọi người có chút trợn mắt há mồm. Nếu không phải hôm qua bọn họ đã tận mắt nhìn thấy khả năng của Vân Điệp thì chắc chắn rằng hôm nay bọn họ sẽ nghĩ rằng Vân Điệp là một cô gái chân yếu tay mềm, cần được bảo vệ không hở một kẻ tóc.
Giống như hiện tại, Sầm Uông đang đi trước Vân Điệp để vạch đường trước cho cô, còn Vân Điệp lại thản nhiên ăn quà vặt giống như cô đang đi tản bộ ở khuôn viên nhà mình vậy. Chỉ là điều đó cũng có một tác động tốt tới những người khác, vì khi nhìn dáng vẻ của Vân Điệp thì bọn họ sẽ thấy đỡ áp lực hơn rất nhiều mặc dù ai nấy đều phải cảnh giác cao độ.
Sầm Uông đi theo Vân Điệp cũng là vì muốn bảo vệ cho cô. Từ sau khi hai người nói rõ ràng mọi chuyện, cơm lành canh ngọt với nhau thì Sầm Uông cảm nhận được một mặt khác của Vân Điệp. Tuy vẻ ngoài Vân Điệp mạnh mẽ, có chút cay nghiệt và khó khăn là thế nhưng thực ra trong lòng cô là một người rất tinh tế lại rất dễ thương, giống như một chú thỏ nhỏ cứ thích nhe răng vươn vuốt để bảo vệ bản thân.
Mọi người di chuyển khoảng nửa ngày thì đến được một con suối. Vân Điệp cao giọng nhắc nhở mọi người khoan đụng đến nước bên dưới, sau đó cô dùng đá thử nghiệm một chút thì biết được nước ở dưới con suối này cũng đã sớm bị nhiễm độc.
Viễn Toàn quét mắt qua một lượt sáu người quân nhân bên đội của mình, hàm ý cảnh báo hiện lên rõ ràng trong ánh mắt. Sáu người quân nhân hiểu được hàm ý của Viễn Toàn, trong lòng cảm thấy chột dạ lẫn hổ thẹn.
Bởi ban nãy khi nhìn thấy con suối thì bọn họ đã muốn tiến tới rửa mặt tát nước, may thay đã có Vân Điệp lên tiếng nhắc nhở. Nếu không sẽ xảy ra tình trạng gì cũng có thể đoán được. Rõ ràng là bọn họ đã quá chủ quan, thử hỏi ở một nơi rừng thiên nước độc và khắp nơi tràn ngập zombie thế này thì lấy đâu ra một nguồn nước sạch.
Thế nhưng bọn họ lại không biết dùng đầu óc để suy nghĩ, quả thật là đáng bị khiển trách. Bởi chủ quan là điểm trí mạng của người quân nhân. Thế nhưng Viễn Toàn nể tình có người khác ở đây nên không hề lên tiếng khiển tránh bọn họ mà chỉ ném cho bọn họ một ánh mắt cảnh báo mà thôi.
Một đoạn nhạc đệm nhỏ qua đi, mọi người lại tiếp tục lên đường. Không lâu sau đó thì mọi người đi ngang qua một thung lũng nhỏ.