Vân Điệp nói tiếng cảm ơn rồi bước ra khỏi hang động, hai con xà tinh thấy Vân Điệp đã câu thông được với Bảo Bối thì mới hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng Miêu Kị đã rời đi. Đồng loạt cúi đầu thật sâu để tiễn bước Vân Điệp.
Bảo Bối nũng nịu: “Hai con rắn già cỗi đó cứ...”
Đột nhiên Bảo Bối lại im lặng, bỏ dở câu nói khiến cho Vân Điệp khẽ nhíu mày. Ngay khi cô vừa định lên tiếng hỏi thăm Bảo Bối thì giọng nói nam tính của Sầm Uông liền truyền đến: “Em xong rồi sao? Mọi chuyện có ổn không?”
Vân Điệp gật đầu: “Cảm ơn anh, tôi ổn. Chúng ta đi thôi.”
Vân Điệp có chút bối rối bước đi trước, Sầm Uông thong thả bước theo sau, anh khẽ nheo mắt nhìn Vân Điệp. Mới đi vào trong thôi mà khi trở ra đã mang thêm một thứ bất nam bất nữ nữa rồi, hơn nữa thứ này còn vô cùng ồn ào. Khá khen cho Miêu Kị, chỉ là một linh hồn đến từ dị giới nhưng lại có thực lực tạo ra nhiều thứ linh tinh hữu dụng nhường này.
Còn về Vân Điệp, hiện tại cô đang khá là rối bời bởi cô không biết nên đối mặt với Sầm Uông thế nào cho phải. Hai người không thân không thiết, bỗng lại xảy ra sự thân mật đến tận cùng như vậy. Vân Điệp di chuyển không lâu thì liền đến nơi lũ người đó đang bị Bảo Bối nhốt lại, đoàn người này khoảng chừng mười người, đều là đàn ông cao to lực lưỡng, trông không giống người nước D chút nào cả.
Phải nói là Bảo Bối làm việc rất là hiệu quả dù trông có chút không hề đáng tin. Những nhánh dây leo đoạt lấy tất thảy vũ khí của bọn chúng, rồi bày một hàng dài các loại vũ khí trên không trung như đang trêu tức lũ người đang bị dây leo trói buộc chặt chẽ, không thể cử động được dù là một động tác nhỏ.
Vân Điệp khẽ mỉm cười, ra lệnh cho Bảo Bối để cho lũ người ấy có thể nói chuyện được. Khi nói chuyện với Bảo Bối, Vân Điệp chỉ cần nghĩ trong đầu là được, không cần phải mở miệng cất lời. Trói buộc trên miệng vừa biến mất thì lũ người liền hung hăng vô cùng, tiếng chửi bới vang lên rôm rả.
Vân Điệp khẽ híp mắt, quả nhiên là không phải người nước D, mấy kẻ này chính là người của nước A. Nhưng để xem, người của nước A đến đây làm gì nhỉ? Chỉ là lũ người này cũng thuộc dạng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vẫn còn hung hăng đến như vậy. Vân Điệp huơ tay, cô phóng vài tia lôi điện đến.
Tiếng la hét lập tức vang lên dậy trời, Vân Điệp thong thả mở miệng: “Các người xông vào địa bàn của tôi, tàn sát thú vật muôn hoa của tôi, khi bị bắt lại còn lớn giọng chửi rủa tôi. Các người nghĩ các người là ai? Cha thiên hạ, má thiên nhiên à?”
Chỉ có người đàn ông cao to đen hôi đứng ở giữa là không kêu la, hắn ta cắn chặt răng cố gắng chịu đựng nỗi đau khiến toàn thân tê dại này. Nghe Vân Điệp nói vậy, hắn ta liền giật mình, cố gắng làm cho thần trí tỉnh táo hơn đôi chút rồi thận trọng quan sát Vân Điệp: “Cô biết ngôn ngữ của nước chúng tôi? Cô là ai?”
Vân Điệp nở một nụ cười nhạt nhòa: “Ngôn ngữ nước A không thể học được à? Tôi là ai? Liên quan gì đến các người. Có điều tôi không muốn nhiều lời với kẻ xông vào tàn phá nhà cửa của tôi, hiểu chưa?”
Nói đoạn, Vân Điệp nhai vài miếng mứt dẻo rồi nhìn người đàn ông có vẻ là đội trưởng vừa lên tiếng. Cô nhướng mày với hắn ta một cái: “Tuy nhiên thì tôi là người hiền lành, nhân hậu xưa nay, ai ai cũng biết rõ điều đó. Cho nên tôi sẽ cho các người một con đường sống, chỉ cần khai ra hết tất cả những gì các người biết là được.”
Nghe Vân Điệp nói vậy, lũ người đang bị trói không khỏi ngước mắt nhìn nhau. Thân là đội trưởng, thấy lòng đồng đội hoang mang thì Kido Jit liền cảm thấy không ổn. Người phụ nữ này nhất định là có thân phận gì đó, vì vậy mới có thể đặt ra câu hỏi thế này được. Kido Jit nhăn trán, chả nhẽ cô ta biết được điều gì đó rồi sao?
Vân Điệp thấy dáng vẻ của Kido Jit thì liền cảm nhận được hắn ta nhất định là biết không ít chuyện. Vân Điệp thản nhiên nhai mứt dẻo để chờ đợi, nhưng ít lâu sau cũng không có bất cứ một người nào lên tiếng. Đến khi Vân Điệp nhai xong miếng mứt dẻo cuối cùng trong túi nhỏ, cô phủi tay một cái: “Tôi cho tất cả các người mười giây nữa, nếu không ai tự nguyện thì tôi cũng sẽ có cách khiến các người nhả ra thông tin tôi cần mà thôi. Nhưng đương nhiên, khi ấy các người đã quay vào ô mất lượt. Tính mạng của các người ra sao, tôi không thể đảm bảo được đâu đấy.”
Vân Điệp đếm đến năm thì có một người đàn ông hét to: “Tôi khai, tôi khai.”
Vân Điệp gật đầu, cô đưa tay lên huơ nhẹ một cái thì dây leo liền đưa người đàn ông này đến gần vị trí mình đang đứng hơn. Vân Điệp tiếp tục đếm, bấy giờ có thêm hai người nữa cũng tự nguyện muốn khai ra. Sáu người đàn ông còn lại đều dùng ánh nhìn hằn học nhìn ba người đàn ông kia, ý đang chửi bới ba người đàn ông này là kẻ tham sống sợ chết.
Vân Điệp gật đầu: “Xong rồi, chúng ta bắt đầu nhé.”
Theo sự đưa lên đưa xuống của cánh tay Vân Điệp thì những sợi dây leo sắc nhọn lởm cha lởm chởm gai liền nhanh chóng di chuyển đến, xuyên qua cánh tay của sáu người đàn ông còn lại, m.á.u phun tung tóe. Nhưng chúng chưa dừng lại ở đó, vẫn tiếp tục xuyên xỏ ngang dọc trên cánh tay của họ. Ngay cả Kido Jit cũng không nhịn được nữa mà la hét thành tiếng.
Ba người đàn ông ở bên này sợ hú hồn, mở mắt thật to nhìn về phía Vân Điệp. Một cô gái trông dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ thế này chẳng ai ngờ lại tàn nhẫn đến thế. Đợi đến khi mùi m.á.u tươi nồng nặc khắp nơi, Vân Điệp mới ra lệnh cho đám dây leo ngừng lại. Bấy giờ hai tay của sáu người kia đều đã nát bét, nhìn không ra hình thù ban đầu nữa.
Vân Điệp xoay người nhìn về phía ba người đàn ông bên này. Từng người một lần lượt mở miệng khai ra. Tổng hợp lời khai của ba người, nội dung cũng không có gì quá hữu dụng. Đại khái là cấp trên ra lệnh cho bọn họ đến đây khám phá nơi này, sau đó tìm ra bí mật ở đây vì cũng đã có vài nhóm người một đi không hề quay lại.
Vân Điệp trầm ngâm hồi lâu thì liền tìm ra được trọng tâm: “Ồ, các người nói xem là từ khi nào thì cấp trên của các người phái mấy nhóm người đó đến đây?”
Một trong ba người đàn ông nghĩ ra trước rồi lên tiếng: “Tôi không nhớ rõ nhưng nếu ước chừng thì chính là khoảng thời gian trước tận thế.”
Giống như đã tìm ra được điểm đột phá, Vân Điệp liền nhai mứt dẻo, hỏi tiếp: “Ồ, thế trước tận thế và sau tận thế thì tình hình bên nước của các người thế nào?”
“Nước của chúng tôi vẫn bình thường. Chúng tôi thuộc binh lính của hoàng gia, nên không có nghĩa vụ phục vụ cho người dân. Cấp trên giống như biết được tận thế sẽ diễn ra, vài tháng trước tận thế đã tiến hành tích trữ lương thực và vật liệu. Cho xây dựng căn cứ an toàn chuyên dụng dành cho các thành viên hoàng gia.”
Không đợi Vân Điệp hỏi tiếp thì một người đàn ông khác lập tức tiếp lời, chân của gã ta hơi run rẩy khi nhìn thấy Vân Điệp cho những con sâu toàn thân đầy phấn ngứa bò lên nơi cánh tay đang be bét m.á.u của sáu người đồng đội. Nhìn dáng vẻ của họ hết sức thống khổ, khiến thâm tâm của gã ta không nhịn được sợ hãi cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp này vô cùng.