"Cha à, trên hết là về tương lai. Loại virus này bùng phát là do nước A nghiên cứu, một phần nữa cũng là do biến đổi khí hậu và sự ô nhiễm của môi trường dẫn đến. Nơi nào có mức độ ô nhiễm cao thì nơi đó sẽ có nhiều người nhiễm bệnh hơn trong mười ngày qua, cha có để ý không?”
“Thời tận thế sẽ có hai căn cứ an toàn lớn nhất nước D chúng ta, cả hai căn cứ an toàn đó đều nằm ở ngoài Bắc. Hơn nữa, cũng có những căn cứ nhỏ lẻ nằm rải rác ở khắp nơi.”
"Hai căn cứ an toàn lớn nhất đó là căn cứ của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Lê Tấn Hào và căn cứ của Đại tướng, cũng là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Viễn Liên, hai căn cứ an toàn ấy cách nhau khoảng năm sáu tiếng lái xe.”
“Đời trước, con ở trong căn cứ của Bộ trưởng Lê Tấn Hào, làm đội trưởng, chỉ huy toàn thể những người có dị năng, gánh vác những công việc quan trọng và tối mật trong căn cứ. Không ngờ, căn cứ của Bộ trưởng Lê Tấn Hào lại là nơi hợp tác với nước A, ngày đêm thí nghiệm trên cơ thể đồng bào chỉ để thu về lợi nhuận cho bản thân, hay thậm chí là với mục tiêu lớn hơn, mưu cầu quyền lực.”
“Trước khi bị g.i.ế.c hại, con cũng đã nhờ người thân thuộc điều về tra căn cứ của Đại tướng Viễn Liên rồi, vì xuất thân từ quân đội, nên căn cứ của Đại tướng Viễn Liên luôn đặt người dân lên hàng đầu, chính là một căn cứ minh bạch. Đại tướng Viễn Liên hợp tác với nước M để nghiên cứu vaccine, luôn cố gắng giúp mọi người vượt qua thời kỳ tận thế, mở rộng khu an toàn.”
“Vì vậy, sau khi tận thế đến, đợi con chuẩn bị ổn thỏa, hai cha con mình sẽ bắt đầu tiến ra Bắc, tới thành phố Viên và gia nhập vào căn cứ của Đại tướng Viễn Liên. Con nghĩ, dưới sự lãnh đạo của ông ấy, nước chúng ta sẽ có hy vọng khôi phục lại cuộc sống bình yên như trước đây, có thể thoát khỏi những tháng ngày u ám.”
“Nói chung thì cũng còn một số chuyện nữa, nhưng những chuyện đó đợi đến thời điểm thích hợp rồi con sẽ nói cho cha nghe. Bây giờ tạm thời cứ như vậy, cha đừng lo, con sẽ cho cha một cuộc sống an toàn tuyệt đối.”
Bảy giờ sáng, ngày mười sáu tháng tám.
Vân Điệp mỉm cười phấn khích, chính là lúc này đây, thời gian thu gom lương thực của cô đến rồi. Vân Điệp chậm rãi thay một chiếc áo dây và một cái váy ngắn, sau đó cô bước xuống cầu thang, ghé qua phòng cha Giang thì liền nhìn thấy ông đang lom khom ngồi dậy.
Vân Điệp đoán, chắc cha Giang đã nghe được những tiếng la hét ở ngoài kia nên mới bị giật mình: "Cha ơi, cha ngủ thêm chút nữa đi, một lát nữa hãy thức dậy. Khi nào cha dậy rồi thì cha nhớ đừng mở cửa, cứ ở trong nhà nấu nướng sau đó xem thêm vài bộ phim zombie nhân lúc internet chưa bị sập. Xế chiều con về rồi sẽ dẫn cha ra ngoài tập g.i.ế.c zombie."
Cha Giang nghe con gái nói vậy thì lập tức gật đầu, mới sáng sớm mà đã nghe được những tiếng la hét như thế, ông cũng không dám ra ngoài. Cha Giang nhớ rất rõ, theo như lời Vân Điệp nói thì bây giờ đã là tận thế: "Con nhớ cẩn thận đó, cha ở nhà chờ con."
Vân Điệp nghe cha Giang nói vậy thì lập tức cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chờ con. Dẫu là đời trước hay đời sau, cha của cô vẫn vậy, vẫn luôn chờ đợi cô. Cảm giác này, thật sự quá viên mãn.
Ấn chìa khóa mở cửa cuốn bên trong lên, Vân Điệp đi vòng qua chiếc SUV để mở cánh cửa kéo phía bên ngoài mà mấy ngày trước cha Giang đã làm, xem ra là vô cùng chắc chắn.
Lái xe ra ngoài sau đó khóa cửa lại, Vân Điệp định bước lên xe thì thấy dì hàng xóm cách nhà cô vài căn đang bị một con zombie tấn công.
Vì khu cô ở đa số là đất trống, lại nằm bên trong hẻm nên không có bao nhiêu nhà cả. Vì lẽ ấy, căn bản là không có nhiều zombie chạy vào đây, không biết con zombie này bị cắn ở đâu mà đi lạc tận trong này.
Di chuyển về phía sau rồi mở cốp xe ra, Vân Điệp cầm trong tay một cây côn, cô đưa chân ra đạp con zombie xuống đất, kéo dì hàng xóm cách xa con zombie ấy, sau đó, Vân Điệp nâng tay lên dùng côn quất ngang cổ zombie, đầu zombie rơi xuống đất ngay lập tức, lăn lông lốc.
Tuy là sử dụng côn, nhưng Vân Điệp lại có thể cắt ngang đầu con zombie một cách vô cùng sắc bén. Đương nhiên, đây là một kỹ xảo được thực hiện bởi dị năng là chính, côn bằng bạc này chỉ là một vật dùng để dẫn điện dễ hơn, khiến vết cắt trở nên sắc bén mà thôi.
Nếu nhìn kỹ vào nơi vết thương của con zombie, sẽ có thể nhìn thấy được những tia sét nhỏ xíu vẫn chưa tán đi hết. Nhưng đợi đến khi dị năng của cô đạt cấp bốn cao cấp trở lên rồi thì chắc chắn, dấu vết nhỏ đó cũng sẽ không còn nữa.
Vân Điệp khống chế dị năng hệ phong để m.á.u không dính vào người mình, sau đó, cô xoay người lại nói với dì hàng xóm đang sợ đến run rẩy: "Dì à, con này là zombie, không phải là con người nữa. Dì ngửi thấy mùi hôi thối phát ra từ người nó không? Dì thấy nó chỉ muốn cắn dì chứ? Bây giờ dì vào nhà đi, gọi điện cho con cháu của dì mau chóng về nhà."
Dì hàng xóm vẫn chưa hoàn hồn, túm chặt lấy cánh tay của Vân Điệp: "Con dì đang đi làm, có thể gọi nó về không?"
Vân Điệp cảm thấy có chút dở khóc dở cười: "Dì à, hiện giờ trên toàn thế giới này đều đã có zombie, dì thử nghĩ xem con của dì có thể đi làm được nữa không?"
Dìu dì hàng xóm vào nhà, Vân Điệp thoáng suy nghĩ, nhìn dì hàng xóm đang lúng túng mở điện thoại để gọi cho con, Vân Điệp liền mở miệng: "Dì nên đi ra Bắc. Nếu có chuyện gì thì có thể qua hỏi con. Ngày mai hai cha con của con mới rời khỏi. Thế nhé, con đi đây."
Vân Điệp đánh tay lái vào một đoạn đường vắng, mục tiêu của cô là đi thu nhập vật liệu, cô cũng không muốn đụng độ đến zombie. Vì bây giờ là thời điểm tận thế mới bắt đầu, có rất nhiều người còn tưởng đây chỉ là bệnh dại mà thôi.
Đợi đến ngày mai, khi zombie càng ngày càng nhiều và quân đội bắt đầu triển khai kế hoạch tìm kiếm người dân để đưa về căn cứ, lúc đó mọi người mới thật sự nhận biết được tận thế đã đến.
Lái xe đến một khu chợ gần nhà, Vân Điệp chỉ thấy mấy chục con zombie đang đờ đẫn đi qua đi lại, xem ra là mới sáng sớm dọn hàng ra thì những người này mới biết có zombie và bỏ chạy, nhìn là có thể đoán được, nguyên liệu tươi ngon đang được bày trên quầy rất chỉnh tề.
Tối qua trước khi đi ngủ, Vân Điệp đã thử vào không gian thêm lần nữa, thử dùng tâm trí điều khiển, không ngờ cô lại có thể điều khiển được không gian đó, nhưng nghĩ lại cũng không có gì lạ, dù sao thì cô chính là chủ nhân của nó không phải sao?
Thế nên Vân Điệp đã mang một cái cuốc vào đó, điều khiển nó đào suốt nửa giờ đồng hồ, đào xong thì cô lại chạy xuống nhà vệ sinh, mang từng thau nước vào và đổ xuống cái hố nhỏ vừa đào xong, làm thành một cái ao vừa phải.
Ban đầu, cô chỉ định trữ nước dùng rửa ráy này kia để sử dụng trong sinh hoạt mà thôi. Nhưng lúc sau, Vân Điệp nghĩ không gian của cô trong lành đến như vậy, có thể thử trồng trọt và nuôi mấy con động vật sống trong đó xem sao, nếu có thể nuôi được thì quá tuyệt vời.