Thân thể bị vắt kiệt sức lực khiến cho Vân Điệp khó lòng cử động.
Nhưng nỗi đau từ trong lồng ngực, lẫn sự đau đớn từ cơ thể vẫn đang truyền đến đại não, làm cho Vân Điệp như muốn nổ tung.
Ngay lúc này, mặc dù Vân Điệp rất muốn hét lên thật to để phát tiết ra sự khó chịu của bản thân thì cô cũng không thể nào thực hiện được, sự bất lực xa lạ đang điên cuồng dâng lên như thủy triều, không hề ngơi nghỉ.
Vân Điệp cố gắng nâng tầm mắt cao hơn để nhìn bóng người cuối cùng đang dần dần rời khỏi, xung quanh của cái hố xác to lớn này, vẫn luôn không ngừng bốc lên mùi hôi thối, mà thần kinh của Vân Điệp cũng càng ngày càng chậm chạp.
Cho đến thời khắc Vân Điệp phải trút hơi thở cuối cùng, cô cảm thấy vô cùng không cam tâm, sự oán hận như dây leo được nảy mầm, bò ngổn ngang, lan tràn khắp trí não của cô. Đồng thời, sự hối hận cũng hiện hữu khi Vân Điệp nghĩ đến người cha của mình.
Vân Điệp khẽ chớp tầm mắt mơ hồ của mình, có chút rệu rã nhìn những đám mây nhuộm màu đỏ như m.á.u đang bay xa xa nơi cuối trời, tự thề với lòng mình: "Nếu có kiếp sau, nếu như có thể làm lại. Cô nhất định càng phải trở nên mạnh mẽ, nhất định không được nhẹ dạ cả tin. Nhất định phải bảo vệ cha của mình thật tốt. Cha, con đến với cha đây.”
Tiếng máy quạt vang lên đều đều, mặc dù máy quạt đã được bật ở số lớn nhất, nhưng vẫn không thể nào xua đi được cái nóng của khí hậu, thân thể của Vân Điệp cũng vì vậy mà toát ra mồ hôi, khiến quần áo trở nên ẩm ướt, trông khá khó chịu.
Giật mình một cái, Vân Điệp lập tức mở mắt ra, cô liền đưa mắt quan sát xung quanh ngay lập tức. Không lâu sau, hốc mắt của Vân Điệp không nhịn được ửng đỏ, cô vừa mỉm cười hạnh phúc, lại vừa rơi nước mắt.
Đây là giấc mơ ư? Hay là sau khi chết, con người ta có thể quay trở về nơi mình mơ ước. Vân Điệp đưa tay, véo lên cánh tay phải một cái thật mạnh. Thật ư? Đây là hiện thực sao?
Vân Điệp có chút hoang mang, sau đó khóc đến rối tung rối mù. Thật tốt quá, thật sự quá tốt. Việc này, chính là ông trời ban xuống cho cô, vì muốn cô có được cơ hội làm lại cuộc đời ư? Nhưng dù là bất cứ lý do gì đi nữa, Vân Điệp vẫn cảm thấy việc cô tin vào Phật pháp, tin vào nhân quả đều đã hiển linh rồi.
“Điệp ơi, xuống ăn cơm. Đừng ngủ nữa. Con gái con lứa, ngủ trương thân đến trưa đến chiều mà còn chưa chịu dậy nữa hả?"
Bỗng dưng, Vân Điệp nghe được tiếng gọi quen thuộc của cha, nước mắt của cô không kiềm được rơi rớt xuống. Không phải do cô quá ủy mị, mà vì sự thật này quá tốt đẹp. Cô đã được sống lại sau khi chết. Cha của cô vẫn còn sống, mọi thứ giống như một giấc mơ đẹp đẽ vậy.
Nó đẹp đến nỗi, ngay cả nhắm mắt vào thôi, Vân Điệp cũng cảm thấy sợ hãi, sợ nó sẽ biến mất, sợ nó không hề có thật: "Dạ, chờ con một chút, con xuống liền đây."
Vân Điệp đưa tay lau nhanh nước mắt, cô quay sang cầm điện thoại lên, nếu cô thật sự đã sống lại thì hiện tại là thời điểm nào? Dịch bệnh đã bùng phát hay chưa?
Ngày bốn tháng tám, bốn tháng tám ư? Nếu như vậy thì có nghĩa là đến ngày mai, dịch bệnh sẽ bắt đầu xuất hiện. Cô còn nhớ rất rõ, vào đời trước thì dịch bệnh xuất hiện ngay ngày năm tháng tám.
Khi ấy, mọi người đều xem nó như là một bệnh dịch thông thường, cho đến mười ngày sau, vẫn không thể chữa trị được cho bất cứ bệnh nhân nào, mà số lượng bệnh nhân lại bắt đầu tăng lên chóng mặt thì lúc đó, mọi người mới biết được sự việc đã nằm ngoài tầm kiểm soát.
Vân Điệp nhắm mắt lần nữa, cô cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân, xem rằng cô nên làm gì trước tiên. Có một cơ hội thế này, cô không muốn sống thất bại một lần nữa.
Phải rồi, mẹ. Trước tiên, cô cần phải liên lạc với mẹ để hỏi thăm về tình hình của bà. Sau đó, phải mua lương thực để tích trữ, ít nhất cũng phải dùng đủ cho mười ngày.
Thời gian sau, đợi tận thế đến rồi, cô sẽ bắt đầu di chuyển ra miền Bắc, mục tiêu là tỉnh Viên. Ở hiện tại, vì Vân Điệp chưa thức tỉnh dị năng nên cơ thể của cô vẫn còn mỏng manh yếu ớt, nhưng đợi một thời gian nữa, dị năng của cô sẽ thức tỉnh, khi ấy mọi thứ đều dễ dàng hơn rất nhiều.
Đến lúc đó, Vân Điệp hoàn toàn có đủ khả năng để bảo vệ cho gia đình của mình thật chu toàn. Chỉ có điều, nếu nói về gia đình thì Vân Điệp cũng không thể mang bọn họ đi phiêu dạt khắp nơi được.
Cuộc sống không có nơi nào cố định, lang bạc tứ phía như vậy không hề hợp với cha của Vân Điệp, vì vậy, cô bắt buộc phải di chuyển đến tỉnh Viên, đến được căn cứ an toàn. Tính toán xong mọi thứ trong đầu, Vân Điệp mở điện thoại ra, nhắn tin cho mẹ: "Chiều nay mẹ có rảnh không? Con muốn gặp mẹ một chút."
Cha và mẹ của Vân Điệp đã ly hôn với nhau được hơn một năm. Hiện tại, mẹ của cô đang có thai, lần cuối cô gặp mẹ là gần chín tháng trước, khi ấy bụng vẫn còn chưa lộ, bây giờ thì chắc cũng đã sắp sinh.
Cha thì không có vấn đề gì, Vân Điệp có thể đưa ông đi, đảm bảo an toàn cho ông. Nhưng còn mẹ? Mẹ cô đã có gia đình riêng của bà ấy, chồng của bà ấy, con của bà ấy nữa. Vân Điệp đưa tay xoa đầu bóp trán, cô cảm thấy đây là một vấn đề khá phức tạp.
Vì trên thực tế, Vân Điệp chỉ quan tâm đến cha là chủ yếu, còn những người khác đối với cô đều không liên quan quá nhiều. Vân Điệp đã sống ở thời tận thế mười năm trời ròng rã.
Từng chứng kiến biết bao nhiêu người chết, cũng chứng kiến được cảnh tượng loài người đã thay đổi, phản bội và g.i.ế.c hại lẫn nhau chỉ vì một chút lợi ích. Không phải là Vân Điệp chưa từng trải qua những điều khốc liệt, những hoàn cảnh nguy hiểm đến mức suýt phải vứt bỏ luôn cả mạng.
Vân Điệp sống ở tận thế mười năm, g.i.ế.c bao nhiêu zombie, cô cũng không rõ. Vân Điệp chỉ biết, cảm xúc của bản thân đã sớm chai sạn. Nhìn thấy m.á.u không sợ, thấy người khác bị zombie cắn g.i.ế.c cũng không mảy may nhăn mày lấy một chút.
Ở thời điểm hiện tại, Vân Điệp vẫn còn là một cô gái hai mươi hai tuổi tràn đầy sức sống, ngập tràn mong đợi và niềm tin vào tương lai phía trước, cô luôn cố gắng phấn đấu trong công việc, quyết tâm tích lũy tiền bạc, để có thể cho cha một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng bây giờ thì không, thân thể thì đúng là vậy, nhưng linh hồn của Vân Điệp đã ba mươi hai tuổi. Hiện tại, cô chính là một Vân Điệp lăn lộn ở tận thế bấy nhiêu năm trời, quá rõ ràng về thói đời và tình hình sắp diễn ra phía trước, mục tiêu sống hiện giờ của cô đương nhiên phải thay đổi.
Dường như Vân Điệp chợt nhớ ra điều gì, cô thử nhắm mắt lại cảm nhận một chút. Khi mở mắt ra, Vân Điệp cố nén thất vọng, không sao, hiện tại chưa có dấu hiệu gì của tận thế, không có dị năng là điều tất nhiên.
Vân Điệp nghĩ, nếu có thể thức tỉnh dị năng sớm một chút thì thật là tốt, cô có thể rèn luyện để tăng cấp. Tuy nhiên, không có dị năng thế này thật sự có chút khó chịu đối với người đã quá quen thuộc với dị năng như cô.
Khi có dị năng, cơ thể sẽ luôn tràn ngập một luồng sức mạnh, khiến cho cả người thoải mái, dễ chịu và tràn đầy năng lượng. Còn hiện tại, với cơ thể yếu ớt này của cô, đúng là yếu như cọng bún thiu, chỉ cần ai đó búng tay một cái thôi, cô cũng sẽ bị người ta đánh ngã.
Có điều việc này cũng là do bẩm sinh, thể chất đã vậy cộng thêm chứng suy tim khiến Vân Điệp gặp khó khăn vô vàn nếu muốn cải thiện thể chất, tập thể dục vài ba cái liền không thở nổi nữa, Vân Điệp có cố gắng lắm thì cũng cải thiện được một chút mà thôi.
Nghề thông dịch này của Vân Điệp đang theo, thật sự không có nhiều thời gian để cho cô bỏ ra mà luyện tập như vậy, nên dần dần Vân Điệp cũng không còn quan tâm đến nó nữa.