Lí Tử Duệ không thể ngờđược là chuyện này lại xảy đến nhanh như vậy. Chỉ có điều nó không liên quanđến Lục Kỳ Thần, mà liên quan đến anh.
Mấy ngày hôm nay, Tử Duệđang tiến hành nhiệm vụ tuyên truyền cho hạng mục bên bách hóa Thiên Trì vớiđám cấp dưới của Lạc Lâm, chồng của Nhiễm Nhược San. Mặc dù công việc tiến hànhchẳng mấy thuận lợi nhưng cũng không đến nỗi có vấn đề nghiêm trọng. Chắc là docái bụng bầu của Nhiễm Nhược San đã khá lớn nên trong ngần ấy thời gian làmviệc với Thiên Trì, Tử Duệ đều không nhìn thấy bóng dáng cô ta đâu.
Nhưng chẳng được mấy hômtrong Thiên Trì đột ngột có tin đồn loan truyền: Nhiễm Nhược San vác cái bụngbầu 8 tháng chuẩn bị li hôn với Lạc Lâm.
-Tại sao lại li hôn?-Nhan Hi Hiểu xoa xoa cái bụng của mình, kinh ngạc thốt lên: -Cô ấy đã có convới ông ta rồi, tại sao còn đòi li hôn?
-Anh không biết!
Hi Hiểu chau mày: -Đếnlúc này mà đòi li hôn thì chắc là nguyên nhân nghiêm trọng lắm đây! Anh nghĩ màxem, hiện giờ Lạc Lâm mà li hôn với Nhiễm Nhược San sẽ phải gánh chịu tiếng áclà bỏ vợ bỏ con. Một người của công chúng như ông ta, vừa mới dựng nghiệp ở Jphải coi trọng tiếng tăm như tính mạng chứ nhỉ?
-Anh cũng không biết- LíTử Duệ thở dài: -Nhiễm Nhược San cứ như là mất tích rồi ấy, cũng chẳng thấy đếntìm anh. Cô ta chẳng nơi nương tựa ở thành phố này, anh cứ tưởng có gì cô ta sẽđến tìm mình….
-Thế anh vẫn định nối lạiduyên cũ với cô ta à?- Hi Hiểu cao giọng.
Anh lườm cô một cái sắclẻm: -Anh chỉ lo cho cái hợp đồng của bên anh với bên Thiên Trì mà thôi!
-Về cơ bản, cái hợp đồngnày là do Nhiễm Nhược San xây dựng nên, mà nay Nhiễm Nhược San lại chuẩn bị lihôn với ông ta. Thế thì chẳng phải cái hợp đồng này đang bị đe dọa hay sao?
-Ông ta sao có thể hủyhợp đồng như vậy?- Hi Hiểu dừng lại một chút: -Hợp đồng mấy năm hả anh?
-3 tháng!
-3 tháng?- Hi Hiểu há hốcmồm kinh ngạc: -Ngắn như vậy sao?
-Ừ, Lạc Lâm là một ngườilàm việc rất thận trọng. Ba tháng này là ông ta muốn kiểm tra trình độ củachúng ta, kiểu như là thử việc ấy. Hôm đó bọn anh đã bàn bạc xong rồi, nếu nhưba tháng thử việc này đạt tiêu chuẩn của ông ta sẽ lập tức kí kết hợp đồng dàinăm năm- nói đến đây Tử Duệ lại thở dài: -Chỉ có điều anh cảm thấy lần này…
Nhìn bộ dạng của Tử Duệ,Hi Hiểu không nói được thêm cái gì, chỉ biết nhẹ nhàng an ủi. Đúng lúc ấy điệnthoại của Tử Duệ đổ chuông. Cái lão Tôn Bồi Đông chết tiệt này lại bắt Tử Duệđi làm “thằng hầu rượu”, lại là tiếp khách.
Sau khi dặn dò vài câu,Lí Tử Duệ ra khỏi nhà.
Cuộc sống tẻ nhạt đếnđỉnh điểm, bởi vì có thai nên Hi Hiểu không thể lên mạng, chỉ có thể ngồi xemti vi. Cô nằm thẳng ra ghế sô pha, bỗng cô phát hiện ra một vật gì đó cưng cứngở dưới lưng, cầm lên nhìn hóa ra là chìa khóa văn phòng của Tử Duệ.
Cô khẽ mỉm cười, địnhmang đi cho anh nhưng chợt nảy ra một ý khác. Giờ có đuổi theo thì có khi anhđã lên taxi rồi, chi bằng cứ để khi nào anh phát hiện ra rồi quay về lấy thìhơn.
Nào ngờ suy nghĩ này vừathoáng qua trong đầu Hi Hiểu thì có tiếng chuông cửa vang lên.
Hi Hiểu nhủ thầm Lí TửDuệ sao mà nhanh thế. Cô vác cái bụng bầu tám tháng, khệ nệ đi ra mở cửa, nàongờ người đứng bên ngoài cửa lại là một người khác.
Đó là người mà cô đã từngquen. Hi Hiểu còn đang lục lại kí ức xem người đó là ai thì ông ta đã lên tiếngxưng danh: -Chào cô Lí, tôi là Lạc Lâm!
Lúc này Hi Hiểu mới sựcnhớ ra, hóa ra ông ta chính là chồng của Nhiễm Nhược San.
Hi Hiểu nghiêng ngườinhường đường cho ông ta vào nhà, môi nở nụ cười lịch sự, trong lòng nhủ thầm:Nhiễm Nhược San với Tử Duệ có quan hệ như vậy mà cô còn chưa đặt chân đến nhàcô ta bao giờ, cái lão Lạc Lâm này tại sao lại vô duyên vô cớ đến nhà mình nhỉ?
Lạc Lâm lập tức cho cômột đáp án: -Cô Lí, tôi muốn nói chuyện của chồng cô với vợ cũ của tôi.
-Tôi không hiểu- Hi Hiểusững người.
-Tôi không tin là côkhông hiểu…- Lạc Lâm đẩy gọng kính trên sống mũi, khóe môi nhếch lên đầy châmbiếm: -Chắc là cô cũng biết mối quan hệ giữa chồng cô với vợ cũ của tôi chứ?
-Tôi biết, hai người ấylà người tình cũ. Nhưng hiện giờ ai nấy đều có gia đình riêng rồi, vì vậy tôikhông cho rằng họ còn có liên quan gì với nhau.
-Thế nhưng cô có tinchồng mình luôn chung thủy với mình không?- Lạc Lâm đột nhiên cười nhạt: -CôLí, không phải tôi vô cớ nói ra chuyện này đâu. Đây là kết quả kiểm tra tuầntrước, bác sĩ nói tôi đã rơi vào tình trạng này hơn hai năm rồi. Vậy thì, tạisao tôi lại có con được chứ?
Mặt Hi Hiểu tái mét: -ÔngLạc, tôi rất đồng tình với cảnh ngộ của ông, nhưng mà chuyện này hình như khôngcó liên quan gì đến chúng tôi thì phải?
-Tôi đến đây không phảiđể cầu xin sự đồng tình của cô, mà chỉ là để nhắc nhở cô một chuyện…- ông takhẽ thở dài: -Giờ vẫn chưa muộn, còn có thể cứu vãn được.
-Ông có ý gì vậy?
-Cô nên hiểu ý của tôimới phải…- Lạc Lâm nheo nheo mắt: -Theo như tôi được biết thì sau khi kết hônvới tôi, Nhiễm Nhược San đã nhiều lần đến tìm người tình cũ. Cô Lí chắc cũngbiết câu “ngó đứt tơ vương” chứ hả?
Hi Hiểu chợt cảm thấy cómột góc nào đó trong trái tim mình sụp xuống. Cô cố nặn ra một nụ cười gượnggạo: -Ông Lạc này, ông có thể nghi ngờ vợ mình bất chính nhưng tôi lại tintưởng chồng mình.
-Tùy cô thôi!- Lạc Lâmđứng dậy đi thẳng ra ngoài cửa. Đột nhiên ông ta ngoảnh đầu lại nói: -Cô Lí,làm phiền cô nói với Lí Tử Duệ rằng đừng phí công vô ích với hợp đồng của ThiênTrì nữa, hợp đồng giữa hai bên là không thể, bảo anh tớ chớ có hoang tưởng nữa!
-Còn nữa, nếu như cô tintưởng chồng mình, vậy thì mời cô đến quán cà phê Kim Sắc Niên Hoa, ở đó sẽ chocô một đáp án chính xác!
Dứt lời, Lạc Lâm đi thẳngra ngoài.
Hi Hiểu không biết dùngtừ nào để hình dung tâm trạng mình lúc này. Một cơn tức giận bùng lên ở tronglòng khiến cho cô gần như không thể thở được. Cô nhấc điện thoại lên, tê dạigọi đến số điện thoại đó, điện thoại đổ vài hồi chuông liền có người nhấc máy:-A lô, Hi Hiểu à, có chuyện gì thế em?
Có tiếng ồn vọng lại từđầu dây bên kia, hình như là đang ở một nhà hàng hay quán cà phê nào đó: -A lô,anh đang ở đâu thế?
-Ở Ngân Quang- hình nhưTử Duệ có hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, anh bổ sung thêm một câu: -Kháchhàng hẹn anh ra đây nói chuyện!
-Ờ..- Hi Hiểu ậm ừ đáplại: -Lí Tử Duệ, anh với Nhiễm Nhược San, đã từng ….chưa?
Lí Tử Duệ ngẩn người:-Từng gì?
Hi Hiểu đột nhiên cảmthấy câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn. Giờ đã chẳng phải là những năm 50 của thếkỉ, ai yêu nhau chẳng có nhu cầu tình dục. Ngay cả một đứa bảo thủ như cô màcũng từng có một lần đi quá giới hạn, huống hồ là anh?
Vì vậy khi Tử Duệ hỏilại, Nhan Hi Hiểu không dám nhắc lại mà ậm ừ rồi cúp điện thoại luôn.
Trong đầu cô vang lên câunói cuối cùng của Lạc Lâm: -Nếu như cô tin tưởng chồng mình, vậy thì mời cô đếnquán cà phê Kim Sắc Niên Hoa, ở đó sẽ cho cô một đáp án chính xác!- chỉ một câungắn gọn nhưng lại ẩn chứa điều gì đó.
Lẽ nào Lí Tử Duệ thực sựđang ở đó?
Trong đầu vừa nảy ra ýnghĩ này, Hi Hiểu đã chộp lấy cái chìa khóa trên bàn rồi đứng dậy, xách túi laora khỏi nhà. Cô bắt một chiếc xe taxi đi thẳng đến Kim Sắc Hoa Niên. Trên đườngđi cô cứ nghĩ, nếu như không nhìn thấy Lí Tử Duệ ở đó, từ nay cô tuyệt đốikhông bao giờ nghi ngờ anh nữa. Nhưng nếu như anh thực sự đang có mặt ở đó, côphải làm gì đây?
Sự thấp thỏm khiến chothời gian đi trở nên nhanh hơn bình thường rất nhiều. Nhan Hi Hiểu đặt chân lênKim Sắc Hoa Niên, đi theo chân nhân viên phục vụ, mắt đảo quanh tìm kiếm hìnhbóng của Tử Duệ. Quả nhiên, ở trong một góc quán cà phê, cô nhìn thấy bóng dángcủa chồng mình.
Cùng lúc ấy, đập vào mắtcô còn là hình ảnh của Nhiễm Nhược San, người tình cũ của anh.
Vào khoảng khắc ấy, máutrong cơ thể Hi Hiểu dường như đông cứng lại, chân tay cô lạnh buốt.
Hình như hai người họđang bàn bạc chuyện gì nghiêm trọng lắm, thế nên Hi Hiểu đến gần mà Lí Tử Duệvẫn không phát hiện ra. Phải đến khi Hi Hiểu lắc lắc chùm chìa khóa trước mặt TửDuệ anh mới nhận thấy sự xuất hiện của cô: -Tử Duệ, anh để quên ở nhà này!
Lí Tử Duệ kinh ngạc, đứngbật dậy: -Hi Hiểu, sao em lại đến đây?
-Em đến để đưa chìa khóacho anh…- Hi Hiểu cố nặn ra một nụ cười, nụ cười mờ nhạt đến hoang mang. Côchìa tay ra trước mặt Nhiễm Nhược San:- Chào cô Nhiễm!
Nhiễm Nhược San ậm ừ đáplời rồi đưa tay ra bắt tay cô.
Hi Hiểu quay người lại,khóe môi lại lần nữa cong lên, nhưng nụ cười của cô lúc này khiến cho trái timTử Duệ lạnh toát: -Xem ra hai người còn có chuyện cần bàn, vậy em đi trước đây!
-Hi Hiểu! Hi Hiểu!
Nghe thấy tiếng gọi saulưng mình, Hi Hiểu càng sải bước nhanh hơn. Vừa chặn được một chiếc taxi thì TửDuệ đuổi đến, nắm chặt cánh tay cô lại.
-Hi Hiểu, em nghe anhgiải thích đã!- giọng nói của anh như nghẹn lại, hơi thở hổn hển vì vừa chạyđuổi theo cô: -Hi Hiểu!
Cô gạt tay anh ra: -Lí TửDuệ, anh muốn giải thích cái gì?- cô cười nhạt: -Giải thích vì sao từ nhà hàngNgân Quang lại biến thành quán cà phê Kim Sắc Hoa Niên à? Hay là giải thích tạisao khách hàng lại biến thành người tình cũ?
-Anh….
-Bác tài, phiền anh choxe chạy đi!- Hi Hiểu đóng sầm cánh cửa xe lại trước mặt anh, chiếc xe phóng vùđi, tạo ra những con gió phả lại, chẳng khác gì những con dao cứa vào da thịtTử Duệ.
Hi Hiểu bất thần đưa taylên lau mặt, chợt phát hiện ra vết nước mắt đã làm ướt những ngón tay cô. Hóara nước mắt cô đã rơi từ lúc nào mà không hay.
Hi Hiểu không bao giờnghĩ rằng sẽ có lúc mình phải đối mặt với hoàn cảnh này. Nếu như Lí Tử Duệkhông lấy cớ là tiếp đãi khách hàng để đến đây gặp Nhiễm Nhược San thì cô tuyệtđối không tin rằng đứa bé trong bụng Nhiễm Nhược San lại là con của anh. Thếnhưng những lời của Lạc Lâm lại trở thành hiện thực, cho dù cô không muốn tinnhưng cũng không thể phản bác được.
Dựa vào đâu mà anh lạilàm như vậy? Một mặt thì nói rằng tương lai của anh và cô mù mịt, mặt khác lạilén lút đi lại với người tình cũ?
Hi Hiểu không đi thẳng vềnhà mà tới vườn thực vật của thành phố, tìm một thảm cỏ rộng rồi ngồi đó suốtcả buổi chiều. Mãi đến khi trời nhập nhoạng không nhìn rõ mặt người cô mới đứngdậy ra về.
Ngồi cả ngày thì khôngsao, vừa mới đứng lên mới phát hiện ra là cả ngày chưa ăn gì. Nhìn đồng hồ,thấy thời gian cũng chẳng còn sớm nữa, Hi Hiểu mới chịu về nhà.
Lúc này, Lí Tử Duệ đã gầnnhư ở vào trạng thái điên cuồng.
Kể từ lúc Hi Hiểu bắt xebỏ đi, anh đã lập tức chặn một xe khác đuổi theo nhưng anh đâu ngờ Hi Hiểu lạikhông về ngay nhà. Trong nhà chẳng thấy bóng người, gọi điện thoại thì khôngliên lạc được, đến những nơi cô vẫn thường hay đến cũng không tìm thấy, Lí TửDuệ bỗng chốc trở nên hoảng hốt, lúc này anh mới phát hiện ra rằng mình hiểubiết quá ít về cô, ngay cả những cái cơ bản như Hi Hiểu có mấy người bạn thân ởthành phố này anh cũng không biết.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ,đã là 10 giờ 10 phút. Lí Tử Duệ tự nhủ thầm, nếu như Hi Hiểu đến 10 giờ 30 màvẫn chưa thấy quay về, anh sẽ báo cảnh sát.
Đúng vào lúc cái suy nghĩấy nảy ra, Lí Tử Duệ nghe thấy tiếng mở cửa, hình bóng của Nhan Hi Hiểu hiện ratrước mắt anh. Lí Tử Duệ vội vàng lao đến: -Hi Hiểu! Sao giờ này em mới về?
Dường như không để ý đếnsự lo lắng của anh, Hi Hiểu chẳng thèm nhìn anh lấy một cái mà xoay người đithẳng vào phòng.
-Hi Hiểu!- nhân lúc côcòn chưa kịp đóng sập cửa phòng, Lí Tử Duệ liền đưa tay ra chặn lại, nhíu màyhỏi cô: -Hi Hiểu, em đã đi đâu thế? Anh rất lo lắng cho em!
Hi Hiểu nhướn mày: -Tôithì có gì để anh phải lo lắng chứ?- cô cười khẩy: -Tôi đến tượng nữ thần tự doở New York chơi, còn nói chuyện với Obama nữa, anh có tin không?
Nói rồi Hi Hiểu định đóngsập cửa lại. Trái tim Lí Tử Duệ như thắt lại, anh biết cô đang cố tình côngkích chuyện trưa nay anh nói dối cô. Tử Duệ hốt hoảng giải thích: -Hi Hiểu, emhiểu nhầm rồi!
Nhan Hi Hiểu không muốnnghe Tử Duệ giải thích gì thêm, cô vẫn cố chấp muốn đóng cửa lại, thế nhưng sứcphụ nữ làm sao lại được với sức vóc của đàn ông, nhất là lúc này, khi cô đangmang thai: -Hi Hiểu!- Tử Duệ cuối cùng cũng len vào được trong phòng ngủ, anhnắm chặt cánh tay cô không chịu thả ra: -Em nghe anh giải thích đã nào!
Hi Hiểu vùng vẫy thoát rakhỏi bàn tay anh nhưng không được. Cô trợn mắt nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe chothấy cô đã khóc rất nhiều: -Lí Tử Duệ, anh sợ tôi nghĩ ngợi nhiều nên mới làmvậy phải không? Anh lo lắng cho Nhiễm Nhược San, sợ tôi nghĩ bậy nên mới tìm ramột cái cớ để che mắt tôi phải không?
Lí Tử Duệ sững người, quảthật những gì anh định nói là như vậy. Nào ngờ Hi Hiểu lại đi guốc trong bụnganh khiến cho anh bối rối chẳng biết phải làm sao: -Đúng, không phải anh cố ý….
-Thôi đủ rồi, tôi biết nỗikhổ của anh, giờ mời anh về phòng của mình cho! Tôi muốn nghỉ ngơi một lát!-Nhan Hi Hiểu quay lưng lại, ngồi xuống giường, thản nhiên cởi tóc ra, làm ra vẻnhư chuẩn bị đi ngủ. Chợt cô cảm thấy cánh tay đau nhức, Lí Tử Duệ đang nắmchặt tay cô, bộ dạng vô cùng kinh ngạc: -Nhan Hi Hiểu, em không tin anh sao?
-Tôi tin anh mà!- Hi Hiểuthản nhiên: -Anh có ẩn tình gì đó phải không? Tôi có thể thấu hiểu!
-Nhưng bộ dạng này rõràng là em đang tức giận mà!
-Thế anh mong tôi sẽ tỏvẻ thế nào?- Nhan Hi Hiểu cười khẩy: -Tôi từ bé đã như thế này, anh chắc cũngphải quen với bộ dạng tôi thế này rồi chứ? Tôi không được dịu dàng như NhiễmNhược San, không được hiền lành như Nhiễm Nhược San, không được xinh đẹp nhưNhiễm Nhược San. Tôi là một kẻ thô kệch, toàn thân đều có gai nhọn, mặt dày, vôliêm sỉ, xấu xỉ, tẻ nhạt!
-Nhan Hi Hiểu, anh khôngnói em như vậy!- Lí Tử Duệ cau mày, bàn tay cố chấp siết chặt cánh tay cô khôngchịu buông: -Đúng, là Nhiễm Nhược San gọi điện cho anh, không sai! Nhưng anhthật sự không muốn em nghĩ ngợi nhiều. Nhiễm Nhược San ở thành phố này chẳngbạn chẳng bè, cho dù không phải là quan hệ đó, thấy bạn bè li hôn cũng nên biểuthị chút quan tâm, chẳng phải thế sao? Anh chỉ là, anh chỉ là….- anh từ từ hagiọng: -Anh chỉ là không ngờ rằng em lại theo dõi anh!
-Tôi theo dõi anh?- HiHiểu hừ giọng: -Lí Tử Duệ, anh đánh giá quá cao bản thân mà đánh giá thấp tôirồi đấy! Anh với tôi là quan hệ gì, dựa vào đâu mà tôi phải theo dõi anh?
Câu nói này của Hi Hiểuđã chạm vào nỗi đau của Tử Duệ, giọng anh đanh lại: -Hi Hiểu, có gì em từ từnói!
-Nếu như cảm thấy lời nóicủa tôi khó nghe thì anh có thể không nghe, không ai ép buộc anh cả!- nhìn thấybộ dạng nghiêm nghị của Tử Duệ, Nhan Hi Hiểu càng thêm tức giận: -Anh đi mànghe những lời đường mật của Nhiễm Nhược San nhà anh đi, tôi cho anh đi đấy!Các người đi mà đoàn tụ cả nhà ba người với nhau đi!
-Em nói thế là ý gì? Cáigì mà cả nhà ba người?
-Cái gì là cả nhà bangười bản thân anh rõ hơn tôi mà!
-Em đừng có ăn nói hàm hồnhư vậy nữa, mau nói rõ ràng đi!- Lí Tử Duệ giật mạnh cánh tay Hi Hiểu, ép côphải ngồi xuống giường: -Cả nhà ba người? Thế mà em cũng nghĩ ra được à?
-Tôi nghĩ được ra thìcũng phải nhờ anh làm được ra điều đó mới đúng!- Nhan Hi Hiểu chẳng chút sợhãi, nhìn thẳng vào mắt Tử Duệ: -Lí Tử Duệ. Tôi cứ nghĩ rằng tội của tôi nặnglắm. Tôi vô duyên vô cớ ném cho anh một đứa bé, tôi thực sự quá vô sỉ! Thếnhưng đến hôm nay tôi mới biết anh mới chính là kẻ đểu cáng lúc nào cũng tỏ vẻbình thản như không!
-Anh với cô ta có con vớinhau thì thôi, vậy tại sao lần trước anh còn không chịu xé cái hợp đồng đó đi?Đi mà xây dựng hạnh phúc gia đình ba người êm ấm với cô ta đi?- càng nói NhanHi Hiểu càng thêm kích động: -Cô ta hiện giờ cũng li hôn rồi, vậy thì Lí Tử Duệnày, có phải người li hôn tiếp theo sẽ là anh không?
-Nhan Hi Hiểu!- Tử Duệphẫn nộ gào lên!- Rốt cuộc em đang nói cái quái gì vậy? Đứa con đó là con củaLạc Lâm, chẳng có liên quan gì đến anh hết!Cái gì mà cả nhà ba người, dựa vàođâu mà anh phải đoàn tụ cả nhà ba người với cô ta?
Con của Lạc Lâm ư?- NhanHi Hiểu cười khẩy, nước mắt đã bắt đầu long lanh trên khóe mi: -Lí Tử Duệ, rốtcuộc anh còn định lừa tôi đến bao giờ? Lạc Lâm…Lạc Lâm ông ta hoàn toàn bị vôsinh, thế thì làm sao ông ta có thể có con với Nhiễm Nhược San được?
Nghe đến đây, Lí Tử Duệhoàn toàn sững sốt: -Lạc Lâm bị vô sinh sao?
Hi Hiểu đau đớn gật đầu:-Chuyện này thì chỉ có thể có ba khả năng: Thứ nhất. Nhiễm Nhược San đã mangtrong mình đứa con của anh, đứa bé này chính là tàn dư chuyện tình cảm của haingười. Thứ hai, Nhiễm Nhược San đã có con với người đàn ông khác. Thứ ba, NhiễmNhược San là một người lưỡng tính, có thể tự thụ tinh cho mình!
-Lí Tử Duệ, anh nghĩ xem,trong ba khả năng ấy, khả năng nào là lớn nhất?- nhân lúc Tử Duệ còn ngây ngườivì kinh ngạc thì cô đã đẩy anh ra ngoài cửa: -Lí Tử Duệ, tôi từ bỏ! Ngày maichúng ta sẽ kí đơn li hôn, chúng ta li hôn thôi! Nhà cửa, tôi không cần nữa!
Anh tóm chặt cánh tay cô:-Nhan Hi Hiểu, em định tội cho anh thì cũng phải để cho anh chết cho rõ ràngchứ?- Tử Duệ hít một hơi thật sâu, ánh mắt long lanh: -Cho dù Lạc Lâm có vôsinh thì làm sao em biết được?
-Người ta đã tìm đến tậncửa rồi!- nhớ lại vẻ mặt của Lạc Lâm, Hi Hiểu càng thêm kích động: -Bảo tôi hãyquản lí chồng mình cho chặt, bảo tôi hãy chuẩn bị sẵn sàng tâm lí bị li hôn.Anh tưởng tôi có sức mà theo dõi anh chắc? Nói cho anh biết, người ta đã sớmbiết hết nhất cử nhất động của anh và Nhiễm Nhược San rồi. Hôm nay thực sựkhông chịu được nữa nên mới bảo tôi đến Kim Sắc Hoa Niên!
Hi Hiểu vừa nói dứt lờithì Tử Duệ đã lao như bay ra cửa.
Anh chặn một chiếc taxilại, sau khi lên xe anh liền gọi điện cho Nhiễm Nhược San, hình như đang chìmvào cơn mê nên giọng nói của Nhiễm Nhược San có phần ngái ngủ. Lí Tử Duệ hỏi rõđịa chỉ của cô ta rồi dặn dò người lái xe đi thẳng đến đó.
Đến nhà Nhiễm Nhược San,nhìn bộ dạng kinh ngạc tột độ của Tử Duệ, cô tò mò hỏi: -Có chuyện gì thế?
Lí Tử Duệ không nén nổicơn giận dữ, kéo tay Nhiễm Nhược San xềnh xệch vào trong nhà: -Nhiễm Nhược San,cô nói rõ sự tình cho tôi nghe đi!
-Sự tình gì?- bị Tử Duệkéo tay đau quá, mặt Nhiễm Nhược San nhăn nhó: -Lí Tử Duệ, anh bỏ tay….
-Chuyện đứa bé trong bụngcô là thế nào?
Mất vài giây gượng gạo,Nhiễm Nhược San cũng cố gắng nở một nụ cười: -Chẳng có liên quan gì đến anh cả!
-Tôi biết không có liênquan gì đến tôi, vậy thì có liên quan đến ai?- Lí Tử Duệ cao giọng: -Với LạcLâm e rằng cũng chẳng có quan hệ gì nhỉ?
Nụ cười của Nhiễm NhượcSan đông cứng trên khóe miệng. Cô mím chặt môi, chua xót hỏi: -Sao anh biết?
-Nhiễm Nhược San, tại saocô không nói sự thật với tôi?- nhìn thấy bộ dạng của Nhiễm Nhược San lúc này,Lí Tử Duệ hiểu ra rằng tất cả những gì Hi Hiểu nói đều là sự thật: -Nhiễm NhượcSan, rốt cuộc cô đã làm cái gì? Đứa bé rốt cuộc là con của ai?
-Lí Tử Duệ, anh cảm thấymình có tư cách để thăm dò lai lịch của con tôi sao?- đối mặt với sự phẫn nộcủa Tử Duệ, Nhiễm Nhược San chỉ cười khẩy, trong ánh mắt phảng phất chút thêlương: -Con tôi thì có quan hệ gì tới anh chứ? Ai cho phép anh ở đây làm loạnlên hả?
-Không có quan hệ gì vớitôi, nhưng có người lại cứ thích vắt cái quan hệ ấy lên người tôi- Lí Tử Duệthở dài: -Ông chồng yêu quý của cô vừa tìm đến nhà tôi, lại còn ám chỉ này nọrằng cái thai trong bụng cô là của tôi. Hi Hiểu tưởng là thật, giờ đang làm ầmlên đòi li hôn với tôi kia kìa!
-Sở dĩ cô ta đòi li hônvới anh là bởi vì cô ta không tin tưởng anh, liên quan gì đến tôi? Hơn nữa…-Nhiễm Nhược San cười khẩy: -Chẳng nhẽ anh lại vẫn vương con đàn bà đó đến thếsao? Giờ mới chỉ được có mấy ngày thôi mà, đã gắn bó keo sơn thế sao?
Lí Tử Duệ tức tối quayngười lại, trước đây anh không biết rằng nói chuyện với người đàn bà này lạiphí công như vậy. Rõ ràng mọi đầu mối đều bắt đầu từ cô ta, thế mà cô ta cònlàm ra vẻ ta đây chẳng liên quan gì. Anh hít thật sâu, ngẫm nghĩ nổi cáu khôngphải là cách hay. Đang định đổi cách khác để moi ra chân tướng sự việc thì độtnhiên Tử Duệ phát hiện Nhiễm Nhược San đang nhìn mình: -Lí Tử Duệ, anh thật sựđem lòng yêu Nhan Hi Hiểu rồi sao?
Lí Tử Duệ ngẩn người rồigật đầu.
-Đúng, tôi yêu cô ấyrồi!- anh nói cứ như thể đang thở dài: -Tôi không muốn rời xa cô ấy!
-Oa, một tình yêu thật vĩđại!- Nhiễm Nhược San cười nhạt: -Anh nói xem sao số cô ta lại sướng thế khôngbiết, gặp được ai là được người ấy yêu, tại sao tôi không tốt số như vậy nhỉ?
-Đúng lắm, Lí Tử Duệ à,anh chửi đúng lắm! Tôi chính là bởi vì muốn lấy được hộ khẩu của J nên mới chiatay với anh. Lúc đó anh chẳng có tiền, chỉ là một tên nghèo kiết xác. Còn NhiễmNhược San tôi phải chịu khổ biết bao nhiêu năm trời, tôi đã chịu đủ lắm rồi, vìvậy tôi mới quyến rũ Lạc Lâm…- Nhiễm Nhược San đứng yên bất động, ánh mắt mơ hồnhìn ra xa: -Tôi nghe nói ông ta rất muốn có một đứa con, thế nhưng lên giườngrất nhiều lần, đã sử dụng rất nhiều phương pháp mà vẫn không có thai, thế là….
Nhiễm Nhược San hơi dừnglại một chút rồi mới tiếp tục: -Để giữ chặt lấy ông ta, tôi dã tìm một ngườiđàn ông khác để lên giường.
-Hay tin tôi có thai, ôngta vui mừng lắm. Lập tức đòi kết hôn ngay lúc đó. Sau đó tôi được nhập hộ khẩuvào J. Tôi vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế sẽ qua đi, nào ngờ Lạc Lâm lại đikiểm tra và phát hiện ra mình vô sinh bẩm sinh…- Nhiễm Nhược San cười chua xót:-Đấy, sự việc chính là như vậy đấy!
Lí Tử Duệ không dám tinvào tai mình nữa: -Nhiễm Nhược San, cô dám làm như vậy à?
-Có gì mà không dám,người bình thường đâu phải ai cũng rảnh rỗi mà đi nghi ngờ thân phận của contrai mình, ai lại tự dưng đi kiểm tra ADN chứ?- Nhiễm Nhược San lắc đầu vẻ bấtcần: -Tôi tìm một người có nhóm máu giống ông ta, ngoại hình cũng na ná, ai màphát hiện ra được chứ?
-Nhiễm Nhược San, cô thậtlà…- Lí Tử Duệ không biết phải nói thế nào với người đàn bà này nữa. NhiễmNhược San của trước đây mặc dù ham quyền lợi, mặc dù thực dụng nhưng không hềmưu mô. Thế mà giờ đây cô ta có thể làm ra cả những chuyện như thế này.
-Lí Tử Duệ, anh định nóitôi quá hoang đường phải không?- Nhiễm Nhược San cười nhạt, dường như đã đọc rasuy nghĩ của anh.
Lí Tử Duệ thở dài: -NhiễmNhược San, cô quá coi thường bản thân mình. Còn nữa, cô định làm thế nào vớiđứa bé này?
-Không không hề coithường bản thân- Nhiễm Nhược San nhếch môi, từ khóe mắt lăn ra hai hàng lệ: -LíTử Duệ, tôi sống rất tốt. Đứa bé đã lớn đến thế này rồi, không thể bỏ nó điđược nữa, chỉ có thể sinh nó ra mà thôi. Còn về Lạc Lâm, ông ta là một kẻ coitrọng thể diện, không thể nào nói sự thực ra ngoài. Mà theo pháp luật của nhànước chúng ta, nếu li hôn trong thời gian mang thai thì bắt buộc phải là yêucầu từ bên nữ.
-Lạc Lâm nói nếu như cònchút sĩ diện thì hãy chủ động đưa ra đề nghị li hôn, như vậy tôi sẽ được bồithường sau li hôn theo luật pháp…- nước mắt Nhược San không ngừng lăn dài trênmá: -Cho nên, cuộc hôn nhân này là do tôi đề nghị li hôn. Lí Tử Duệ, tôi đã đạtđược cái mà tôi cần, hộ khẩu và tiền, anh nói xem tôi còn cần gì nữa?
Lí Tử Duệ nghẹn họngkhông nói ra lời.
-Anh còn nhớ lời anh đãtừng nói trước khi chúng ta chia tay không?- Nhiễm Nhược San sụt sịt mũi, gắnggượng nở nụ cười: -Lúc đó anh chỉ vào mặt tôi mà nói rằng, tôi không thể nào cóđược hạnh phúc, sớm muộn gì cũng có ngày tôi phải hối hận. Nhưng mà Lí Tử Duệnày, tôi không hề hối hận!
-Tôi đã dùng một đứa béđể lấy được cái mà tôi cần, hơn nữa lại không phải ở bên cạnh cái lão già ấy cảđời, thế thì có gì mà phải hối hận chứ?- cô ta chớp chớp mắt, khóe môi nhếchlên, cười chua xót: -Nếu như có hối tiếc cũng chỉ là người đàn ông mà tôi yêuđã đem lòng yêu một người phụ nữ khác, hơn nữa lại là do chính tôi chủ động đẩyanh ấy ra xa. Tôi cứ tưởng rằng tình cảm mà anh dành cho tôi có “hạn sử dụng”cũng phải đến ba đến năm năm. Nhưng thật không ngờ chỉ trong thời gian ngắn nhưvậy mà….
Lí Tử Duệ chỉ biết thởdài. Chuyện đã đến nước này, anh chẳng còn gì để nói với người phụ nữ này nữa.Cô ta đã dùng đứa con đổi thấy tiền và hộ khẩu của thành phố này, hơn nữa anhcũng đâu có tư cách gì mà chỉ trích cô ta? Chính bản thân anh chẳng phải cũngdùng hôn nhân để đánh đổi những thứ đó sao? Chỉ có điều, thượng đế đã quá ưuđãi đối với anh, anh đem lòng yêu người phụ nữ ấy, hơn nữa còn định sẽ dắt taycô đi hết chặng đường đời.
Nghĩ đến đây, anh độtnhiên nhớ đến Nhan Hi Hiểu đang dằn vặt trong nỗi đau khổ ở nhà. Anh vội vàngquay người bỏ đi. Vừa ra đến cửa, đằng sau đã vang lên tiếng của Nhiễm NhượcSan: -Lí Tử Duệ, anh không muốn biết cha của đứa bé là ai à?
Bước chân Tử Duệ hơi khựnglại: -Tôi chỉ cần biết không phải là của tôi, những thứ khác chẳng liên quan gìđến tôi hết!- nói rồi liền đi thẳng.
Cả thân hình Nhiễm NhượcSan như kiệt sức đổ phịch xuống nền nhà, nước mắt tuôn như mưa.
Người xưa nói không sai,hôn nhân không phải chuyện đùa.
Thế nhưng cô, lại đemtình yêu của chính mình ra làm trò đùa.
Cuộc hôn nhân đầy bế tắcnày giống như một bộ phim chán ngắt trên ti vi. Ngồi trên taxi, Lí Tử Duệ taycầm điện thoại, định gọi điện giải thích cho Hi Hiểu đôi điều. Nhiễm Nhược Sannói rằng là bởi vì cô không tin tưởng nên mới đòi li hôn, thế nhưng anh khônghề oán trách Hi Hiểu, cả hai người đều có những quá khứ quá phức tạp. Cô đối xửvới anh như vậy cũng là điều dễ hiểu thôi.
Nếu như giải thích rõràng rồi, hai người tất yếu sẽ làm hòa, chiến tranh sẽ chấm dứt. Hi Hiểu đâuphải là người không biết phải trái? Lí Tử Duệ tự nhủ thầm với bản thân, nhưngtrong lòng anh bỗng nhiên dâng lên một cảm giác hoang mang, chẳng nói rõ đó làcảm giác gì, chỉ thấy trong lòng rất bất an.
Đột nhiên điện thoại đổchuông liên hồi, Lí Tử Duệ cúi đầu nhìn vào màn hình, phát hiện ra chính là sốcủa Hi Hiểu. Anh lập tức nhấn phím nghe: -A lô, Hi Hiểu à?
Đầu dây bên kia là giọngnói xa lạ của một người đàn ông: -Lí Tử Duệ à? Anh về nhà ngay!
-Xin hỏi ai đấy ạ?- Lí TửDuệ ngạc nhiên hỏi: -Tại sao lại ở trong nhà tôi?
-Tôi là Lục Kỳ Thần-giọng của người đàn ông vừa dứt thì tiếng rên la đau đớn của Hi Hiểu đập vàotai anh. Hình như cô đang đau đớn lắm, tiếng kêu cũng rất yếu ớt. Tim Tử Duệnhư thắt lại, anh cuống quýt dặn lái xe: -Bác tài, phiền bác lái xe nhanh lên!Nhanh nữa lên, vợ tôi có chuyện rồi!
Không biết anh đã về nhànhư thế nào nữa. Chỉ biết vừa vào đến nhà Tử Duệ đã nhìn thấy Hi Hiểu đang nửanằm nửa ngồi trong vòng tay của người đàn ông tên là Lục Kỳ Thần kia, dưới châncòn vương lại vết máu đỏ tươi. Lí Tử Duệ lao đến nhanh như một cơn lốc, một tayđỡ lấy Hi Hiểu, một tay đẩy Lục Kỳ Thần ra xa, miệng không ngừng gọi tên HiHiểu: -Hi Hiểu ơi, Hi Hiểu ….
Nghe thấy giọng nói củaanh, Hi Hiểu cố nén cơn đau, he hé đôi mắt nhìn anh, khóe miệng khẽ nhếch lên,khó nhọc nặn ra một nụ cười: -Tử Duệ…- hơi thở của cô trở nên nặng nề: -Anh đưaem đi bệnh viện, bụng em đau!
Lí Tử Duệ vội vàng lấyđiện thoại gọi cấp cứu, miệng không ngừng dặn dò Hi Hiểu: -Hi Hiểu, em phải cốgắng gượng, xe sẽ đến ngay đấy!- anh siết chặt Hi Hiểu trong vòng tay, đôi bờmôi anh miết chặt lên má cô, cứ như thể đó là cách duy nhất để cho cô biết rằnganh đang ở bên cô: Hi Hiểu ơi…. Hi Hiểu …..
-Hi Hiểu, em đừngngủ…đừng có nhắm mắt lại!
-Hi Hiểu à, sẽ khỏe lạingay thôi mà!- anh cứ lẩm bẩm như một bà già lắm điều ở bên tai cô: -Hi Hiểu,em phải tiếp tục gắng gượng!
Cô khó nhọc ậm ừ đáp lờianh, hơi thở càng ngày càng khó nhọc. Cứ mỗi nhịp thở khó nhọc của Hi Hiểu lạikhiến cho trái tim của Tử Duệ xót xa như bị xát muối, đau đớn đến không gì tảxiết. Đôi mắt long lanh thường ngày từ từ khép lại, Lí Tử Duệ bất lực ôm chặtlấy Hi Hiểu cứ như thể chỉ cần anh nới lỏng vòng tay, cô sẽ lập tức mất đi hơithở.
Cuối cùng, tiếng xe cấpcứu xé toạc bầu không gian yên tĩnh quanh đây. Các nhân viên cấp cứu nhanhchóng đưa Hi Hiểu lên cáng rồi chở đi. Lí Tử Duệ hoang mang tìm kiếm chìa khóanhà, lúc này mới phát hiện ra Lục Kỳ Thần đang đứng sững ở đó. Anh lừ mắt gắt:-Anh có đi không thì bảo?
Lục Kỳ Thần hình như lúcđó mới sực tỉnh, vội vàng đi ra khỏi nhà. Lí Tử Duệ sập cửa lại, mặc kệ Lục KỳThần, anh lao lên xe cấp cứu nhanh như tên bắn.
Cuối cùng cũng đến bệnhviện, Hi Hiểu được đẩy vào phòng đẻ. Lí Tử Duệ cũng định vào theo nhưng bị y táchặn lại. Cô y tá nhìn hai người đàn ông mặt mày lo lắng đi theo sản phụ, caogiọng nói: -Ai là người nhà của sản phụ? Kí tên!
-Tôi đây!- Lí Tử Duệ đứngbên cạnh vội vàng đáp lời. Anh nhận lấy tờ giấy cam đoan trên tay cô y ta rồikí thật nhanh vào mục chồng sản phụ. Y tá lấy xong chữ kí đang định bỏ đi thìTử Duệ đã vội vàng đi theo dặn dò: -Cô y tá, nếu chẳng may có nguy hiểm gì,phiền cô giữ lại người mẹ, tôi cần cô ấy!
Cô y tá lườm anh một cáisắc lẻm, điệu bộ đó rõ ràng như muốn nói: Anh còn mong xảy ra chuyện nữa à? Thếnhưng miệng vẫn nói: -Biết rồi, bảo đảm tính mạng cả nhà anh!
Sau khi nhận được giấycam kết, đóng viện phí xong, cánh cửa phòng đẻ đó đóng lại, đèn đỏ bật sáng.Nhìn thấy dáng vẻ vội vã của các cô y tá, Lí Tử Duệ khẽ thở dài. Tử Duệ đưa mắtnhìn sang Lục Kỳ Thần, thấy anh ta vẫn đứng ngẩn ra ở đó. Lúc nãy tình hình cấpbách nên Tử Duệ cũng không nhìn rõ bộ dạng của người đàn ông này, giờ bình tĩnhlại, cuối cùng anh cũng nhìn rõ diện mạo người tình cũ của Hi Hiểu.
Mặc dù đã hai tám, haichín tuổi nhưng người đàn ông này trông vẫn còn rất trẻ, toàn thân như phát raánh sáng rạng rỡ, giữa hai hàng lông mày kia dường như vẫn phảng phất chút trẻtrung, bồng bột của thanh niên. Anh ta mặt mày phờ phạc, rõ ràng là vẫn chưa lấylại được bình tĩnh sau sự việc ban nãy. Hai bàn tay của anh ta nắm chặt vàonhau, ánh mắt dán chặt vào cái đèn treo ngoài cửa phòng mổ.
-Anh Lục…- thấy người đànông này lo lắng cho tình hình của vợ mình, Tử Duệ thấy chẳng phải là chuyện gìhay ho, nhất là sau khi đã xảy ra quá nhiều rắc rối như thế này. Lí Tử Duệkhông nén được lòng, liền đến bên cạnh Lục Kỳ Thần: -Có thể nói vài câu với anhLục không?
Lục Kỳ Thần ngây ngườirồi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhạt nhòa: -Chào anh Lí!
-Không biết anh Lục ra tùtừ bao giờ? Tại sao lại đến nhà tôi vậy?- Tử Duệ hỏi luôn vào vấn đề: -Còn vềvợ tôi, đang yên đang lành sao tự nhiên lại thành ra như thế này?
Tử Duệ chậm rãi hỏi từngcâu với vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
Anh đoán được rằng Lục KỳThần bối rối khó xử, nhưng lại không đoán được rằng anh ta sẽ thở dài một tiếngrồi nói: -Tôi chỉ muốn gặp mặt Hi Hiểu, nói mấy câu trước kia chưa nóihết…nhưng không ngờ tâm trạng của cô ấy lại kích động đến như vậy!
-Cô ấy đau đớn như vậytại sao anh còn không đưa cô ấy đến bệnh viện trước?- Lí Tử Duệ cau mày, chánchẳng muốn nghe anh ta kể tiếp những chuyện về sau: -Nếu cứ để thế sẽ nguy hiểmđến tính mạng đấy!
-Tôi định gọi điện thoạiđến bệnh viện nhưng cô ấy không nghe…- Lí Tử Duệ chỉ cười nhạt: -Cô ấy bảo phảinói cho anh biết đã, đợi anh về nhà đưa cô ấy đi viện!
Trái tim Lí Tử Duệ như bịbóp nghẹt lại, một cảm giác không nói được thành lời bao trùm trái tim anh. Anhđang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy giọng của cô y tá gọi “người nhàcủa sản phụ”, anh liền chạy qua, lại một lần nữa giải quyết các vấn đề mangtính thủ tục.
Lúc ngoảnh đầu lại nhìnthì Lục Kỳ Thần đã biến đâu mất.
Một tiếng sau, Nhan HiHiểu được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Cuối cùng cô cũng qua cơn nguy hiểm, mẹtròn con vuông, là một đứa bé gái. Chỉ có điều, vì đẻ non nên sau khi sinh, HiHiểu chưa kịp nhìn kĩ mặt thì đứa bé đã bị cô y tá bế đến phòng theo dõi rồi.
Lí Tử Duệ nắm chặt bàntay Hi Hiểu, tha thiết như vừa trải qua một cơn sinh li tử biệt, giọng nói vẫncòn run run: -Hi Hiểu ơi…. Hi Hiểu….
Cô khó nhọc nhếch khóemôi, định mỉm cười với anh nhưng cười lại khiến cho vết mổ ở bụng đau đớn, nụcười của cô như méo xệch đi, miệng nói không ra tiếng. Cô yếu ớt vẫy tay rahiểu bảo anh lại gần: -Anh đã đi nhìn con chưa?
Lí Tử Duệ ngây người,chưa kịp nói gì đã thấy cô thì thào khó nhọc: -Giống ai?
Lí Tử Duệ ậm ừ một tiếngrồi quay người đi đến phòng theo dõi trẻ sơ sinh. Tử Duệ chỉ mải lo lắng đến sựan nguy của Hi Hiểu mà quên đi mất nỗ phiền toái của đứa bé. Bởi vì đứa bé bịđẻ non nên đang phải theo dõi, người nhà không được gặp mặt. Lí Tử Duệ phải nănnỉ mãi y tá mới cho anh nhìn mặt đứa bé một lần. Còn chưa kịp nhìn rõ thì cô ytá đã mắng: -Con là con của nhà anh, vội cái gì? Qua thời gian theo dõi thì thahồ mà ngắm!
Tử Duệ bị cô y tá quátliền rụt rè đi về phòng bệnh của Hi Hiểu. Vừa vào đến nơi anh đã bắt gặp ánhmắt lo lắng của Hi Hiểu: -Thế nào hả anh?
-Đứa bé nhỏ quá, đangphải theo dõi, chẳng nhìn được bao nhiêu!- anh nhẹ nhàng kéo chăn lên cho HiHiểu: -Đừng vội!
Một bệnh nhân nằm ởgiường bên nghe thấy hai người nói chuyện, không nén được liền xen vào: -Sớmmuộn gì cũng được nhìn thấy mặt con thôi, qua hai ngày theo dõi là được ra ấymà. Đến lúc ấy thì tha hồ mà ôm ấp, mà nhìn ngắm!
-Đứa bé giống ai tronghai người cũng đều đẹp cả!- một bệnh nhân khác xen vào: -Nhưng theo kinh nghiệmcủa tôi thì con gái thường giống bố nhiều hơn!
Lí Tử Duệ nghe vậy, mặtliền biến sắc.
Bệnh nhân hàng xóm hìnhnhư không phát giác ra sự khác thường của họ, tiếp tục hào hứng phân tích: -Congái giống cha, con trai giống mẹ, thường thì là như vậy, chỉ có điều cô thật làhạnh phúc!- cô ta nhìn Hi Hiểu bằng ánh mắt ngưỡng mộ:- Người ta sinh con xongai cũng nóng lòng muốn nhìn xem con mình mặt mũi ra sao, chỉ có duy nhất chồngcô chẳng nóng lòng nhìn mặt con, chỉ mải lo an nguy của vợ thôi….hài…Trên đờinày đa phần đàn ông cứ có con là quên mất công lao của vợ mà!
Sắc mặt nhợt nhạt của HiHiểu dần dần đỏ ửng lên, vẻ mặt bối rối thấy rõ. Cô cười gượng gạo chống chế:-Chồng tôi xưa nay vẫn luôn đối xử tốt với tôi mà!
Bởi vì thuốc tê cục bộvẫn chưa hết hẳn tác dụng nên mới nói được mấy câu Hi Hiểu đã chìm vào giấcmộng. Sau khi tỉnh lại, mặc dù vết mổ ở bụng dưới có hơi đau nhưng tinh thầncủa cô đã thoải mái hơn nhiều. Cô he hé đôi mắt, phát hiện ra xung quanh chẳngcó bệnh nhân nào khác cả. Hi Hiểu nhìn thấy một cái giường nhỏ tựa như cái nôinằm im lìm cách giường cô không xa.
Trong khi đó, chồng củacô, Lí Tử Duệ đang đứng khoanh tay, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ. NhanHi Hiểu không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng nhìn cái bóng của anh lúc nàytrông thật hụng hẫng và cô đơn.
-Tử Duệ!- cô khẽ gọi tênanh. Người đàn ông quay lại theo tiếng gọi của cô, hơi ngây người đôi chút rồimỉm cười dịu dàng, đôi mắt long lanh.
-Anh đổi phòng bệnh rồià?- cô cau mày đưa mắt nhìn qunh. Trong phòng bệnh này cái gì cũng đầy đủ, chợtcô thấy trái tim mình thắt lại: -Phòng bệnh tiện nghi thế này chắc là đắt lắmđấy!
-Anh phải chuộc tội đãlàm em nổi giận ngày hôm ấy chứ!- Lí Tử Duệ khẽ nhướn mày, cao giọng nói: -Ngànvàng đổi lấy một nụ cười của vợ yêu, đáng lắm!
Hi Hiểu nhớ lại chuyệnngày hôm ấy, chợt sa sầm mặt mày: -Nhiễm Nhược San chắc cũng sắp sinh rồi nhỉ?
-Cô ta có sinh hay khôngchẳng liên quan gì đến anh cả!- nụ cười trên môi Tử Duệ vụt tắt, anh nghiêmnghị nhìn cô: -Nhan Hi Hiểu, em không tin anh à?
Anh kể lại toàn bộ câuchuyện ngày hôm đó cho Hi Hiểu nghe. Kể đến cuối, đúng như Tử Duệ đoán, Hi Hiểutrợn tròn mắt vì kinh ngạc: -Thật à?
-Em tưởng anh là nhà viếtkịch chắc? Chẳng nhẽ lại bịa được chuyện này cho em nghe?- Lí Tử Duệ vừa nóivừa đỡ Hi Hiểu ngồi thẳng dậy: -E rằng con đường sau này của Nhiễm Nhược San sẽrất khó đi!
-Vậy….vậy đứa bé đó rốtcuộc là của ai nhỉ?
-Anh không hỏi!
-Sao anh không hỏi?
-Anh sợ hỏi rồi vợ anhlại nghi ngờ, chỉ cần không phải là của anh thì chẳng liên quan gì đến anhhết!- Lí Tử Duệ thản nhiên đáp.
Hi Hiểu lườm Tử Duệ mộtcái, vẻ mặt như trách móc nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng bình yên: -Emthật không tin cô ta lại ra nông nỗi này!
-Có gì mà không tin?- LíTử Duệ lấy khăn mặt ướt lau bàn tay cho Hi Hiểu rồi nói tiếp: -Mặc dù trong xãhội này luôn đề xướng nam nữ bình đẳng, nhưng không thể không thừa nhận sự thậtlà luôn có sự khác biệt.
-Đàn bà cho dù có tài thìvũ khí lợi hại nhất của họ vẫn là tuổi trẻ và sắc đẹp, nhất là đối với nhữngngười đàn bà có mục đích đặc biệt, những vũ khí ấy sẽ trở thành động lực lớnnhất giúp họ đạt đến nấc thang danh vọng. Nhiễm Nhược San không chịu được khổcực, cô ta chỉ có thể tìm cách phổ biến nhất trong xã hội này để theo đuổi mụctiêu của mình. Thế nhưng thật không ngờ, khôn lỏi quá lại thành ra hỏng việc.
-Cô ta âm mưu, sắp đặtsẵn kế hoạch, nào ngờ đến phút chót lại thành ra thế này….- Lí Tử Duệ cười cayđắng: -Cô ta quá nặng nề tâm lí ăn may, sau khi lấy được hộ khẩu còn định dùngđứa bé để ràng buộc cái túi tiền của Lạc Lâm. Trên đời này làm gì có chuyện gìdễ dàng thế?
Hi Hiểu gật đầu: -Ngườicó tiền thường lắm mưu mô mà!
-Nghĩ lại chúng ta cũngchẳng có tư cách chỉ trích cô ta…chẳng phải chúng ta cũng đã từng mù quáng?- LíTử Duệ đặt cốc sữa vào trong lò vi sóng để hâm lại cho ấm rồi ngoảnh đầu lạinói với cô: -Những người dùng hôn nhân để đạt được mục đích của mình, giống nhưchúng ta, chỉ có thể nói là do ông trời thương tình nên mới được như vậy. Chứđa phần e rằng đều rơi vào cảnh như Nhiễm Nhược San.
Hi Hiểu ậm ừ đáp lời anh,lông mày khẽ cau lại nhìn vào chiếc nôi ở bên cạnh: – Đó là con em sao? Anh bếnó lại đây cho em nhìn cái nào!
Lí Tử Duệ cẩn thận bế đứabé đang say ngủ ở trong nôi đến bên giường Hi Hiểu, miệng cười như mếu:-Theoanh thấy, đứa bé này đa phần là giống bố nó.
-Cũng chưa chắc!- cô vụngvề bế đứa bé trên tay, tỉ mỉ quan sát: -Thực ra nó cũng có rất nhiều điểm giốngem, nhìn đôi mắt hai mí này này, chẳng phải mí mắt rất sâu hay sao? Nhìn cáisống mũi của nó đi, cũng cao phết đấy! Còn cả cái miệng này nữa, cũng hơi congcong đây này….
-Hi Hiểu à…- Tử Duệ cắtngang lời cô: -Lục Kỳ Thần cũng có mắt hai mí, cũng có sống mũi cao, cũng cókhóe môi hơi cong…
Nhan Hi Hiểu lúc đó đột nhiêncảm thấy vô cùng khó chịu, cô biết rằng mình đang tự lừa gạt bản thân.
Ngoài đôi mắt có đôi chútgiống cô ra thì tất cả các bộ phận khác đều giống Lục Kỳ Thần như khuôn đúc.
-Chuyện hôm đó với Lục KỳThần thần là sao?- nhìn thấy sắc mặt khác thường của Hi Hiểu, Tử Duệ liền bếđứa bé đặt sang một bên: -Tại sao anh ta đến nhà chúng ta? Tại sao em đang yênđang lành lại bị sinh non?
-Em đoán là anh ta đãđứng chờ sẵn ở dưới khu nhà của mình từ lâu rồi, tối đó nhìn thấy anh ra khỏinhà liền lên lầu tìm em…- Hi Hiểu mím chặt môi, bất lực nói: -Bởi vì cải tạotốt nên anh ta được ra tù sớm. Nhưng anh ta không nói gì với gia đình về chuyệnnày mà đi thẳng đến nhà chúng ta!
Lí Tử Duệ khẽ hừ giọng:-Hắn ta cũng thật là một kẻ si tình!
-Chỉ e là chẳng phải sitình gì đâu, em và anh ta đã chẳng còn đường lui từ lâu rồi…- Hi Hiểu lắc đầu:-Anh ta nói, chỉ muốn đếm thăm em thôi, thấy em sống rất tốt, thấy em có thểtrở nên như thế này anh ta chẳng còn hối hận gì nữa. Về sau, em đuổi anh ta đi,người lôi người kéo nên mới thành ra như thế này.
Hi Hiểu cố ý nói giảm nóitránh sự việc nhưng lại bị Tử Duệ nghi ngờ: -Chỉ thế thôi sao?
Cứ như thể bị người khácnhìn thấu tim đen, Hi Hiểu bất giác cao giọng: -Thế anh hi vọng như thế nàonữa?
-Anh chỉ thắc mắc, anh tamò đến đây như vậy chẳng nhẽ không bị nhà họ Kiều phát hiện ra hay sao?- Lí TửDuệ nhíu mày: -Chúng ta luôn nói rõ ràng rằng đứa bé chẳng có liên quan gì đếnhắn ta cả, nhưng mà hắn ta vẫn đi thẳng đến nhà mình, em không cảm thấy hoangđường sao? Hay là anh ta cũng nghi ngờ đứa bé này là con anh ta?
-Không thể nào!- đầu ócHi Hiểu rối bời: -Anh ta không nghĩ nhiều như vậy đâu!
Lí Tử Duệ khẽ liếc HiHiểu rồi đột nhiên thở dài: -Hôm đó em còn chưa ra khỏi phòng mổ thì hắn ta đãđi rồi. Giờ nghĩ lại, cũng may là hắn chưa nhìn thấy mặt đứa bé.
-Anh chuyển em đến phòngbệnh tiện nghi như thế này đâu phải chỉ là để đổi lấy một nụ cười của em phảikhông?- Hi Hiểu nheo nheo mắt nhìn Tử Duệ: -Là anh sợ nhiều người quá, có nhữngchuyện không tiện nói đúng không?
-Đúng!- Lí Tử Duệ khôngbuồn phủ nhận: -Lắm thầy nhiều ma mà!
-Cho dù anh đã chuẩn bịtâm lí làm cha cho đứa bé này vì em, thế nhưng bố đẻ của nó thì sao?- Lí Tử Duệchậm rãi đi ra ngoài cửa sổ: -Một khi biết được đứa bé là con của hắn, có đồngý hay không cũng là một vấn đề đấy!
Sự ra đời của đứa bé mớichỉ là một sự bắt đầu. Cho dù anh đã chuẩn bị sẵn sàng để nắm tay Hi Hiểu đihết cuộc đời, thế nhưng môi trường xung quanh quá phức tạp, chuyện này thậtkhông đơn giản chút nào.
Mổ đẻ phải nằm viện tĩnhdưỡng mất một tuần, nghe nói con dâu vừa sinh cháu, bố của Tử Duệ nhiều lầnđịnh đến thăm nhưng đều bị anh khéo léo ngăn lại. Bố Tử Duệ sống ở dưới quê đãlâu, nói năng lại thật thà, ngay thẳng…Lí Tử Duệ sợ rằng chẳng may bố mình lạinói ra chuyện gì thì khó tránh khỏi bị thiên hạ đàm tiếu không hay.
Thế nhưng công việc củaTử Duệ ở Trụ Dương cũng rất bận rộn, chỉ có thể trông nom Hi Hiểu trong thờigian ở bệnh viện, sau khi anh đi làm, Hi Hiểu phải ở cữ, trông nom đứa trẻ cũngtrở thành vấn đề lớn.
Nghĩ đi nghĩ lại, xuấtphát từ vấn đề an toàn, Tử Duệ quyết định tìm một ô sin giúp việc.
Lí Tử Duệ đích thân tìmtới một trung tâm việc làm để tìm một ô sin cho nhà mình. Anh còn năm lần bảylượt dặn dò rồi mới dẫn ô sin đó về nhà. Lúc này, Hi Hiểu đã bị đứa bé hành chothê thảm. Vừa nhìn thấy Tử Duệ về, Hi Hiểu liền vội vàng gọi anh đến giúp: -TửDuệ, mau vào giúp em với!
Lí Tử Duệ đứng yên bấtđộng, chỉ khoát tay bảo ô sin: -Dì Cố, vợ cháu không biết trông trẻ con, chuyệnnày phải phiền dì giúp rồi!
Nói rồi anh đến bên hônlên trán Hi Hiểu: -Em ở nhà ngoan nhé, có chuyện gì cứ bảo dì Cố giúp đỡ, anhđi làm đây!
-Thế tối mấy giờ anh mớivề?- Hi Hiểu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn anh đầy tủi thân: – Hay là vẫn 10 giờ?
-Ừ, cũng tầm đấy!- Lí TửDuệ cúi đầu nhìn đồng hồ rồi lại in lên trán Hi Hiểu một nụ hôn: -Dạo này thựcsự bận tối mắt tối mũi, chẳng có thời gian rảnh rỗi nữa!
-Ờ…- Hi Hiểu gật đầu,quan tâm dặn dò anh mấy câu đại loại như uống ít rượu thôi và nhớ ăn nhiều vàorồi tiễn anh ra ngoài cửa.
Kể từ sau khi Hi Hiểu raviện, công việc của Lí Tử Duệ dường như bận rộn hơn bình thường. Mấy ngày đầucòn cố gắng chăm sóc cho cô được chút ít chứ mấy ngày sau đó anh lao đầu vàolàm việc như điên, đi sớm về muộn. Hi Hiểu vốn định oán thán vài câu nhưng nhìnthấy sắc mặt anh không tốt lắm, bộ dạng mệt mỏi như kiệt sức đến nơi nên cũngxót ruột, đành phải cố gắng tự mình chống đỡ.
Cũng may việc trong nhàcòn có dì Cố giúp đỡ. Dì Cố là một nông dân ở ngoại ô thành phố J, rất ít nói,nhưng đặc biệt đảm đang, mọi chuyện chăm lo trong gia đình đều nhờ một tay dìCố làm hết. Nhìn dì Cố bận rộn với trăm thứ việc nhà, Hi Hiểu thực sự cảm thấyái ngại: -Dì Cố à, làm phiền dì quá! Nếu không có gì giúp thì cháu chẳng biếtphải làm thế nào nữa!
-Không có gì- dì Cố nở nụcười: -Ông chủ làm nghề gì vậy? Sao mà bận rộn thế, ngày nào cũng 8 giờ đi, 10giờ mới về….
-Anh ấy làm thị trường…-nhắc đến Tử Duệ, Hi Hiểu lại không nhoẻn miệng cười rạng rỡ: -Chắc là vì mấyngày nay công việc bận rộn hơn, dù gì cũng phải nuôi thêm một miệng ăn nên phảivất vả thêm một chút!
Dì Cố đu đưa cái nôi, khẽmỉm cười: -Đúng vậy, con trai tôi cũng vất vả y hệtông chủ. Sống ở cái thànhphố này, cái gì cũng phức tạp….
-Nhưng mà này, bà chủ cóđịnh sẽ sinh đứa nữa không?
-Sinh đứa nữa ạ?
-Đúng thế, xem ra ông chủcó vẻ vẫn giữ quan niệm cũ, thích con trai hơn con gái… – dì Cố khẽ mím môi:-Nếu không sao chẳng thấy ông chủ gần gũi con gái gì cả?
Hi Hiểu ngẩn người, côđịnh phản bác lại liền nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn lên đồng hồ, vừa đúng 10giờ tối.
-Hi Hiểu…- Tử Duệ liêuxiêu, còn chưa nhìn thấy Hi Hiểu đã cất tiếng gọi tên cô. Hi Hiểu vội vàng bỏviệc nhà sang một bên, chạy ra cửa đón anh vào. Còn chưa kịp đứng vững đã thấyTử Duệ đổ ập vào người cô. Mùi rượu nồng nặc phảng phất theo hơi thở của anh:-Hi Hiểu ơi….
-Tử Duệ, Tử Duệ…- Hi Hiểulay lay người anh nhưng vẫn không thấy Tử Duệ tỉnh lại. Cô đành phải dốc hếtsức lực lôi anh vào trong phòng ngủ. Khó khăn lắm mới đặt được anh lên giường,Hi Hiểu liền ngồi xuống cởi áo cho anh. Đột nhiên Tử Duệ xoay người, kéo cô nằmlăn ra giường, cánh tay anh đè lên người cô. Hi Hiểu cố sức đẩy cánh tay Tử Duệra rồi tiếp tục cởi cà vạt và thắt lưng cho chồng. Vì sợ làm Tử Duệ tỉnh giấcnên động tác của cô vô cùng cẩn thận, mãi mới tháo được cái cà vạt ra. Đangđịnh cởi nốt áo sơ mi cho anh thì đột cảnh tượng trước mắt khiến cho toàn thâncô cứng đờ ra.
Trên ngực Tử Duệ chi chítnhững dấu son lớn nhỏ, màu son đỏ, hồng đủ cả. Những dấu son càng trở nên bắtmắt dưới ánh đèn vàng mờ mờ. Hi Hiểu không phải là đứa nhóc không hiểu chuyện,cho dù đã lâu không làm chuyện đó nhưng cô cũng biết những dấu vết đó có ýnghĩa gì.
Khoảnh khắc ấy, cô độtnhiên không biết phải làm gì. Lí Tử Duệ đột nhiên quay ngoắt người lại, một lầnnữa lại kéo cô nằm lăn ra giường: -Hi Hiểu ơi…. Hi Hiểu….- anh lẩm bẩm gọi têncô, bờ môi anh dán chặt vào trán cô, hơi thở phả ra từng đợt ấm nóng. Trongvòng tay ấm áp của Tử Duệ, Hi Hiểu lặng lẽ rơi nước mắt.
Bên tai cô đột nhiên vanglên câu nói ban nãy của dì Cố: “Sao chẳng thấy ông chủ gần gũi với con gái gìcả?…….Sao mà bận rộn thế, ngày nào cũng 8 giờ đi, 10 giờ mới về….”
Hi Hiểu nhắm chặt mắtlại, chỉ những câu nói rất đơn giản nhưng dường như đã cho cô một đáp án rất rõràng. Cô cắn chặt môi, lắng nghe tiếng thở đều đều của người đàn ông đang nằmbên cạnh, cố nắng đè chặt tiếng khóc trong lòng. Cứ tưởng rằng hạnh phúc đã ởngay bên cạnh, thế nhưng giờ mới phát hiện ra rằng hạnh phúc vẫn còn cách mìnhquá xa.
Hạnh phúc giống như mộtgiấc mộng, ngắn ngủi có vài giây, đến khi tỉnh lại chỉ còn thấy hiện thực đầychông gai.
Một đêm thức trắng, mặccho cánh tay anh đè chặt người mình suốt cả đêm, cô nhắm mắt chờ đợi trời sáng.
Lúc người đàn ông nằm bêncạnh cô thức dậy cũng đã là tám giờ sáng. Hi Hiểu cảm thấy cái giường khẽ runglên nhưng cô cố tình không mở mắt ra. Cô biết anh đang xỏ tay vào áo sơ mi, cảmthấy anh khe khẽ mở cửa. Cuối cùng Hi Hiểu không thể giả vờ được nữa, đành ngồibật dậy: -Lí Tử Duệ, hôm nay là cuối tuần mà?
Giọng nói hết sức nhẹnhàng, bình lặng tới mức ngay chính bản thân cô cũng thấy ngạc nhiên.
Bước chân anh như khựnglại, xoay người lại cười với cô: -Anh rất nhẹ tay nhẹ chân mà, sao vẫn làm emtỉnh giấc nhỉ?- dừng lại một chút anh tiếp tục: -À đúng rồi, tối qua ai thayquần áo cho anh thế?
-Dì Cố đấy!- Hi Hiểu thảnnhiên nói: -Anh nặng như thế, hơn nữa em còn bận nấu canh giải rượu cho anh,thế nên chẳng thể nào lôi anh vào phòng được!
Nói rồi cô gượng cười:-Sao hôm nay anh vẫn phải đi làm à?
-Còn một số chuyện phảigiải quyết- ánh mắt Tử Duệ thoáng chút bối rối nhưng anh lập tức giấu đi ngay:-Gần đây bận quá, khiến em vất vả hơn. Có chuyện gì em cứ bảo dì Cố giúp cho!
Cô đột nhiên nhảy xuốngkhỏi giường, mặt chẳng chút biểu cảm, với tay lấy cái điện thoại, đang định gọiđi đã bị Lí Tử Duệ cướp lấy: -Hi Hiểu, em làm cái gì thế?
-Gọi điện thoại cho TônBồi Đông xin nghỉ cho anh!- cô thẳng thừng đáp, rõ ràng là lời nói xuất phát từsự quan tâm nhưng ra khỏi miệng lại trở nên lạnh lùng như băng giá: -Thân thểchồng em có phải làm bằng sắt đá đâu, đã làm việc liên miên cả mười ngày rồi,ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi như thế cũng đâu giải quyết được điều gì?
-Không được gọi!- anh bópchặt cái điện thoại trong tay, hốt hoảng nói: -Hi Hiểu, đều là vì công việc cảmà. Bận rộn cũng là cách thể hiện giá trị của một con người mà!
-Thế giá trị của ngườichồng nên biểu hiện như thế nào?- Hi Hiểu cao giọng: -Em chỉ muốn chồng em đượcở nhà với em vào cuối tuần. Đối với một người vợ, yêu cầu này có phải là quáhay không?
Tử Duệ cứng họng khôngnói được lời nào. Cuối cùng anh đành phải thỏa hiệp, ở nhà hai nghỉ hai ngàycuối tuần.
Trong hai ngày này, HiHiểu cố gắng tìm mọi cách để bản thân quên đi những dấu son môi in trên ngực TửDuệ, ép buộc bản thân mình phải tỏ ra là một người vợ hiền thảo. Và cô pháthiện ra Tử Duệ quả đúng như những lời mà dì Cố đã nói, anh không hề tỏ ra gầngũi với con gái. Ngay kể cả lúc đặt tên cho con, anh cũng chẳng thèm đếm xỉa.
Cô nghĩ, có thể là do dạonày công việc quá mệt mỏi nên Tử Duệ mới thờ ơ như vậy. Thế nên, sau khi Tử Duệđã ngủ hơn một tiếng đồng hồ, cô liền bế con đến bên cạnh anh: -Tử Duệ, chúngta từ trước đến giờ cứ gọi con là Đồng Đồng, anh là bố nó, anh hãy đặt cho nómột cái tên đi!
Lí Tử Duệ cười cười bảo:-Em đặt đi, em có óc sáng tạo hơn anh mà!
-Anh thấy cái tên Lí DuyệtĐồng thế nào?- Hi Hiểu đã cụt mất một nửa hứng thú: -Ý nghĩa là: đôi mắt vuivẻ.
-Hay!- Lí Tử Duệ cầm cuốnsách lên, lật sang hai trang, mỉm cười đáp: -Hay lắm!
Vẻ thờ ơ của anh hiện rõở trên mặt, mặc dù miệng cười cười nhưng chẳng chút quan tâm. Hi Hiểu khẽ thởdài, trong lòng xót xa, cay đắng. Im lặng hồi lâu, nỗi đau trong lòng cô khôngthể kìm nén được nữa liền bật ra thành lời: -Tử Duệ, anh không thích Đồng Đồngphải không?
Bàn tay lật sách của anhhơi khựng lại, anh đưa tay lên bẹo yêu má cô: -Đâu có, chỉ là mấy ngày nay mệtmỏi quá, chẳng còn sức đâu mà quan tâm….
-Con cũng cần phải đăngkí hộ khẩu rồi…- Hi Hiểu khẽ nhếch môi, cố gắng nghĩ rằng mình đang nghĩ ngợiquá nhiều: -Thứ hai anh bớt chút thời gian đi cùng em nhé!
-Hi Hiểu, anh thực sựkhông có thời gian…- Lí Tử Duệ thở dài: -Em nên biết mất đi hợp đồng của ThiênTrì lãnh đạo Trụ Dương đã rất không hài lòng. Mấy ngày hôm nay anh phải tăng calà để bù lấp cái lỗ hổng ấy. Nếu không thì cả nhà ta sống bằng cái gì?
-Em không cần anh nuôi-Hi Hiểu ôm con xoay lưng về phía Tử Duệ, cúi đầu nói: -Em có tiền, đủ để nuôiem và cả Đồng Đồng nữa!
-Em nói thế ý gì?- Tử Duệđột nhiên tỏ vẻ không vui: -Người một nhà không nên phân biệt như thế, lẽ nàocái em cần chỉ là thân phận người đàn ông của anh? Chỉ là tìm một vật thay thế,một người cha cho con gái em? Lẽ nào đến bây giờ em còn muốn dùng tiền củangười đàn ông đó để duy trì gia đình hiện giờ của em cùng đứa con?
Vấn đề nhạy cảm này lạimột lần nữa được đưa ra. Nhan Hi Hiểu nhìn thấy rõ sự kìm nén cơn tức giậntrong ánh mắt anh. Nhớ lại những điều kiện mà mình đã đưa ra ngày hôm ấy, côbối rối gượng cười: -Anh biết là em không có ý đó mà!
Khuôn mặt tức tối của anhgiần giật, dường như anh đang cố gắng lấy lại bình tĩnh: -Thôi được rồi, tuầnsau anh rảnh, anh với em sẽ đi làm hộ khẩu cho con!
Thời gian thấm thoát trôiqua, thế nhưng công việc của Tử Duệ vẫn bận rộn y như vậy, 10 giờ, 11 giờ làthời gian anh trở về nhà. Hi Hiểu không một lời oán thán, nhìn bộ dạng mệt mỏicủa anh, cô lại cảm thấy có một cảm giác nghẹn ngào. Thực ra cô đã mấy lần gọiđiện đến căn phòng, quả thực Tử Duệ ở lại công ty làm thêm, dường như khôngphải là vì những chuyện vớ vẩn mà cô từng nghĩ.
Dường như những dấu sonmà cô phát hiện trên người anh hôm ấy chỉ là những kí ức trong giấc mộng.
Hi Hiểu thở dài, trongđầu chợt hiện ra những tình tiết trên phim ảnh cô thường bắt gặp. Đàn ông mà,nhất là những người bán mạng làm việc ở ngoài, đa phần đều không tự mình quyếtđịnh được.
Cô thà coi những hànhđộng lạ lùng của Tử Duệ những ngày nay là những phản ứng bất đắc dĩ. Tất cả mọiviệc đều đã định sẵn, cô không còn là cô gái không chịu chấp nhận bất cứ khiếmkhuyết gì như trước nữa. Cô đã từ từ học được cách nghĩ thoáng ra bằng hàngnghìn lí do vì bản thân, vì anh, vì con.
Thực ra, đó chính là cáchđể tìm cho mình một lối thoát.
Cái gia đình của họ hợplại được đâu có dễ dàng, cho nên nhìn thấy Tử Duệ vất vả sớm khuya, cô cũng cốgắng để trở thành một người vợ hiền lành, đảm đảng. Cô dùng mọi hành động quantâm, mọi lời nói dịu dàng để tạo ra không khí ấm cúng của một gia đình.
Thế nhưng, cô lại pháthiện ra rằng, sắc mặt của Tử Duệ ngày càng khó coi.
Hi Hiểu càng ngày càngcảm thấy bản thân mình không còn là mình của trước đây. Càng yêu Tử Duệ cô càngcẩn thận hơn trong mọi hành động và lời nói của mình. Cô biết áp lực của anhquá lớn, biết trọng trách mà anh phải đảm nhận, biết những khúc mắc trong lònganh…thế nên lúc nào cô cũng cố gắng loại bỏ hết những nỗi lo lắng cho anh. LíTử Duệ nhìn thì có vẻ phóng khoáng nhưng thực chất lại rất nhạy cảm. Cứ nhưvậy, dần dần Hi Hiểu phát hiện ra rằng mình đã trở thành một người phụ nữ khôngcó tự tôn, dường như tất cả mọi niềm vui, nỗi buồn của cô đều là vì anh chứkhông còn là vì bản thân.
Gọi điện thoại về nhà, TửDuệ nói rằng tối nay lại phải tiếp khách nên sẽ về nhà muộn một chút. Hi Hiểuậm ừ đáp lời, coi đó như chuyện thường tình. Đồng Đồng đã được dì Cố ru ngủrồi. Cô nấu nướng xong xuôi liền ngồi lên ghế sô pha xem ti vi.
Nào ngờ mới 9 giờ mà TửDuệ đã về nhà.
Hi Hiểu vội vàng chạy rađón: -Sao anh về sớm thế?
-Ừ…- Tử Duệ trả lời ngắngọn, vẻ mặt thờ ơ, tiện tay ném cái cà vạt lên ghế rồi chẳng nói chẳng rằng đithẳng về phòng.
Triển Huy gõ cửa rồi từtừ mở cửa, trên tay cô đang bê bát canh giải rượu mang vào cho anh: -Tử Duệ,anh đã uống rượu phải không? Mau uống chút canh này đi cho dễ chịu!
Anh đón lấy bát canh giảirượu trên tay cô nhưng chỉ liếc nhìn cô rồi đặt sang bên cạnh. Hi Hiểu cảm thấyvô cùng kinh ngạc, đang định bê lại bát canh đưa anh thì đã bị bàn tay của TửDuệ nắm chặt lấy. Anh kéo cô vào trong vòng tay.
Trong vòng tay anh, HiHiểu có thể cảm nhận được làn da ấm nóng, từng thớ thịt săn chắc của anh…toànthân cô như cứng đơ ra, không dám cử động dù chỉ là khe khẽ. Trước khi sinhcon, Tử Duệ chưa từng làm chuyện nam nữ đối với cô, có thể là bởi vì sợ ảnhhưởng đến thai nhi. Sau khi sinh con, tình cảm của hai người dường như chẳngcòn được như trước, Lí Tử Duệ thường chỉ hôn lên trán cô, những hành động thânmật khác….gần như là không có.
Vì vậy, hành động này củaanh khiến cho Hi Hiểu cảm thấy sợ hãi và căng thẳng.
Cô hơi ngẩng đầu lên nhìnanh, bắt gặp ánh mắt của anh. Anh nhìn cô đắm đuối không chớp mắt. Hi Hiểu bịánh mắt của anh làm cho toàn thân sởn gai ốc, cô ý thức được rằng cần phảithoát khỏi cảnh tượng bối rối này. Nghĩ vậy cô liền nhoẻn miệng cười: -Tử Duệ,em….con…đang ở ngoài….
-Có dì Cố trông rồi mà-Tử Duệ nắm chặt lấy tay cô: -Đồng Đồng ngủ rồi!
-Nhưng mà nó chưa ăn mà….
-Dì Cố sẽ cho nó ăn…
-Tử Duệ….
-Còn gì nữa?- Lí Tử Duệkhẽ nhếch môi, nụ cười như mỉa mai: -Nhan Hi Hiểu, có phải em không muốn ở cạnhanh không?
Hi Hiểu ra sức lắc đầu:-Không phải đâu Tử Duệ, em chỉ là….
-Chỉ là cái gì?- Lí TửDuệ khẽ hừ giọng: -Chỉ là vì thấy thiệt thòi cho anh nên mới đối xử tốt với anhchứ gì? Vì vậy mới nhường nhịn mỗi lần anh nổi cáu? Vì vậy chỉ cần anh chạm vàongười em là em lại lấy con ra làm lí do để tránh né anh? Lúc nào miệng em cũngĐồng Đồng thế nọ, Đồng Đồng thế kia….Nếu như anh nhíu mày tỏ vẻ không hài lònglà em lập tức cúi đầu nhận sai. Nhan Hi Hiểu, em đã trở nên như thế này từ lúcnào thế hả?
-Em đang biểu thị sự biếtơn thay cho Lục Kỳ Thần đấy à?- giọng nói của anh ngày càng trở nên gay gắt:-Nhan Hi Hiểu, rốt cuộc em coi anh là cái gì?
Hi Hiểu thật không ngờtất cả những cố gắng của cô trong mắt anh lại trở thành một cái gai nhọn. Từngcâu, từng chữ của Lí Tử Duệ giống như một con dao nhọn cứa vào tim gan cô. Bêntai cô văng vẳng tiếng trì triết của Tử Duệ, nhưng cô chẳng còn sức mà phảnkháng.
-Nhan Hi Hiểu, anh thà đểem mỉa mai, châm chọc như trước đây mỗi khi anh nổi cáu, anh bực bội còn hơn làem cứ ngoan ngoãn, vâng vâng dạ dạ, làm gì cũng phải chú ý đến sắc mặt của anh.Anh cần một người vợ chứ không phải là một người hầu, một người bạn để tán dóc!
-Em tưởng anh là thằngngốc sao?- Tử Duệ cao giọng: -Nhan Hi Hiểu, anh thừa biết hôm đó là em cởi quầnáo cho anh. Mặc dù hôm đó anh say mèm nhưng không phải là không biết gì. Thếnhưng em lại cao thượng đến thế, còn không buồn hỏi lấy nửa lời…- Lí Tử Duệ hítthở thật sâu để chế ngự cơn tức giận trong lòng: -Nhan Hi Hiểu, anh cũng là đànông, em có biết những dấu son ấy chứng minh điều gì không?
-Bởi vì em phải ở cữ, bởivì em dồn hết sự quan tâm cho đứa bé, còn anh đã trở thành một kẻ có cũng nhưkhông trong cái nhà này. Thế nhưng anh là đàn ông, làm sao có thể không chútđộng lòng trước người phụ nữ nằm bên cạnh mình? Nhưng anh biết, anh không đượcphép động vào em, không được sờ mó vào người em, không được làm tất cả nhữngchuyện mà các cặp vợ chồng khác thường làm. Anh yêu em, anh sợ vì hành động thôtục ấy sẽ khiến em bỏ anh mà đi, nhưng anh thật sự không thể chịu đựng đượcnữa!- anh nhìn cô chằm chằm: -Anh không thể chịu đựng được cảnh không thể thânmật với người phụ nữ mà anh yêu thương, thế nên anh đã làm thêm giờ đến khikhông thể thêm được nữa. Làm thêm giờ đã trở thành cái cớ tốt nhất cho anh. Anhthà làm việc cho đến khi mệt lả để chỉ cần đặt mình lên giường là ngủ tới sángkhông hay biết gì còn hơn là phải chịu đựng sự giày vò của ham muốn thể xác!
-Hôm đó sức chịu đựng củaanh đã đi đến giới hạn, anh cùng một đám bạn đi uống rượu. Bạn bè thấy anh uuất mới gọi đám cave đó vào giải tỏa cho anh. Nhan Hi Hiểu, anh không phải làthánh nhân, trước cảnh tượng ấy không phải là anh không có phản ứng gì. Nhưngvào khoảnh khắc ấy, anh lại nhìn thấy ánh mắt của em nhìn anh lúc ở Kim Sắc HoaNiên, dường như mọi mạch máu trong anh đều đông cứng lại, thế nên anh đành phảilàm một người đàn ông vô dụng trước mặt họ. Thực ra lúc về đến nhà anh khôngsay đến như vậy, thế nhưng anh muốn xem phản ứng của em thế nào. Anh chỉ muốnem bớt chút quan tâm và yêu thương cho gia đình và con gái để dành cho anh!
-Thế nhưng em thì sao?Ngày hôm sau còn thản nhiên bảo anh ở nhà nghỉ cuối tuần với em, coi như khônghay biết gì về những dấu son ấy, thậm chí chẳng thèm hỏi lấy nửa lời…- bàn taycủa Tử Duệ bỗng siết chặt bờ vai cô: -Nhan Hi Hiểu, anh nói cho em biết, anhthà bị em coi là kẻ ngoại tình như hôm trước ở Kim Sắc Hoa Niên còn hơn là nhìnthấy phản ứng của em bây giờ. Anh cũng không muốn làm người vô hình trong mắtem nữa!
Hi Hiểu ngây người trongtiếng quát tháo của anh, nước mắt cô lã chã tuôn rơi. Bởi vì có con rồi cô mớiý thức được những gì cô có được chẳng dễ dàng gì. Đối mặt với bi kịch của NhiễmNhược San, cô lại càng cố gắng nhường nhịn, thậm chí là khuất phục trước Lí TửDuệ. Nhìn lại mới thấy con đường mà cô đã đi sao mà quá gập ghềnh, chỉ cần lơđễnh một chút thôi là cô sẽ gặp phải bi kịch giống như Nhiễm Nhược San.
Bởi vì trân trọng nên cômới hết mực nhường nhịn Lí Tử Duệ, vì trân trọng nên cô mới ra sức bảo vệ tìnhcảm của bản thân. Cô sợ rằng chỉ cần một chút bất cẩn của mình sẽ khiến chohạnh phúc tan biết, sụp đổ dưới chân mình.
-Tử Duệ, em không phảinhư vậy đâu….- vai cô bị Tử Duệ siết chặt đến đau đớn. Cô cắn chặt môi, cố gắngnén chặt những giọt nước mắt xót xa nhưng tất cả cảm xúc giường như vỡ òa: -Anhtừng nói Đồng Đồng quá giống bố đẻ của nó, vì vậy không thể làm đầy tháng chonó như những đứa trẻ khác, chỉ có thể lén lút giấu nó đi. Anh còn dặn dò dì Cốbiết bao nhiêu lần rằng không được dẫn Đồng Đồng ra ngoài mua đồ…Lí Tử Duệ, anhnghĩ ngợi chu đáo như vậy, anh bảo em biết làm sao đây?
-Anh thậm chí còn chẳngmuốn nhìn Đồng Đồng lấy một cái, mỗi lần bảo anh ôm con anh đều tìm mọi lí dođể né tránh- nước mắt Hi Hiểu tuôn như mưa, dường như nỗi tủi phận trong cô đãdồn nén từ quá lâu rồi: -Anh làm như vậy là có ý gì? Anh nói với em, lúc NhiễmNhược San sinh con, bên cạnh chẳng có lấy một người thân thiết, chỉ có ngườigiúp việc giúp đỡ…Lí Tử Duệ, có phải anh muốn ngầm ám chỉ em rằng em phải cẩnthận đề phòng rơi vào cảnh như của Nhiễm Nhược San không? Chẳng nhẽ mang thaiđứa con của người khác thì chỉ có thể bị vứt bỏ giống như một thứ rác rưởi haysao?
-Lí Tử Duệ, anh còn chỉtrích em như vậy…- Hi Hiểu cúi đầu nghẹn ngào: -Em đã sợ đến thế…mà anh cònquát em…
Hi Hiểu rất ít khi tỏ rađáng thương như vậy, những giọt nước mắt của cô long lanh tựa như những giọtsương làm tan chảy trái tim của Tử Duệ. Anh luống cuống lau nước mắt trên mặtcô, nhưng càng lau càng thấy nước mắt rơi nhiều hơn.
-Em sợ em khi thật sựquen với cuộc sống có anh làm chỗ dựa thì anh lại không cần em nữa!- Hi Hiểu cốgắng đè chặt tiếng nức nở trong lòng, mở to đôi mắt nhìn Tử Duệ: -Tử Duệ, chúngta đã đi được đến ngày hôm nay, em đã quen với cuộc sống có anh rồi, nhưng khinghe anh nói chuyện của Nhiễm Nhược San, em lại sợ sẽ sa chân vào con đường củacô ta….
-Hơn nữa anh lại khôngthích Đồng Đồng, em biết phải làm sao đây?- tiếng khóc của cô lại òa lên nứcnở, đôi bàn tay nắm chặt lấy vạt áo, ánh mắt ngơ ngác như đang tìm kiếm một chỗdựa: -Ngộ nhỡ…..
Càng trân trọng càng sợsẽ mất đi, càng sợ mất sẽ càng cảm thấy bất an….
Lí Tử Duệ không ngờ HiHiểu bình thường trông có vẻ thờ ơ như vậy nhưng trong lòng lại bất an đến thế.Những hành vi thận trọng của cô mấy ngày hôm nay là do thiếu tín nhiệm ở anh màra. Nghĩ đến đây, trong lòng Tử Duệ lại thấy đau nhói: -Hi Hiểu, em không nênnghĩ như vậy!
-Em phải có niềm tin ởanh…- anh dịu dàng lau những giọt nước mắt trên mặt cô. Nhưng thấy Hi Hiểu vẫntiếp tục khóc, anh liền cúi xuống, hôn lên những giọt nước mắt ấy, bờ môi dịudàng lướt trên má cô. Hi Hiểu không ngờ anh lại làm như thế, toàn thân cô cứngđờ ra, nhưng chẳng bao lâu sau, cô đã đắm mình vào trong sự nồng nàn của anh.
Cuộc “giao ban” đầu tiênsuốt mười tháng trời làm vợ chồng ngọt ngào ngoài sức tưởng tượng. Lí Tử Duệ đãchờ đợi cuộc “giao ban” này từ rất lâu rồi.
Anh nhìn người phụ nữ eấp bên dưới mình, trên mặt vẫn còn chưa khô những vệt nước mắt, đôi mắt longlanh đầy bẽn lẽn. Hai người đắm đuối nhìn vào mắt nhau rất lâu. Dường như côngại ngùng trước cái nhìn đầy say đắm của anh nên từ khẽ khép đôi bờ mi lại.
-Hi Hiểu….- Lí Tử Duệchầm chậm nghiêng người, đôi môi mơn man dái tai cô, khe khẽ thì thầm: -HiHiểu…anh muốn em…có được không?
Hi Hiểu đột nhiên mở tođôi mắt, hành động mang đầy tính kích thích của Tử Duệ khiến cho toàn thân côbủn rủn. Nhìn ánh mắt không che dấu nổi ham muốn hừng hực như ngọn lửa của anh,cô chỉ biết chầm chậm khép đôi hàng mi, lặng lẽ chờ đợi ngọn lửa trong anh bùngcháy.
Kìm nén đã quá lâu nên cảhai vắt kiệt sức lực cho cuộc mây mưa này.
Sau cuộc mây mưa ngọtngào, Tử Duệ đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Lúc quay trở lại phòng, anh cố lấy lạinhịp thở ổn định, lặng lẽ ngắm nhìn người con gái đang say ngủ, đột nhiên tronglòng anh dâng lên một cảm giác ấm áp tuyệt diệu. Anh duỗi thẳng cánh tay ra,định ôm chặt lấy cô vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ, nào ngờ hành động của anhlại làm cho cô tỉnh giấc. Hi Hiểu khẽ rên rỉ “Ái…”, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắtdịu dàng của Tử Duệ, Hi Hiểu ngại ngùng quay mặt đi.
Tử Duệ không ngờ cũng cólúc Hi Hiểu lại đáng yêu như một cô bé mới lớn như vậy. Đã là mẹ của trẻ conrồi mà sao vẫn còn ngại ngùng như lần đâu “yêu” thế nhỉ? Anh không nhịn đượccười, đôi tay siết chặt lấy Hi Hiểu vào lồng ngực, miệng khẽ thì thầm: -HiHiểu, sao em…cứ như là lần đầu thế?
-Đây là lần thứ hai củaem…- Hi Hiểu bẽn lẽn cắn chặt môi: -Ai bảo là chỉ có lần đầu mới đau, lần thứhai thì không đau nữa….
-Em với hắn ta chỉtừng…một lần thôi á?- Tử Duệ không khỏi ngạc nhiên trước sự thực này.
-Thế anh muốn mấy lầnhả?-Hi Hiểu đã trở lại là một Hi Hiểu bướng bỉnh thường ngày: -Em là một đứađen đủi vô cùng, một lần dính ngay mới đau chứ!
Lí Tử Duệ đột nhiên mímchặt môi không nói. Hi Hiểu chờ mãi mà chẳng thấy anh đáp lời liền ngẩng đầunhìn anh: -Tử Duệ, anh không vui à?
-Anh đâu có ấu trĩ nhưvậy, ai mà chẳng có quá khứ? Anh cũng có mà!- anh nhìn sâu vào mắt cô, khẽ siếtchặt bàn tay cô: -Hi Hiểu, hôm nay anh đã gặp Lục Kỳ Thần!
Nghe đến ba chữ này, toànthân Hi Hiểu đột nhiên cứng đờ ra.
-Hắn ta với Kiều Việtcùng đến chào hỏi anh. Thực ra cũng chẳng có chuyện gì, chỉ có điều nghe nóianh có con gái nên chúc mừng dăm ba câu…- Lí Tử Duệ thích thú nghịch ngợm nhữngsợi tóc mềm mại của cô: -Chỉ có điều, anh lại có một cảm giác không tốt lắm….
-Sao thế?
-Anh cảm thấy, hình nhưLục Kỳ Thần…có ý đồ gì đó…- Lí Tử Duệ khẽ thở dài: -Ánh mắt của anh ta sâuthẳm, hình như cố ý che dấu một điều gì đó. Nó làm cho người khác cảm thấy lolắng…giống như đang nóng lòng muốn biết một tin tức gì đó nhưng lại luôn cốgắng che đậy sự nóng lòng ấy.
-Hi Hiểu, anh vốn khôngtin, nhưng đây mới là lần thứ hai của em. Điều này cho thấy rõ ràng em là mộtngười khá bảo thủ….Em nghĩ rằng em và Lục Kỳ Thần yêu nhau lâu như vậy mà chẳngnhẽ anh ta lại không biết hay sao?- Lí Tử Duệ nâng cằm Hi Hiểu lên, ép cô phảinhìn thẳng vào vấn đề: -Em vì hoàn cảnh li biệt mới trao sự trinh trắng củamình cho hắn ta. Vậy thì làm sao chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà em đã traolần thứ hai cho một kẻ khác được?
Sự phân tích của Tử Duệkhông phải là không có lí. Sắc mặt của Hi Hiểu càng lúc càng khó coi. Cô bặmmôi không nói.
-Vì vậy anh cho rằng LụcKỳ Thần đã đoán ra vài phần sự thật, có thể hắn đã biết Đồng Đồng là con gáimình!- Lí Tử Duệ khẽ nói:- Hi Hiểu, nếu đúng như vậy, em định sẽ làm thế nào?
-Em không biết- Hi Hiểucúi đầu: Tử Duệ, anh đừng ép em, em không biết mà!
-Anh đổi suy nghĩ rồi,chúng ta sẽ làm một cái tiệc đầy tháng cho con, em thấy sao?- Tử Duệ nhíu mày:-Che đậy không phải là cách, chúng ta buộc phải nghĩ kế lâu dài. Hơn nữa, đứabé là của chúng ta, bọn họ có thể làm gì chúng ta chứ? Nếu cứ giấu diếm mãi nhưthế này, có thể bọn họ lại nghĩ rằng chúng ta muốn lấy đứa bé ra để uy hiếp.Đến lúc đó có khi càng không có lợi cho chúng ta!
-Em chỉ sợ bọn họ đòi đứabé đi- Hi Hiểu lí nhí nói: -Nó là con em, không ai được phép cướp nó khỏi tayem cả!
-Không đâu! Anh và em đãlấy nhau- Tử Duệ khẽ an ủi: -Em là mẹ nó, anh là bố nó, mối quan hệ này đã đượcpháp luật chứng nhận. Cho dù họ có tài giỏi đến đâu cũng không thể cướp đứa béđi được!
Hi Hiểu gật đầu, vùi mặtvào lồng ngực Tử Duệ rồi từ từ chìm vào giấc mộng.