Ngày tôi bay, trước khi lên máy bay tôi nhận được những bức ảnh từ đám cưới của Mạnh Kiên và Minh Thùy.
Cô em họ trà xanh thích mặc đẹp của tôi trong đám cưới lại mặc lại bộ váy y hệt của tôi kiếp trước, vừa xấu xí vừa quê mùa, ngay cả cách trang điểm cũng là kiểu thịnh hành từ mấy thập niên trước.
Có lẽ vì không thấy tôi trong tiệc cưới, cô ta không được dịp lên mặt đắc ý khoe khoang nên khuôn mặt có vẻ không được tươi cho lắm.
Bên thám tử cũng gửi cho tôi kết quả của việc mà tôi giao cho họ trước đó.
Sau những gì mà người nhà đã đối xử với tôi, tôi nghi ngờ bản thân không phải con ruột của cha mẹ. Thế nhưng, tôi thất vọng, sự thật tôi chính là con đẻ của họ.
Và sự thay đổi của họ cũng có lý do, bắt đầu từ việc Minh Thùy sắp xếp một tên bịp bợm giả làm thầy bói nói nhăng nói cuội trước mặt bố mẹ tôi.
Tên bịp bợm kia nói, mệnh tôi nếu sống tốt sẽ tổn hại đến người nhà. Cách hóa giải chính là để cô em họ tôi sống tốt thì mọi điều đều thông thuận và tốt đẹp.
Tôi nhớ tới năm ấy, sau sinh nhật tôi thì nhà máy của bố liên tục có chuyện, anh trai đánh nhau ở trường, còn mẹ thì nhập viện vì đau bao tử. Vô hình chung lại trùng với lời tên bịp kia nói.
Nhưng khi ấy, tôi biết nhà máy của bố gặp trục trặc vì cô nhỏ đến đó làm loạn đòi chia tài sản, anh trai vì bảo vệ Minh Thùy mà đánh nhau, còn mẹ vì Minh Thùy thường xuyên đặt đồ ăn khuya rồi rủ mẹ tôi ăn, đồ ăn vừa cay vừa nhiều dầu, bình thường bụng bà đã yếu, qua một thời gian như vậy mới bị đau bao tử.
Họ đều biết hết, nhưng vẫn tin vào lời thầy bói mà lạnh nhạt và không ngừng làm tổn thương đứa con gái ruột thịt của mình.
Tôi thở dài, yêu cầu bên thám tử không điều tra gì thêm nữa.
Bước lên máy may, tôi bỏ qua tất cả ra sau đầu tiến về phía trước.
***
Nửa năm sau, tôi đã thích nghi rất tốt với môi trường mới. Tôi quen những người bạn mới, khiến tôi dần quên đi những điều không vui khi trước.
Vào một ngày mùa đông, khi đang ở trong phòng ấm, cầm cốc cà phê tận hưởng ngày nghỉ, tôi chợt nhận được một gmail của thám tử mà tôi thuê ngày đó. Anh ta nói.
"Xin lỗi, nhưng không hiểu sao tôi luôn cảm thấy hai người mà cô yêu cầu theo dõi sẽ phát sinh chuyện gì đó hay ho, nên tôi đã đi theo họ một thời gian, tôi nghĩ cô sẽ vui vẻ khi thấy điều này. Yên tâm, những cái này tôi hoàn toàn không cần cô trả tiền."
Tôi bấm vào tập tin, ngạc nhiên đến há hốc mồm.
Lần này, Mạnh Kiên vừa kết hôn được mấy tháng đã ngoại tình. Có vẻ như sự mới mẻ mà cô em họ khéo hiểu lòng người của tôi mang lại cho hắn cũng chỉ được từng ấy thời gian.
Minh Thùy mang thai đến tháng thứ bảy thì sinh non, cũng giống như tôi kiếp trước, cô ta cũng bị nhốt vào một căn gác bỏ hoang.
Nhưng lần này, cảnh sát đã phát hiện, Mạnh Kiên bị bắt, hắn bị bỏ tù bảy năm. Bố mẹ hắn chỉ có một đứa con trai, sau chuyện này ngất lên ngất xuống. Đứa trẻ mà Minh Thùy sinh ra quá yếu ớt, nó đã không thể qua khỏi mùa đông này.
Minh Thùy được đón trở về nhà.
Cô ta liên tục đi lùng tìm chỗ ở của tôi, trong miệng luôn lầm bầm rằng chính tôi đã hại cả đời cô ta.
Trong một lần gọi cho tôi không được đã tức giận đến mất kiểm soát mà đã dùng d.a.o làm bị thương anh trai tôi.
Một bao hồ sơ bí ẩn gửi tới cho gia đình tôi, bên trong chứa đủ loại chuyện hoang đường mà Minh Thùy đã làm sau lưng họ, tất nhiên có cả danh tính thầy bói rởm năm ấy.
Lúc này, cả nhà mới nhận ra bản chất thật của cô ta.
Nhận thấy tinh thần Minh Thùy ta có chút không bình thường, họ muốn trả lại cô ta cho cô nhỏ, nhưng bà ấy lại lần nữa biến mất, cuối cùng, họ đành đưa cô ta vào viện tâm thần.
Từ đầu đến cuối, bà cô nhỏ dường như mất tích, thám tử nói từ lúc đám cưới của Minh Thùy diễn ra chưa từng thấy bà ta và ông Tài.
Phải đến khi về nước, tôi mới biết cô nhỏ bị ông Tài lừa bán sang biên giới đến một vùng quê hẻo lánh. Lúc được cứu về thì hoàn toàn phát điên. Ông Tài thì bị bắt và đi tù mấy năm.
Tôi cảm ơn thám tử, nhớ lại tin nhắn hối lỗi dài phải đến mấy trang được gửi qua Messenger ngày đó của anh trai và bố mà không có chút cảm xúc gì.
Đồng nghiệp cũ gọi cho tôi, nói mẹ đã tìm đến tận công ty, khi biết tôi đã không còn ở trong nước, bà ấy có vẻ rất thất vọng, lúc ra về thì bị ngất ở cửa.
Hóa ra sau bao năm không có người nào nhắc nhở ăn uống và nghỉ ngơi điều độ, cơ thể yếu ớt của mẹ tôi đã kiệt quệ.
Khép lại máy tính, tôi bước ra ngoài.
Buổi chiều mùa đông, đường phố vẫn thật nhộn nhịp.
Thế giới người đông, tôi cũng chẳng thấy cô đơn nữa.
Con đường phía trước, tôi dù một mình vẫn có thể tự tin mà bước tới.